0 chữ
Chương 17
Chương 17
Giản Du Ninh đổi hướng ngồi, chống cằm tựa vào lưng ghế.
Vì đã giải quyết một việc lớn nên tâm trạng của cô rất tốt, chịu đùa theo:
“Sao bảo là lừa được, tớ nói câu nào cũng có lý, tài xem tướng của tớ là học từ ông ngoại đấy nhé.”
Đây là một câu nói đùa, không ai tin là thật.
Nếu Giản Du Ninh thật sự có tài xem tướng thì ba năm trước đã lộ ra dấu vết rồi.
Nhậm Giai Kỳ lột một viên kẹo bỏ vào miệng, cảm thấy ngọt, cô nhìn người đẹp Giản, bỗng nổi hứng lên:
“Vậy cậu cũng coi cho tớ với.”
Nói rồi cô ấy lộ vẻ mặt da^ʍ tà:
“Coi sai là hôm nay lột sạch cậu quăng lên giường làm ấm chăn cho tớ nhé.”
Rõ là quậy mà.
Giản Du Ninh thầm rên trong lòng, lén mở điện thoại ra, nhấn mở “Người ở gần”, tìm được Moment của Nhậm Giai Kỳ.
“Người ở gần” có danh sách lịch sử, hễ từng xuất hiện thì người đó sẽ không biến mất khỏi trang, có thể vào thanh tìm kiếm để tìm tên.
Xem Moment của Nhậm Giai Kỳ xong, cô cười toe toét:
“Nếu tớ coi đúng thì tuần sau nhiệm vụ ký túc xá đăng ký tên với đài truyền hình sẽ giao cho cậu nhé.”
Hoạt động thực hành trong đài truyền hình do trường học tổ chức thường thì buổi sáng không phải làm gì, chỉ cần đăng ký tên, giữa trưa có mặt là được. Mọi người vì được ngủ lâu chút, mỗi phòng sẽ luân lưu đi đăng ký.
Tô Lan và Đỗ Hân Hân đồng ý hùa đề nghị này.
Nhậm Giai Kỳ trợn trắng mắt với hai người hóng lớn chuyện:
“Hôm nay bà đây phải lột đồ cậu mới được!”
Vẻ đùa cợt trên mặt Giản Du Ninh biến mất, cô khẳng định nói:
“Sáng mai cậu sẽ nhận được mail vượt qua vòng một của công ty lúc trước phỏng vấn. Giai Kỳ, sau khi đi đài truyền hình đăng ký đừng quên mang bữa sáng cho tớ, cháo thịt nạc trứng muối, trứng luộc và một chiếc bánh bao.”
Nhậm Giai Kỳ ôm bụng cười to: “Biết công ty đó phỏng vấn qua bao lâu rồi không? Cậu muốn nói dóc cũng tìm cái nào đáng tin chút ấy. Nếu tớ mà đậu được thì không chỉ đăng ký hộ, tớ bao bữa sáng cho các cậu nguyên tuần sau.”
Giản Du Ninh mỉm cười, không thèm cãi lại:
“Tô Lan, Hân Hân, mấy cậu làm chứng nhé, đây là Giai kỳ tự nói chứ không ai bắt ép.”
Trong video Moment, Nhậm Giai Kỳ nhận được mail thi đậu của công ty mà kích động đến nỗi sáng sớm đánh thức cả phòng.
Giản Du Ninh dụi mắt, cô nhìn cái đầu như ổ gà, mặc đồ ngủ rộng như bao tải, bọng mắt phù thũng và khuôn mặt vui vẻ đến biến hình của cô bạn mà muốn mù mắt.
Cô hắng giọng, cầm dụng cụ rửa mặt trên bàn lên, dặn dò: “Sáng mai kích động cũng đừng quên đi đài truyền hình đăng ký, sau đó mua bữa sáng rồi mới được đánh thức tụi này dậy đó.”
Cô nói xong chậm rãi ra khỏi phòng đi đánh răng, chuẩn bị lên giường ngủ.
Nhậm Giai Kỳ và Tô Lan, Đỗ Hân Hân nhanh chóng liếc nhau:
“Người này thật sự là Giản Du Ninh ư?”
Đáp án đương nhiên là thật.
Nhậm Giai Kỳ nhìn hai người khẳng định trong im lặng, cuối cùng bĩu môi:
“Chờ xem ngày mai tớ xử nhỏ này.”
Bao Lệ Huệ cúp điện thoại, không còn hứng thú thu thập hành lý cho con gái.
Mỗi câu cảnh cáo của Giản Du Ninh lặp đi lặp lại trong đầu cô ấy, sự việc liên quan con gái bảo bối, cô ấy buộc phải thận trọng.
Tiết Văn Văn nghiêng đầu nhìn về hướng Bao Lệ Huệ: “Mẹ, con muốn mang gấu nhỏ Winnie theo nữa.”
Răng cô bé trắng tinh, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền rất là đáng yêu.
Vì đã giải quyết một việc lớn nên tâm trạng của cô rất tốt, chịu đùa theo:
“Sao bảo là lừa được, tớ nói câu nào cũng có lý, tài xem tướng của tớ là học từ ông ngoại đấy nhé.”
Đây là một câu nói đùa, không ai tin là thật.
Nếu Giản Du Ninh thật sự có tài xem tướng thì ba năm trước đã lộ ra dấu vết rồi.
Nhậm Giai Kỳ lột một viên kẹo bỏ vào miệng, cảm thấy ngọt, cô nhìn người đẹp Giản, bỗng nổi hứng lên:
“Vậy cậu cũng coi cho tớ với.”
Nói rồi cô ấy lộ vẻ mặt da^ʍ tà:
“Coi sai là hôm nay lột sạch cậu quăng lên giường làm ấm chăn cho tớ nhé.”
Rõ là quậy mà.
Giản Du Ninh thầm rên trong lòng, lén mở điện thoại ra, nhấn mở “Người ở gần”, tìm được Moment của Nhậm Giai Kỳ.
“Người ở gần” có danh sách lịch sử, hễ từng xuất hiện thì người đó sẽ không biến mất khỏi trang, có thể vào thanh tìm kiếm để tìm tên.
“Nếu tớ coi đúng thì tuần sau nhiệm vụ ký túc xá đăng ký tên với đài truyền hình sẽ giao cho cậu nhé.”
Hoạt động thực hành trong đài truyền hình do trường học tổ chức thường thì buổi sáng không phải làm gì, chỉ cần đăng ký tên, giữa trưa có mặt là được. Mọi người vì được ngủ lâu chút, mỗi phòng sẽ luân lưu đi đăng ký.
Tô Lan và Đỗ Hân Hân đồng ý hùa đề nghị này.
Nhậm Giai Kỳ trợn trắng mắt với hai người hóng lớn chuyện:
“Hôm nay bà đây phải lột đồ cậu mới được!”
Vẻ đùa cợt trên mặt Giản Du Ninh biến mất, cô khẳng định nói:
“Sáng mai cậu sẽ nhận được mail vượt qua vòng một của công ty lúc trước phỏng vấn. Giai Kỳ, sau khi đi đài truyền hình đăng ký đừng quên mang bữa sáng cho tớ, cháo thịt nạc trứng muối, trứng luộc và một chiếc bánh bao.”
Giản Du Ninh mỉm cười, không thèm cãi lại:
“Tô Lan, Hân Hân, mấy cậu làm chứng nhé, đây là Giai kỳ tự nói chứ không ai bắt ép.”
Trong video Moment, Nhậm Giai Kỳ nhận được mail thi đậu của công ty mà kích động đến nỗi sáng sớm đánh thức cả phòng.
Giản Du Ninh dụi mắt, cô nhìn cái đầu như ổ gà, mặc đồ ngủ rộng như bao tải, bọng mắt phù thũng và khuôn mặt vui vẻ đến biến hình của cô bạn mà muốn mù mắt.
Cô hắng giọng, cầm dụng cụ rửa mặt trên bàn lên, dặn dò: “Sáng mai kích động cũng đừng quên đi đài truyền hình đăng ký, sau đó mua bữa sáng rồi mới được đánh thức tụi này dậy đó.”
Nhậm Giai Kỳ và Tô Lan, Đỗ Hân Hân nhanh chóng liếc nhau:
“Người này thật sự là Giản Du Ninh ư?”
Đáp án đương nhiên là thật.
Nhậm Giai Kỳ nhìn hai người khẳng định trong im lặng, cuối cùng bĩu môi:
“Chờ xem ngày mai tớ xử nhỏ này.”
Bao Lệ Huệ cúp điện thoại, không còn hứng thú thu thập hành lý cho con gái.
Mỗi câu cảnh cáo của Giản Du Ninh lặp đi lặp lại trong đầu cô ấy, sự việc liên quan con gái bảo bối, cô ấy buộc phải thận trọng.
Tiết Văn Văn nghiêng đầu nhìn về hướng Bao Lệ Huệ: “Mẹ, con muốn mang gấu nhỏ Winnie theo nữa.”
Răng cô bé trắng tinh, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền rất là đáng yêu.
0
0
16 giờ trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
