TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Đầu óc Giản Du Ninh chuyển động nhanh cố gắng tìm từ, bởi vì khiến lòng bàn tay của cô không tự chủ được rịn chút mồ hôi.

“Chị Bao, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với chị.”

Bao Lệ Huệ ngừng động tác tay, cười hỏi:

“Chuyện gì mà nghiêm túc vậy em?”

Giản Du Ninh không thể để lộ gốc gác, khó mà nhắc nhở rõ ràng, nhưng nếu không nói theo hướng nghiêm trọng thì Bao Lệ Huệ sẽ không chịu tin.

Cô tạm dừng giây lát mới lên tiếng:

“Chị Bao, chắc chị cũng biết ông ngoại của em là thầy phong thủy, có một số lời nói ra sẽ khiến người phật lòng, nhưng sau khi em đắn đo suy nghĩ vẫn quyết định nói cho chị.”

Lúc này, Giản Du Ninh vô cùng cảm tạ thân phận của ông ngoại Trình Huyền Lăng.

Trình Huyền Lăng là thầy phong thủy nổi tiếng của thành phố Thiên Hải, người đến xem phong thủy nhiều không đếm xuể.

Hiện giờ ông ấy đã già, tiếc nuối lớn nhất là không tìm được đệ tử thích hợp. Hai người gần gũi với ông ấy nhất là Trình Tố Cẩm và Giản Du Ninh đều tỏ vẻ không chút hứng thú.

Bao Lệ Huệ biết đôi chút về Trình Huyền Lăng, nên Giản Du Ninh chưa nói gì thì cô ấy đã tin ba phần.

“Lần trước em xem tướng mạo của Văn Văn, từ ấn đường có một vệt trắng đi qua tai, mũi, trong phong thủy thì đây là dấu hiệu của chết.”

Sắc mặt Bao Lệ Huệ không chút máu.

“Mệnh môn, tức là trước lỗ tai, ngay cả trong mũi cũng có màu trắng vắt qua, loại tình huống này có xác suất cao sẽ chết theo kiểu không bình thường, thí dụ như tai nạn xe cộ, bị thương ngoài ý muốn.”

Giản Du Ninh chỉ có thể tả mơ hồ cách chết của Văn Văn, chứ nói thật lại sợ Bao Lệ Huệ không chịu nổi:

“Hoặc là chết không phải do bệnh.”

“Ấn đường, chóp mũi, hai tai của Văn Văn đều đen, nếu thật sự gặp chuyện thì sẽ xảy ra trong vòng ba ngày này. Chị Bao, em cũng vì Văn Văn nên mới nói ra lời khiến người phật lòng này, còn tin hay không thì tùy chị.”

Câu nói sau cùng là câu ông ngoại thường nói khi xem tướng tiêu tai cho người khác.

Bao Lệ Huệ thường không tin mấy thứ này, nhưng người nói là Giản Du Ninh lại khác.

Cô làm gia sư ba năm, Bao Lệ Huệ hiểu biết nhân phẩm của cô, biết cô tuyệt đối sẽ không tùy ý nói ra những lời này.

"Du Ninh." Bao Lệ Huệ liếc qua con gái ngây thơ hồn nhiên, giọng hơi run hỏi: “Lời em nói có bao nhiêu phần trăm là chính xác?”

Chồng và con gái là hai người quan trọng nhất trong đời cô ấy.

Giản Du Ninh phát hiện phản ứng của Bao Lệ Huệ, trong lòng không tự chủ được thở phào một hơi, chỉ cần cô ấy chú trọng là được.

“Chị Bao, nếu em không nắm chắc thì sẽ không gọi cuộc điện thoại này cho chị.”

. . .

Giản Du Ninh cúp máy, đối diện ba ánh nhìn.

Nhậm Giai Kỳ ngó cô từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy khó tin:

“Đây là dấu hiệu của chết.”

Đỗ Hân Hân tiếp lời:

“Nếu thật sự gặp chuyện thì sẽ xảy ra trong vòng ba ngày này.”

Tô Lan ít khi tham dự đề tài ký túc xá cũng nối tiếp:

“Còn tin hay không thì tùy chị.”

Giản Du Ninh có chút dở khóc dở cười sờ vuốt điện thoại:

“Mấy nhỏ này, nhại lời của tớ làm gì?”

Nhậm Giai Kỳ thiếu kiên nhẫn nhất, bắt đầu nói lảm nhảm: “Cứ cảm thấy hôm nay cậu lạ lắm, bỏ Kỷ Bạch cái một, lừa Bao Lệ Huệ ngon ơ, không lẽ cậu thật sự biến thành người khác? Bình thường lạnh lùng ngó lơ tụi này, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây rồi.”

Nhưng Giản Du Ninh như thế này càng bình dị hơn, càng khiến người cảm thấy thoải mái trong lòng.

0

0

15 giờ trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.