0 chữ
Chương 26
Chương 26
Nghĩ đến đây, Nguyên Dã lập tức quyết đoán cầm cây ghim kẹp giấy trên bàn, người thẳng dậy, nhắm ngay ổ khóa dưới quầy mà thọc vào. Vài động tác cạy nhanh, khóa bật mở. Đúng như dự đoán, bên trong chất đống đủ loại sổ ghi chép, đủ mọi kích cỡ, chen chúc lộn xộn.
Thời gian không còn nhiều, Nguyên Dã chẳng kịp lật từng cuốn tra xét, trong lòng đoán chắc: mớ sổ này trước giờ cứ viết xong là tiện tay ném vào, chẳng ai sắp xếp lại, nên mới chất đống bừa bộn như vậy. Nếu có ai giấu thứ gì, chắc chắn phải nhét ở tận dưới cùng, vì những cuốn sổ này lấy ra rất bất tiện. Có lẽ họ đã phải nhấc cả chồng sổ lên mới nhét được thứ cần giấu vào dưới đáy. Còn cuốn sổ lúc nãy mình nhặt được chắc là vừa ghi xong, đặt bên trên, rồi vô tình trượt ra, rơi vào góc.
Nghĩ đến đây, Nguyên Dã cúi xuống xem hàng sổ dưới cùng. Quả nhiên, cậu phát hiện có một cuốn sổ viền hơi trắng hơn hẳn so với mấy cuốn còn lại — rõ ràng còn rất mới, chưa bị oxy hóa theo thời gian.
Ban đầu chỉ định thử vận may, không ngờ thật sự tìm được thứ bất thường. Nguyên Dã mừng rỡ như điên, lập tức rút cuốn sổ ra. Nhưng ngay lúc vừa định đứng dậy, một luồng điện như nổ tung trên đỉnh đầu, làm toàn thân cậu run lên.
Nguyên Dã vội khựng lại, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, chậm rãi ngẩng đầu.
Bên ngoài ô cửa kính lớn, ánh nắng trắng nhợt nhạt hắt vào, khiến khung cảnh sáng lóa. Chủ nhiệm giáo dục đang đứng ngoài đó, hai tay chắp sau lưng, bốn mắt nhìn nhau.
Vương Đức Thắng – vị chủ nhiệm giáo dục gầy gò, da mặt căng chặt trên gò má xương xẩu, hai mắt trợn to ẩn sau cặp kính gọng đồi mồi, im lặng quan sát cậu.
“Má ơi!” Nguyên Dã sợ đến mức ngồi phệt xuống đất, ngực phập phồng dữ dội. Đợi nhìn rõ bên ngoài đúng là chủ nhiệm giáo dục, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, lúng túng tìm cách bò dậy.
Sợ quá, loay hoay mãi vẫn không bò lên được, Nguyên Dã tức đến muốn hộc máu, cố bám vào mép bàn để đứng dậy. Ngay khoảnh khắc sát bàn ấy, cậu tranh thủ nhét cuốn sổ vào bên trong vạt áo của bộ đồng phục bảo vệ rộng thùng thình, rồi khẽ nghiêng người dựa lên bàn, giữ cho cuốn sổ không rơi ra. Đồng thời, cậu vờ giận dỗi, đạp gối khẽ đẩy cửa tủ đóng lại, mở cửa sổ đánh “xoảng” một cái, lớn tiếng oán trách:
“Thầy Vương! Thầy im lặng vậy hù chết em rồi đó!”
“Cậu đang làm gì vậy?” Chủ nhiệm Vương sầm mặt, giọng khô khốc như chính gương mặt ông tôi.
“À, bác Lý làm rơi đồng xu trên đất, em mới cúi xuống nhặt thôi.” Vừa nói, Nguyên Dã vừa xoay tay, làm đồng xu lúc nãy thu được lấp lánh giữa các ngón tay: “Thầy Vương, thầy đừng nói thầy tưởng em muốn ăn trộm tiền của bác Lý nha?”
Chủ nhiệm giáo dục không trả lời, đôi mắt lồi như máy dò quét tới quét lui, nhìn Nguyên Dã chằm chằm, như đang đánh giá xem lời cậu nói đáng tin cỡ nào.
Nguyên Dã vừa xấu hổ vừa bực:
“Không phải đâu, thầy Vương! Dù lúc còn đi học em có hay trốn học đi chăng nữa, thì em cũng đâu phải loại đi ăn trộm ăn cắp! Thầy làm vậy sau này em còn mặt mũi nào mà ở chung với bác Lý nữa?”
Chủ nhiệm Vương vẫn chẳng nói gì, hai mắt ông tôi cứ như trợn ra thêm, ánh mắt như muốn lăn ra khỏi hốc, rơi xuống đất mà nhìn xem bên chân Nguyên Dã có thứ gì giấu giếm.
Không thể để thế này mãi được.
“Vương Đức Thắng!” Nguyên Dã cắn răng, đập mạnh lên bàn, tức giận nói:
“Có phải thầy có ý kiến với em không?”
“Nói bậy! Cậu ăn nói kiểu gì thế hả!” Lời khıêυ khí©h như cuối cùng đã kích hoạt Vương Đức Thắng. Trong khoảnh khắc, ông tôi vào ngay vai chủ nhiệm giáo dục giận dữ, cái mặt khô quắt bỗng như được thổi căng bởi cơn giận, giọng nói cũng trở nên vang dội:
“Tôi đứng ở đây cũng không được chắc? Tôi chỉ qua đây chào hỏi cậu thôi! Nhìn cái bộ dạng ngông nghênh của cậu kìa! Không phục quản giáo đúng không!”
Tìm lại được cảm giác quen thuộc, Chủ nhiệm Vương lập tức xoay người đi về phía cửa, chuẩn bị vào phòng để mắng cho Nguyên Dã một trận ra trò.
Ngay khoảnh khắc ông tôi đi ngang qua cửa sổ, tầm mắt tạm che khuất, Nguyên Dã tranh thủ nhét cuốn sổ vào đai lưng, dùng áo đồng phục rộng thùng thình che kín.
Giây sau, chủ nhiệm giáo dục đẩy cửa bước vào, thấy Nguyên Dã liền bắt đầu mắng xối xả.
Nguyên Dã thấy kế hoạch đã thành công thì không buồn đôi co nữa, cứ mặc ông tôi mắng, cho đến khi bác Lý đi tuần về mà ông tôi vẫn chưa thôi.
Cũng may bác Lý to con, bước tới cản ông Vương đang nổi giận, dúi cho ông điếu thuốc rồi nói:
“Ông với tụi nhỏ làm gì mà căng thế, tiểu Nguyên cũng vậy, qua đây xin lỗi thầy đi.”
Nguyên Dã bày ra bộ mặt không mấy kiên nhẫn, cầm bật lửa trên bàn định bật lửa cho Chủ nhiệm Vương.
“Xin lỗi gì chứ!” Chủ nhiệm Vương phẩy tay gạt đi, bực bội nói:
“Thứ đầu một đống!”
Bác Lý vẫn cười xòa hòa giải, cuối cùng Vương Đức Thắng đành miễn cưỡng nể mặt ông, chẳng buồn liếc nhìn Nguyên Dã mà bỏ đi.
Thời gian không còn nhiều, Nguyên Dã chẳng kịp lật từng cuốn tra xét, trong lòng đoán chắc: mớ sổ này trước giờ cứ viết xong là tiện tay ném vào, chẳng ai sắp xếp lại, nên mới chất đống bừa bộn như vậy. Nếu có ai giấu thứ gì, chắc chắn phải nhét ở tận dưới cùng, vì những cuốn sổ này lấy ra rất bất tiện. Có lẽ họ đã phải nhấc cả chồng sổ lên mới nhét được thứ cần giấu vào dưới đáy. Còn cuốn sổ lúc nãy mình nhặt được chắc là vừa ghi xong, đặt bên trên, rồi vô tình trượt ra, rơi vào góc.
Ban đầu chỉ định thử vận may, không ngờ thật sự tìm được thứ bất thường. Nguyên Dã mừng rỡ như điên, lập tức rút cuốn sổ ra. Nhưng ngay lúc vừa định đứng dậy, một luồng điện như nổ tung trên đỉnh đầu, làm toàn thân cậu run lên.
Nguyên Dã vội khựng lại, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, chậm rãi ngẩng đầu.
Bên ngoài ô cửa kính lớn, ánh nắng trắng nhợt nhạt hắt vào, khiến khung cảnh sáng lóa. Chủ nhiệm giáo dục đang đứng ngoài đó, hai tay chắp sau lưng, bốn mắt nhìn nhau.
Vương Đức Thắng – vị chủ nhiệm giáo dục gầy gò, da mặt căng chặt trên gò má xương xẩu, hai mắt trợn to ẩn sau cặp kính gọng đồi mồi, im lặng quan sát cậu.
Sợ quá, loay hoay mãi vẫn không bò lên được, Nguyên Dã tức đến muốn hộc máu, cố bám vào mép bàn để đứng dậy. Ngay khoảnh khắc sát bàn ấy, cậu tranh thủ nhét cuốn sổ vào bên trong vạt áo của bộ đồng phục bảo vệ rộng thùng thình, rồi khẽ nghiêng người dựa lên bàn, giữ cho cuốn sổ không rơi ra. Đồng thời, cậu vờ giận dỗi, đạp gối khẽ đẩy cửa tủ đóng lại, mở cửa sổ đánh “xoảng” một cái, lớn tiếng oán trách:
“Thầy Vương! Thầy im lặng vậy hù chết em rồi đó!”
“Cậu đang làm gì vậy?” Chủ nhiệm Vương sầm mặt, giọng khô khốc như chính gương mặt ông tôi.
“À, bác Lý làm rơi đồng xu trên đất, em mới cúi xuống nhặt thôi.” Vừa nói, Nguyên Dã vừa xoay tay, làm đồng xu lúc nãy thu được lấp lánh giữa các ngón tay: “Thầy Vương, thầy đừng nói thầy tưởng em muốn ăn trộm tiền của bác Lý nha?”
Nguyên Dã vừa xấu hổ vừa bực:
“Không phải đâu, thầy Vương! Dù lúc còn đi học em có hay trốn học đi chăng nữa, thì em cũng đâu phải loại đi ăn trộm ăn cắp! Thầy làm vậy sau này em còn mặt mũi nào mà ở chung với bác Lý nữa?”
Chủ nhiệm Vương vẫn chẳng nói gì, hai mắt ông tôi cứ như trợn ra thêm, ánh mắt như muốn lăn ra khỏi hốc, rơi xuống đất mà nhìn xem bên chân Nguyên Dã có thứ gì giấu giếm.
Không thể để thế này mãi được.
“Vương Đức Thắng!” Nguyên Dã cắn răng, đập mạnh lên bàn, tức giận nói:
“Có phải thầy có ý kiến với em không?”
“Nói bậy! Cậu ăn nói kiểu gì thế hả!” Lời khıêυ khí©h như cuối cùng đã kích hoạt Vương Đức Thắng. Trong khoảnh khắc, ông tôi vào ngay vai chủ nhiệm giáo dục giận dữ, cái mặt khô quắt bỗng như được thổi căng bởi cơn giận, giọng nói cũng trở nên vang dội:
“Tôi đứng ở đây cũng không được chắc? Tôi chỉ qua đây chào hỏi cậu thôi! Nhìn cái bộ dạng ngông nghênh của cậu kìa! Không phục quản giáo đúng không!”
Tìm lại được cảm giác quen thuộc, Chủ nhiệm Vương lập tức xoay người đi về phía cửa, chuẩn bị vào phòng để mắng cho Nguyên Dã một trận ra trò.
Ngay khoảnh khắc ông tôi đi ngang qua cửa sổ, tầm mắt tạm che khuất, Nguyên Dã tranh thủ nhét cuốn sổ vào đai lưng, dùng áo đồng phục rộng thùng thình che kín.
Giây sau, chủ nhiệm giáo dục đẩy cửa bước vào, thấy Nguyên Dã liền bắt đầu mắng xối xả.
Nguyên Dã thấy kế hoạch đã thành công thì không buồn đôi co nữa, cứ mặc ông tôi mắng, cho đến khi bác Lý đi tuần về mà ông tôi vẫn chưa thôi.
Cũng may bác Lý to con, bước tới cản ông Vương đang nổi giận, dúi cho ông điếu thuốc rồi nói:
“Ông với tụi nhỏ làm gì mà căng thế, tiểu Nguyên cũng vậy, qua đây xin lỗi thầy đi.”
Nguyên Dã bày ra bộ mặt không mấy kiên nhẫn, cầm bật lửa trên bàn định bật lửa cho Chủ nhiệm Vương.
“Xin lỗi gì chứ!” Chủ nhiệm Vương phẩy tay gạt đi, bực bội nói:
“Thứ đầu một đống!”
Bác Lý vẫn cười xòa hòa giải, cuối cùng Vương Đức Thắng đành miễn cưỡng nể mặt ông, chẳng buồn liếc nhìn Nguyên Dã mà bỏ đi.
2
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
