0 chữ
Chương 25
Chương 25
Ngay sau đó, tiếng sấm tan dần, những con người vừa cứng đờ như tượng sáp bỗng như loé lên ánh sáng của sự sống, lại biến thành những người bình thường đang cười, tiếp tục giục Nguyên Dã ăn.
“Con ăn xong rồi mà!” Nguyên Dã cười tươi, nụ cười có phần khoa trương, nhiệt tình đáp.
Bác bảo vệ nghe vậy, cúi đầu nhìn vào túi trong tay, phát hiện bên trong đã trống trơn, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nguyên Dã tranh thủ liếc nhanh ra ngoài cửa sổ, thấy đám học sinh ngoài đó, đứa nào cũng cao thấp, diện mạo khác nhau, nhưng trên gương mặt lại đồng loạt lộ ra biểu cảm nghi hoặc giống hệt nhau.
Cảnh tượng khiến da đầu tê dại, nhưng Nguyên Dã vẫn giữ nét mặt tự nhiên, thản nhiên mặc cho ánh mắt của bọn họ dò xét. Một lúc sau, bác bảo vệ dường như cuối cùng cũng tin lời Nguyên Dã, từ khoảng cách gần khiến người tôi nghẹt thở ấy chậm rãi lùi về chỗ ngồi.
Ngay khoảnh khắc ông ngồi xuống, bầu không khí căng thẳng ngột ngạt bỗng chốc tôin biến. Nguyên Dã ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ, đám học sinh trông như tôing thi khi nãy đã trở lại vẻ bình thường, dưới ánh nắng vừa nói chuyện, vừa tản bộ, vừa nô đùa, chẳng khác gì những học sinh bình thường đang làm những chuyện rất đỗi bình thường.
Mọi thứ lại trở nên bình thường.
Làm mình sợ muốn chết.
Nguyên Dã da đầu tê dại, đứng yên tại chỗ. Đang định thở phào nhẹ nhõm thì cơn buồn ngủ quen thuộc lại cuộn lên ập đến.
Khoan đã, không thể ngủ ngay bây giờ!
Nguyên Dã lo lắng đến phát hoảng, trong lúc cấp bách liền giấu tay ra sau lưng, phóng một tia điện vào lưng mình, luồng điện chạy dọc sống lưng làm cả người giật nảy, như dự liệu, cậu lập tức tỉnh táo trở lại.
“Sao thế?” Bác Lý đã quay về vẻ hiền lành thường ngày, thấy vẻ mặt cứng đờ của Nguyên Dã thì lo lắng hỏi.
“À... không có gì.” Nguyên Dã vội lắc đầu, ngẩng lên xem đồng hồ, thấy gần 11 giờ rồi, liền thuận miệng nói: “Chúng tôi có phải nên đi tuần tra rồi không?”
Theo quy định của trường, cứ hai tiếng bảo vệ phải tuần tra một vòng quanh trường. Trong phòng bảo vệ chỉ có hai người, mà luôn phải để lại một người trông cổng chính, nên việc tuần tra là Nguyên Dã và bác Lý thay phiên nhau.
Trong ký ức lờ mờ của mình khi còn lâm vào hỗn loạn, Nguyên Dã nhớ lần trước là mình đi tuần, lý mà nói lần này phải đến lượt bác Lý. Nhưng nhìn hành vi kỳ lạ vừa rồi của ông, Nguyên Dã không tin bác Lý có thể yên tâm để mình một người ngồi trong phòng bảo vệ, liền chủ động nói:
“Buổi sáng con xin nghỉ đã làm phiền bác, lần này để con đi tuần cũng được.”
“Đừng khách sáo.” Bác Lý lại xua tay, không đồng ý: “Phân công sao thì làm vậy, cậu cứ ngồi đây, để tôi đi.”
Bác bảo vệ vừa dứt lời, không đợi Nguyên Dã phản ứng đã kiên quyết cầm lấy sổ đăng ký tuần tra rồi bước ra ngoài.
Điều này ngược lại khiến Nguyên Dã có chút không kịp thích ứng, trong lòng thầm đoán: Chẳng lẽ vì mình đã “ăn” đồ của họ nên được tin tưởng rồi?
Nhưng mà... rõ ràng bác Lý đâu có nhìn thấy mình ăn thật, lý ra ông ấy phải lo lắng mới đúng chứ?
Nguyên Dã trong lòng lẩm bẩm suy tính, nhưng tay không dám chậm trễ, vội vàng phóng một tia điện nhẹ vào người để giữ tỉnh táo, sợ lỡ mất chút thời gian quý giá.
Shh, đau quá!
Cơn đau làm nét mặt Nguyên Dã vặn vẹo. Cậu nhanh chóng lật đám sổ sách đăng ký trên bàn, cố tìm chút manh mối giữa những dòng ghi chép lộn xộn. Tiếc là trên đó toàn những thông tin nhạt nhẽo, vô nghĩa, Nguyên Dã lật loạn suốt hai phút mà chẳng thu được gì. Nhưng cậu lại lượm được một đồng xu cũ mà bác Lý đánh rơi.
Ánh mắt Nguyên Dã khẽ lóe lên. Cậu nhanh tay lật đồng xu, giấu vào ống tay áo rồi quay đi tìm kiếm ở chỗ khác.
Trường học không rộng, phiền phức nhất chính là phòng máy tính, kho thiết bị giảng dạy... những nơi này khi tuần tra phải mở khóa vào, ký tên rồi mới được rời đi. Dù vậy, toàn bộ cũng chỉ mất chưa tới mười phút.
Thời gian gấp gáp, Nguyên Dã chẳng còn tâm trí đâu mà đắn đo, lục lọi khắp phòng, thậm chí bò hẳn xuống đất, nhìn dưới gầm bàn đầy bụi, mong tìm ra chút dấu vết bất thường.
Chiếc bàn đặt ngay sát cửa kính lớn, ánh nắng trắng nhợt nhạt hắt vào, khiến lòng người cũng thấy bất an.
Sợ học sinh bên ngoài nhìn qua cửa kính thấy mình lục lọi, Nguyên Dã dứt khoát quỳ hẳn xuống đất, cố gắng thu mình sát vào gầm bàn, tay lần mò từng góc cạnh.
Cuối cùng cũng chạm phải một lớp bụi dày... và một cuốn sổ tay bìa cứng.
Cuối cùng cũng có thứ gì rồi!
Nguyên Dã thầm vui mừng, vội lấy sổ ra, nhưng mở ra xem mới phát hiện đó chỉ là một cuốn sổ ghi chép khách đến chơi, bên trong ghi rõ ai đến, lúc nào, làm gì, toàn những việc tầm thường. Ngày ghi đều là vài tháng gần đây, tên thì toàn người lạ hoắc, chẳng ai quen biết.
Mười phút sắp trôi qua, thứ tìm được thì vô dụng, bản thân lại phải liên tục giật điện để giữ tỉnh táo, đúng là vừa tốn công vừa hại thân, khiến Nguyên Dã đau lòng cho chính mình.
Nhìn cuốn sổ trong tay mà bực bội, cậu giơ tay định ném lại chỗ cũ, nhưng bỗng khựng lại.
Một cuốn sổ thế này sao tự dưng lại rơi ra được?
“Con ăn xong rồi mà!” Nguyên Dã cười tươi, nụ cười có phần khoa trương, nhiệt tình đáp.
Bác bảo vệ nghe vậy, cúi đầu nhìn vào túi trong tay, phát hiện bên trong đã trống trơn, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nguyên Dã tranh thủ liếc nhanh ra ngoài cửa sổ, thấy đám học sinh ngoài đó, đứa nào cũng cao thấp, diện mạo khác nhau, nhưng trên gương mặt lại đồng loạt lộ ra biểu cảm nghi hoặc giống hệt nhau.
Cảnh tượng khiến da đầu tê dại, nhưng Nguyên Dã vẫn giữ nét mặt tự nhiên, thản nhiên mặc cho ánh mắt của bọn họ dò xét. Một lúc sau, bác bảo vệ dường như cuối cùng cũng tin lời Nguyên Dã, từ khoảng cách gần khiến người tôi nghẹt thở ấy chậm rãi lùi về chỗ ngồi.
Mọi thứ lại trở nên bình thường.
Làm mình sợ muốn chết.
Nguyên Dã da đầu tê dại, đứng yên tại chỗ. Đang định thở phào nhẹ nhõm thì cơn buồn ngủ quen thuộc lại cuộn lên ập đến.
Khoan đã, không thể ngủ ngay bây giờ!
Nguyên Dã lo lắng đến phát hoảng, trong lúc cấp bách liền giấu tay ra sau lưng, phóng một tia điện vào lưng mình, luồng điện chạy dọc sống lưng làm cả người giật nảy, như dự liệu, cậu lập tức tỉnh táo trở lại.
“À... không có gì.” Nguyên Dã vội lắc đầu, ngẩng lên xem đồng hồ, thấy gần 11 giờ rồi, liền thuận miệng nói: “Chúng tôi có phải nên đi tuần tra rồi không?”
Theo quy định của trường, cứ hai tiếng bảo vệ phải tuần tra một vòng quanh trường. Trong phòng bảo vệ chỉ có hai người, mà luôn phải để lại một người trông cổng chính, nên việc tuần tra là Nguyên Dã và bác Lý thay phiên nhau.
Trong ký ức lờ mờ của mình khi còn lâm vào hỗn loạn, Nguyên Dã nhớ lần trước là mình đi tuần, lý mà nói lần này phải đến lượt bác Lý. Nhưng nhìn hành vi kỳ lạ vừa rồi của ông, Nguyên Dã không tin bác Lý có thể yên tâm để mình một người ngồi trong phòng bảo vệ, liền chủ động nói:
“Đừng khách sáo.” Bác Lý lại xua tay, không đồng ý: “Phân công sao thì làm vậy, cậu cứ ngồi đây, để tôi đi.”
Bác bảo vệ vừa dứt lời, không đợi Nguyên Dã phản ứng đã kiên quyết cầm lấy sổ đăng ký tuần tra rồi bước ra ngoài.
Điều này ngược lại khiến Nguyên Dã có chút không kịp thích ứng, trong lòng thầm đoán: Chẳng lẽ vì mình đã “ăn” đồ của họ nên được tin tưởng rồi?
Nhưng mà... rõ ràng bác Lý đâu có nhìn thấy mình ăn thật, lý ra ông ấy phải lo lắng mới đúng chứ?
Nguyên Dã trong lòng lẩm bẩm suy tính, nhưng tay không dám chậm trễ, vội vàng phóng một tia điện nhẹ vào người để giữ tỉnh táo, sợ lỡ mất chút thời gian quý giá.
Shh, đau quá!
Cơn đau làm nét mặt Nguyên Dã vặn vẹo. Cậu nhanh chóng lật đám sổ sách đăng ký trên bàn, cố tìm chút manh mối giữa những dòng ghi chép lộn xộn. Tiếc là trên đó toàn những thông tin nhạt nhẽo, vô nghĩa, Nguyên Dã lật loạn suốt hai phút mà chẳng thu được gì. Nhưng cậu lại lượm được một đồng xu cũ mà bác Lý đánh rơi.
Ánh mắt Nguyên Dã khẽ lóe lên. Cậu nhanh tay lật đồng xu, giấu vào ống tay áo rồi quay đi tìm kiếm ở chỗ khác.
Trường học không rộng, phiền phức nhất chính là phòng máy tính, kho thiết bị giảng dạy... những nơi này khi tuần tra phải mở khóa vào, ký tên rồi mới được rời đi. Dù vậy, toàn bộ cũng chỉ mất chưa tới mười phút.
Thời gian gấp gáp, Nguyên Dã chẳng còn tâm trí đâu mà đắn đo, lục lọi khắp phòng, thậm chí bò hẳn xuống đất, nhìn dưới gầm bàn đầy bụi, mong tìm ra chút dấu vết bất thường.
Chiếc bàn đặt ngay sát cửa kính lớn, ánh nắng trắng nhợt nhạt hắt vào, khiến lòng người cũng thấy bất an.
Sợ học sinh bên ngoài nhìn qua cửa kính thấy mình lục lọi, Nguyên Dã dứt khoát quỳ hẳn xuống đất, cố gắng thu mình sát vào gầm bàn, tay lần mò từng góc cạnh.
Cuối cùng cũng chạm phải một lớp bụi dày... và một cuốn sổ tay bìa cứng.
Cuối cùng cũng có thứ gì rồi!
Nguyên Dã thầm vui mừng, vội lấy sổ ra, nhưng mở ra xem mới phát hiện đó chỉ là một cuốn sổ ghi chép khách đến chơi, bên trong ghi rõ ai đến, lúc nào, làm gì, toàn những việc tầm thường. Ngày ghi đều là vài tháng gần đây, tên thì toàn người lạ hoắc, chẳng ai quen biết.
Mười phút sắp trôi qua, thứ tìm được thì vô dụng, bản thân lại phải liên tục giật điện để giữ tỉnh táo, đúng là vừa tốn công vừa hại thân, khiến Nguyên Dã đau lòng cho chính mình.
Nhìn cuốn sổ trong tay mà bực bội, cậu giơ tay định ném lại chỗ cũ, nhưng bỗng khựng lại.
Một cuốn sổ thế này sao tự dưng lại rơi ra được?
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
