0 chữ
Chương 27
Chương 27
“Cậu lại chọc giận ông ấy làm gì?” Bác Lý thấy ông đi rồi, tiện tay ném cuốn sổ tuần tra lên bàn, có chút hứng thú hỏi.
“Ai mà biết.” Nguyên Dã trả đồng xu lại cho bác Lý, bĩu môi nói:
“Hồi nãy tự dưng lù lù đứng ngoài cửa sổ làm con hết hồn, chắc sợ con nói lại, nên ông ấy phải mắng con trước cho chắc. Nói thật, nếu không phải nể mặt bác, ông ấy mà nói thêm câu nào nữa, con cho ông ấy vài đòn rồi.”
“Nói bậy gì đó, đừng có mà rối rắm!” Bác Lý nhếch mép cười, nhưng giọng lại nghiêm lại dạy dỗ.
Nguyên Dã làm bộ dáng hôm nay mình xui tận mạng, im lặng không nói gì nữa, hậm hực ngồi vào góc, giả vờ đọc báo.
Bác Lý thì mở TV, bắt đầu xem phim lịch sử.
“Ngô Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Tiếng hô vang vọng khắp phòng.
Trời ạ, cái quái gì đây! Xem cho rõ đi nào!
Nguyên Dã trốn sau tờ báo, đôi mắt trợn tròn như sắp rớt ra ngoài.
Mạt thế đương nhiên cũng có phim truyền hình, nhưng cổ trang thì cực kỳ hiếm, bởi vì may đồ cổ trang tốn quá nhiều vải vóc, lãng phí tài nguyên.
Hiếm khi thấy kiểu xa hoa này, quần áo, trang điểm đều lộng lẫy, Nguyên Dã mắt dán chặt vào màn hình, cổ vươn dài ra, mong chen vào xem cho rõ.
Không đúng! Mày đang làm gì vậy, Nguyên Dã! Phải lo chính sự chứ!
Nguyên Dã nghiến răng, ép mình dời mắt khỏi màn hình, lôi cuốn sổ giấu dưới áo đồng phục ra, cẩn thận mở sau tờ báo.
Nguyên Dã thật sự không muốn làm chuyện kí©h thí©ɧ kiểu này, mở sổ tra cứu ngay dưới mũi kẻ địch. Nhưng những nơi khác trong trường cậu không quen địa hình, người lại đông, ra ngoài chưa biết sẽ đυ.ng phải thứ gì. Ở đây dù sao cũng là phòng an ninh, không gian kín, dễ thủ khó công, vẫn còn đỡ hơn.
Nhưng trước khi đọc sổ, Nguyên Dã phải giải quyết một chuyện quan trọng hơn: Giảm số lần tự điện giật chính mình đi đã.
Điện nhiều quá đau!
Nghĩ vậy, cậu len lén dịch người sát lại gần balo, thò tay lục lọi, rút ra một bịch mực tẩm.
“Bác có ăn mực không?” Với khả năng thích nghi siêu nhanh, giờ Nguyên Dã đã có thể tự nhiên nói ra mấy món ăn vặt “xa xỉ” kiểu này.
“Đó là gì?” Bác Lý đang chăm chú xem TV, không buồn quay đầu:
“Giới trẻ các cậu ăn gì tôi không quen. Tự ăn đi.”
Nguyên Dã mãn nguyện rút tay về, bắt đầu nhai ngấu nghiến.
Tiện thể, nhân lúc bao nilon lạo xạo, cậu lôi từ balo ra hai sợi dây điện, nắm chặt trong tay.
Trước đây khi tu sửa thiết bị điện cho biệt thự, cậu đã chuẩn bị sẵn vài dụng cụ cải trang. Cái bật lửa lúc trước đưa cho Sư Chước Quang cũng đã được cậu tích sẵn dị năng lôi điện. Trong balo còn để lại một thiết bị hẹn giờ phòng khi cướp đường. Nguyên Dã nhẩm tính thời gian vừa rồi mình lâm vào mê loạn, đặt hẹn giờ đếm ngược sáu phút, nhét đầu dây vào đai lưng sát da, rồi mở sổ ra.
Chữ của người viết ghi chép này thật sự khó coi. Nguyên Dã phải gắng sức phân biệt từng nét, nhận mặt chữ quen thuộc, rồi chậm rãi, từng chút một đọc tiếp...
[Hôm nay là ngày 3 tháng 5, tôi không hiểu vì sao hắn lại muốn tôi ghi nhớ những thứ này, nhưng tôi cũng muốn biết những chuyện xảy ra với mình rốt cuộc có thật hay không, nên cứ làm theo lời hắn nói.
Trước tiên, hãy nói về việc tôi đến nơi này thế nào.
Tôi lang bạt ở vùng Linh Sơn này đã hai năm. Mùa đông năm ngoái có mấy trận tuyết rơi, mái vòm không chịu nổi nữa, tôi đành men theo đường sông đi về phía khu Kim Nguyên. Tôi biết ở đó có một tòa cao ốc đắp chăn, năm ngoái tôi đã qua đông nhờ chỗ đó.
Tiếc là đến mùa xuân, chỗ ấy bị đám nghiện hút chiếm mất. Tôi không muốn dính dáng gì đến loại người đó nên dọn đi khỏi mái vòm. Lần này trở lại cũng chỉ nghĩ mùa đông chắc họ sợ lạnh mà đi rồi.
Giữa đường lại gặp tuyết rơi, tôi nghĩ hôm nay chắc không thể đến được nơi đó, nên tính tìm một chỗ gần đây tránh gió, ngủ một đêm cho qua. Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy một căn biệt thự.
Nói ra cũng lạ, loại biệt thự này dù chủ nhà không ở, ít ra cũng phải có bảo vệ trông coi. Ngày thường tôi chưa từng bén mảng đến mấy nơi như vậy, khỏi phải bị bảo vệ đuổi tới đuổi lui, nhìn tôi như nhìn kẻ trộm. Tuy tôi lang thang, nhưng chưa bao giờ trộm cắp của ai, cái kiểu bảo vệ mắt chó nhìn người thấp ấy, tôi khinh bỉ.
Nhưng hôm đó, tôi mơ hồ có cảm giác rằng mình có thể tá túc ở đó. Lúc ấy trời đã tối, không biết bảo vệ đi đâu mất, tôi cũng coi như gặp may, thử đẩy cửa xem sao, không ngờ cửa tự mở ra. Cửa đã mở, tôi liền vào xem thử.
Ôi trời, trong nhà đồ đạc đều được phủ vải trắng, ban đầu làm tôi giật mình, sau mới hiểu chắc là nhà không ai ở, sợ bụi bẩn nên mới phủ như vậy. Nói thật, người nhà này cũng quá sơ ý, may mà gặp phải tôi, chứ gặp kẻ khác thì căn nhà chắc đã bị dọn sạch rồi.
Nhưng tôi là người có đạo nghĩa, không phải của mình thì một xu cũng không lấy, đồ đạc của chủ nhà tôi cũng không đυ.ng tới. Dù vào được nhà, tôi cũng không lên tầng hai xem xét gì, chỉ nằm tạm trên sofa trong nhà ngủ một giấc. tôi tự nhủ không được tham lam lợi lộc nhà người tôi, chỉ ngủ một đêm thôi, hôm sau sẽ tiếp tục đi đến tòa cao ốc kia.
Ai ngờ hôm sau tôi lại đến được nơi này...]
“Ai mà biết.” Nguyên Dã trả đồng xu lại cho bác Lý, bĩu môi nói:
“Hồi nãy tự dưng lù lù đứng ngoài cửa sổ làm con hết hồn, chắc sợ con nói lại, nên ông ấy phải mắng con trước cho chắc. Nói thật, nếu không phải nể mặt bác, ông ấy mà nói thêm câu nào nữa, con cho ông ấy vài đòn rồi.”
“Nói bậy gì đó, đừng có mà rối rắm!” Bác Lý nhếch mép cười, nhưng giọng lại nghiêm lại dạy dỗ.
Nguyên Dã làm bộ dáng hôm nay mình xui tận mạng, im lặng không nói gì nữa, hậm hực ngồi vào góc, giả vờ đọc báo.
Bác Lý thì mở TV, bắt đầu xem phim lịch sử.
“Ngô Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Tiếng hô vang vọng khắp phòng.
Trời ạ, cái quái gì đây! Xem cho rõ đi nào!
Mạt thế đương nhiên cũng có phim truyền hình, nhưng cổ trang thì cực kỳ hiếm, bởi vì may đồ cổ trang tốn quá nhiều vải vóc, lãng phí tài nguyên.
Hiếm khi thấy kiểu xa hoa này, quần áo, trang điểm đều lộng lẫy, Nguyên Dã mắt dán chặt vào màn hình, cổ vươn dài ra, mong chen vào xem cho rõ.
Không đúng! Mày đang làm gì vậy, Nguyên Dã! Phải lo chính sự chứ!
Nguyên Dã nghiến răng, ép mình dời mắt khỏi màn hình, lôi cuốn sổ giấu dưới áo đồng phục ra, cẩn thận mở sau tờ báo.
Nguyên Dã thật sự không muốn làm chuyện kí©h thí©ɧ kiểu này, mở sổ tra cứu ngay dưới mũi kẻ địch. Nhưng những nơi khác trong trường cậu không quen địa hình, người lại đông, ra ngoài chưa biết sẽ đυ.ng phải thứ gì. Ở đây dù sao cũng là phòng an ninh, không gian kín, dễ thủ khó công, vẫn còn đỡ hơn.
Điện nhiều quá đau!
Nghĩ vậy, cậu len lén dịch người sát lại gần balo, thò tay lục lọi, rút ra một bịch mực tẩm.
“Bác có ăn mực không?” Với khả năng thích nghi siêu nhanh, giờ Nguyên Dã đã có thể tự nhiên nói ra mấy món ăn vặt “xa xỉ” kiểu này.
“Đó là gì?” Bác Lý đang chăm chú xem TV, không buồn quay đầu:
“Giới trẻ các cậu ăn gì tôi không quen. Tự ăn đi.”
Nguyên Dã mãn nguyện rút tay về, bắt đầu nhai ngấu nghiến.
Tiện thể, nhân lúc bao nilon lạo xạo, cậu lôi từ balo ra hai sợi dây điện, nắm chặt trong tay.
Trước đây khi tu sửa thiết bị điện cho biệt thự, cậu đã chuẩn bị sẵn vài dụng cụ cải trang. Cái bật lửa lúc trước đưa cho Sư Chước Quang cũng đã được cậu tích sẵn dị năng lôi điện. Trong balo còn để lại một thiết bị hẹn giờ phòng khi cướp đường. Nguyên Dã nhẩm tính thời gian vừa rồi mình lâm vào mê loạn, đặt hẹn giờ đếm ngược sáu phút, nhét đầu dây vào đai lưng sát da, rồi mở sổ ra.
[Hôm nay là ngày 3 tháng 5, tôi không hiểu vì sao hắn lại muốn tôi ghi nhớ những thứ này, nhưng tôi cũng muốn biết những chuyện xảy ra với mình rốt cuộc có thật hay không, nên cứ làm theo lời hắn nói.
Trước tiên, hãy nói về việc tôi đến nơi này thế nào.
Tôi lang bạt ở vùng Linh Sơn này đã hai năm. Mùa đông năm ngoái có mấy trận tuyết rơi, mái vòm không chịu nổi nữa, tôi đành men theo đường sông đi về phía khu Kim Nguyên. Tôi biết ở đó có một tòa cao ốc đắp chăn, năm ngoái tôi đã qua đông nhờ chỗ đó.
Tiếc là đến mùa xuân, chỗ ấy bị đám nghiện hút chiếm mất. Tôi không muốn dính dáng gì đến loại người đó nên dọn đi khỏi mái vòm. Lần này trở lại cũng chỉ nghĩ mùa đông chắc họ sợ lạnh mà đi rồi.
Giữa đường lại gặp tuyết rơi, tôi nghĩ hôm nay chắc không thể đến được nơi đó, nên tính tìm một chỗ gần đây tránh gió, ngủ một đêm cho qua. Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy một căn biệt thự.
Nói ra cũng lạ, loại biệt thự này dù chủ nhà không ở, ít ra cũng phải có bảo vệ trông coi. Ngày thường tôi chưa từng bén mảng đến mấy nơi như vậy, khỏi phải bị bảo vệ đuổi tới đuổi lui, nhìn tôi như nhìn kẻ trộm. Tuy tôi lang thang, nhưng chưa bao giờ trộm cắp của ai, cái kiểu bảo vệ mắt chó nhìn người thấp ấy, tôi khinh bỉ.
Nhưng hôm đó, tôi mơ hồ có cảm giác rằng mình có thể tá túc ở đó. Lúc ấy trời đã tối, không biết bảo vệ đi đâu mất, tôi cũng coi như gặp may, thử đẩy cửa xem sao, không ngờ cửa tự mở ra. Cửa đã mở, tôi liền vào xem thử.
Ôi trời, trong nhà đồ đạc đều được phủ vải trắng, ban đầu làm tôi giật mình, sau mới hiểu chắc là nhà không ai ở, sợ bụi bẩn nên mới phủ như vậy. Nói thật, người nhà này cũng quá sơ ý, may mà gặp phải tôi, chứ gặp kẻ khác thì căn nhà chắc đã bị dọn sạch rồi.
Nhưng tôi là người có đạo nghĩa, không phải của mình thì một xu cũng không lấy, đồ đạc của chủ nhà tôi cũng không đυ.ng tới. Dù vào được nhà, tôi cũng không lên tầng hai xem xét gì, chỉ nằm tạm trên sofa trong nhà ngủ một giấc. tôi tự nhủ không được tham lam lợi lộc nhà người tôi, chỉ ngủ một đêm thôi, hôm sau sẽ tiếp tục đi đến tòa cao ốc kia.
Ai ngờ hôm sau tôi lại đến được nơi này...]
2
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
