TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Nguyên Dã vô cùng thỏa mãn khi vác thùng máu loãng đi đổ, hạnh phúc vô bờ bến khi được rửa chén mà không cần lo bị cắt nước giữa chừng. Nếu không phải vì hôm nay đã chứng kiến quá nhiều chuyện lạ đời, cậu thật sự đã muốn trèo lên hôn cái vòi nước một cái cho thỏa lòng.

Nghĩ vậy, chắc là phòng tắm cũng có thể dùng bình thường rồi.

Ý nghĩ này khiến Nguyên Dã cảm thấy như có cả một thảo nguyên hoa nở rộ trong lòng.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc tận hưởng, căn nhà hơn hai trăm mét vuông tầng một vẫn còn chờ cậu dọn dẹp.

Nguyên Dã tìm được một đống nến trắng trong tủ, đặt vào các góc trong phòng để chiếu sáng.

May mắn là khi nước dâng cao nhất cũng chỉ đến mắt cá chân, đồ đạc trôi nổi không nhiều, nên sau một đêm thức trắng, cậu đã dọn dẹp và khử trùng toàn bộ căn nhà. Thùng máu loãng gom được trước đó cũng không bị lãng phí, được Nguyên Dã dùng để rửa sạch bùn đất ở bậc thang trước cửa.

Vậy là, vào một đêm khuya yên tĩnh, bên trong căn nhà ma hẻo lánh, nến trắng cháy sáng khắp nơi, bóng lửa lập lòe. Một thanh niên mặt mày rạng rỡ, tay bưng máu loãng mà tưới ra cổng lớn.

Khung cảnh kỳ dị đến vậy, nếu không phải vì đám quỷ hồn còn bị giam trong căn nhà quỷ này, thì có lẽ cả lũ đã bỏ chạy sạch.

“Tên này có bệnh thật rồi!”

Nguyên Dã hoàn toàn không biết những lời bình luận đó, vẫn đắm chìm trong niềm vui lao động, tận hưởng ánh hào quang của nhân dân lao động vĩ đại. Sau khi dọn xong phòng, cậu lại thắp nến kiểm tra mạch điện. Suốt cả đêm, mọi việc diễn ra suôn sẻ. Khi mặt trời mọc, cậu đã quét dọn xong toàn bộ căn nhà.

Thấy mặt trời dần lên, Nguyên Dã vận khí vào đan điền, trong ánh mắt chấn động của đám quỷ, cậu dùng tay không nhấc bổng chiếc sofa nặng cả trăm ký, khiêng ra sân phơi nắng.

Lũ ác quỷ nhìn mà tê cả da đầu.

Đến lúc này, đám quỷ hồn cuối cùng cũng tuyệt vọng nhận ra, cái tên biếи ŧɦái không hiểu từ đâu chui ra này, đúng là định ở lại đây sống thật rồi.

Suốt một đêm, nước lũ đã hoàn toàn rút sạch. Ánh nắng ban mai bắt đầu dâng lên từ dãy núi phía xa, những vệt nước còn chưa khô trên mặt đất phản chiếu ánh vàng lấp lánh, khiến cả biệt thự như được phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng rực rỡ.

Nguyên Dã đã thức trắng cả đêm, thấy mặt trời lên cao cũng không có ý định ngủ bù, mà bắt đầu đi tìm chìa khóa xe của chủ nhà.

Vị trí nơi này vẫn quá hẻo lánh, nếu tìm được xe, cậu có thể đưa bệnh nhân trên lầu đến bệnh viện. Huống hồ cậu cũng rất háo hức muốn biết thành phố ở thế giới này trông ra sao.

Tìm xe thì không khó, dù sao trong toàn bộ biệt thự, nơi có thể đỗ xe chỉ có một chỗ. Nguyên Dã dễ dàng cạy mở cửa gara, liền thấy bên trong là một chiếc Porsche màu đen.

Tin tốt là gara không bị ngập nặng, tin xấu là chiếc xe này không biết đã bị bỏ không bao lâu rồi. Hơi ẩm trong gara rất nặng, bên trong xe ám đầy mùi mốc, hơn phân nửa linh kiện đã lão hóa, ghế da thì đầy nấm mốc và đốm trắng loang lổ.

Nguyên Dã sợ nếu hít phải nấm mốc sẽ bị dị ứng hoặc nhiễm bệnh, không dám vào trong kiểm tra, đành đẩy đít xe, dùng sức lôi nó ra ngoài sân phơi nắng.

Làm xong mọi thứ, mới chỉ hơn 8 giờ sáng. Nguyên Dã lên lầu xem thử tình hình Sư Chước Quang, thấy anh có vẻ sắp tỉnh, liền nhẹ nhàng quay xuống tầng dưới, bắt đầu một vấn đề mới: Hôm nay ăn gì đây?

Bữa đùi gà hôm qua tuy cậu ăn thấy ngon, nhưng rõ ràng là Sư Chước Quang thì không. Nghĩ tới nghĩ lui mà không có ý tưởng gì, Nguyên Dã thở dài sầu não. Cuối cùng, cậu lục tung tủ bếp, tìm được một hộp lớn đựng sáu chén cháo yến mạch nấu sẵn có bong bóng cá.

Nguyên Dã mừng rỡ như nhặt được kho báu, lập tức nấu cả sáu chén cùng lúc, bưng lên tận giường cho Sư Chước Quang.

Sư Chước Quang: “...”

“À... cái này không thể ăn như vậy sao?” Nguyên Dã nhận ra nét mặt của Sư Chước Quang không được ổn cho lắm.

“Không, thế này là... rất được rồi.”

Sư Chước Quang lễ phép mỉm cười, nhận lấy chén cháo từ tay Nguyên Dã rồi ăn từng miếng.

Sư Chước Quang miễn cưỡng ăn xong bữa cháo, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi:

“Ba mẹ cậu yên tâm để một mình cậu sống ở nơi này sao?”

Dựa theo quan sát, Sư Chước Quang đoán Nguyên Dã chỉ tầm hơn hai mươi tuổi. Lại thêm việc đến gia vị còn chẳng phân biệt nổi, cơm nước thì... miễn bàn, anh liền tự nhiên cho rằng đối phương là sinh viên nghỉ hè đang ở nhà một mình.

“Ba mẹ tôi á? Họ mất từ lúc tôi mười tuổi rồi.”

Nguyên Dã đáp rất tự nhiên: “Nhưng anh đừng lo, bây giờ trong nhà chỉ có mình tôi thôi. Anh cần thời gian tĩnh dưỡng thì cứ ở đây bao lâu cũng được.”

Sư Chước Quang: “...”

[Tác giả có lời muốn nói:]

Trạng thái tinh thần hiện tại của Nguyên Dã:

Đây là gì?

— Tủ lạnh.

→ Vui quá.

Đây là gì?

— TV.

→ Vui ơi là vui.

Đây là gì?

— Vòi nước.

→ Đỉnh nóc kịch trần.

2

0

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.