TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Vì mở đầu bằng một chuyện quá bi thương, nên giờ dù anh có nói gì cũng cảm thấy như đang thất lễ. Suy nghĩ một chút, anh mới tiếp tục hỏi:

“Hiện tại nước rút hết chưa?”

“Cũng gần hết rồi.” Nguyên Dã gật đầu: “Thêm một ngày nữa chắc là đi lại bình thường được. Anh muốn về nhà à? Có điều xe bị hư rồi, chắc sửa mất thêm hai ba hôm nữa. Đến lúc đó tôi lái xe đưa anh về?”

“Không cần...”

Sắc mặt Sư Chước Quang hơi tái đi. Anh im lặng một lát rồi nói:

“Nếu cậu không phiền, tôi muốn ở lại đây một thời gian.”

“Đương nhiên không phiền rồi!” Nguyên Dã cười rạng rỡ: “Tôi ở một mình chán muốn chết, có anh ở cùng thì còn gì bằng!”

“Cảm ơn cậu, tôi nhất định sẽ báo đáp.”

Sư Chước Quang lễ phép nói, đồng thời nhẹ nhõm thở ra một hơi. Cuối cùng anh cũng hỏi đến vấn đề mà bản thân để tâm nhất:

“Thường ngày cậu... ăn cơm ở đâu?”

“Hả?”

Câu hỏi này làm Nguyên Dã ngẩn người.

“Tôi muốn hỏi, nếu cậu không biết nấu ăn, thì chẳng lẽ ba bữa một ngày cậu đều ra ngoài ăn ở tiệm sao?”

Tiệm cơm!

Ra ngoài ăn ba bữa một ngày!

Ngon như vậy sao có thể là sự thật!

Tin này khiến Nguyên Dã phấn khích hẳn lên. Nhưng chỉ vài giây sau, cậu lại ủ rũ. Lúc lũ vừa rút, hắn từng trèo lên núi sau nhà, nhìn ra xa. Tầm mắt có thể thấy được, hoàn toàn không có dấu hiệu nào là có người sinh sống.

Nguyên Dã đem phát hiện này kể cho Sư Chước Quang. Hai người đồng thời rơi vào trầm mặc tiếc nuối.

Nhưng rồi, sau một lúc yên lặng, Nguyên Dã bỗng quay đầu nhìn anh với vẻ mặt u buồn, giọng nói đầy bất an:

“Cơm tôi nấu... khó ăn đến vậy sao?”

Sư Chước Quang không trả lời.

Nhưng Nguyên Dã đã hiểu.

Chỉ ở cùng nhau chưa đến nửa ngày, nhưng Nguyên Dã đã nhận ra Sư Chước Quang là người rất lễ phép và rất sợ làm phiền người khác. Người như vậy mà vòng tới vòng lui cuối cùng vẫn hỏi có chỗ nào khác để ăn không, điều đó chỉ chứng minh một điều:

Cơm cậu nấu, thật sự! Rất! Khó! Ăn!

Lương tâm Nguyên Dã khẽ nhói lên.

“Làm cậu chê cười rồi.” Sư Chước Quang vẫn mỉm cười ôn hòa, nói: “Cậu vẫn còn là học sinh, lại phải chăm sóc tôi thế này, thật sự là làm khó cậu rồi. Bây giờ tôi đã khá hơn nhiều, bữa trưa để tôi nấu cho.”

“Thật sao?”

Mắt Nguyên Dã sáng bừng lên, suýt nữa thì gật đầu đồng ý ngay, nhưng nghĩ lại, cậu đưa mắt đánh giá Sư Chước Quang — người này rõ ràng yếu ớt đến thế, có làm được không?

“Không sao đâu.” Sư Chước Quang vẫn giữ nụ cười dịu dàng, chỉ hơi do dự một chút rồi nói tiếp:

“Có điều cơ thể tôi còn yếu, nếu trong nhà không có thang máy... có thể phiền cậu cõng tôi xuống lầu không?”

“Chuyện nhỏ ấy mà!”

Nguyên Dã hào hứng gật đầu. Nhưng rồi lại chợt nhớ ra điều gì:

“À đúng rồi... Anh còn đi lại được không?”

Trước đó khi ôm Sư Chước Quang lên lầu, Nguyên Dã đã phát hiện chân của anh còn gầy gò hơn cả các bộ phận khác. Đề tài này thường khá nhạy cảm, người bình thường sẽ ngại hỏi. Nhưng đối với Nguyên Dã mà nói, cậu không có cái gọi là "giữ ý" hay "tế nhị riêng tư".

Trong thời kỳ tận thế, tài nguyên và thời gian đều cực kỳ quý giá, mọi người đều hình thành thói quen sống hiệu quả tối đa. Nhất là với người bệnh, thường sẽ lập tức thông báo tình trạng sức khỏe của mình cho đội cứu hộ, sợ chưa kịp nói mình bị tiểu đường thì đã bị truyền nhầm một ống glucose vào rồi đi chầu ông bà mất rồi.

Biểu cảm của Sư Chước Quang vẫn dịu dàng như thường, dù bị hỏi khá thẳng thừng, anh cũng không chút bối rối, chỉ đáp lại tự nhiên:

“Đúng vậy, tôi từ nhỏ vẫn luôn yếu ớt nên đi lại không tiện. Nếu trong nhà có xe lăn thì tốt, không có thì tôi cũng có thể vịn tường mà đứng.”

“Vậy để tôi đi tìm xem nhà có xe lăn không.”

Nguyên Dã đáp rất tự nhiên.

Đúng vậy, giờ cậu đã hoàn toàn xem căn biệt thự hai tầng hơn hai trăm mét vuông này là nhà của mình rồi.

Dù sao thì, trong tận thế, khắp nơi toàn là đất hoang và nhà trống, bọn họ đi làm nhiệm vụ đều ở đâu tiện là tá túc luôn. Thói quen mà.

Tiếc rằng, căn nhà này không có xe lăn. Chủ nhân cũ là một cặp vợ chồng nhìn qua đã biết rất khỏe mạnh, tất nhiên không có nhu cầu gì liên quan đến xe lăn cả.

Cuối cùng, Nguyên Dã đành tự thân vận động. Cậu xuống tầng hầm, lôi ra một chiếc xe đạp cũ, tháo bỏ hai bánh xe trước, tìm một chiếc ghế sắt, rồi dùng dị năng tự chế ra một chiếc xe lăn đơn giản cho Sư Chước Quang.

Sư Chước Quang nhìn mà sững người.

“Cậu... còn biết hàn sắt nữa à?”

Bị Nguyên Dã cõng xuống lầu, thấy chiếc xe lăn nửa xe đạp nửa phế liệu ấy, anh thật sự không biết nên kinh ngạc hay nên sợ hãi.

“À...”

Nguyên Dã ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

“Cũng có thể xem là... biết làm vài món thay thế.”

Nói xong, không cho Sư Chước Quang cơ hội hỏi lại, cậu đặt anh lên xe lăn, rồi dùng xe đạp cải trang thành xe đẩy, không để anh phân trần mà đẩy thẳng tới phòng bếp.

Trên mặt lộ rõ vẻ háo hức muốn ăn cơm.

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.