0 chữ
Chương 14
Chương 14
Trong thời mạt thế, nấu nướng là một chuyện xa xỉ, vừa tốn năng lượng vừa lãng phí tài nguyên. Thế hệ của Nguyên Dã đã hoàn toàn áp dụng chế độ phân phối thực phẩm dinh dưỡng: mỗi người đều được nhà nước cấp định kỳ các gói thuốc bột dinh dưỡng được pha sẵn, khi ăn chỉ cần pha với bất kỳ chất lỏng nào là có thể dùng được – đầy đủ dưỡng chất, tiết kiệm thời gian.
Với loại sản phẩm đáng tin cậy ấy, đời trước Nguyên Dã xem như bảo bối quý giá.
Nhưng đời này ăn lại... thì đúng là như cho chó ăn.
Bởi vì bây giờ... cậu có tủ lạnh!
Dù vậy, Nguyên Dã vẫn không biết nấu ăn.
Cậu nghiêm túc nhìn cái tủ lạnh kỳ diệu mà mình chưa từng động vào – đặc biệt là ngăn đông lạnh toàn thịt kia – và nhận ra: đừng nói đến chuyện không biết kỹ thuật nấu nướng, đến mấy loại thịt này cậu cũng chẳng nhận ra nổi là thịt gì.
Virus tôing thi có thể lây nhiễm sang động vật có vυ", nên mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ, Nguyên Dã và đồng đội chỉ dám săn các loài chim chóc. Trong căn cứ cũng có nuôi heo, dê, bò và những loài động vật có vυ" khác, khi không làm nhiệm vụ thì Nguyên Dã cũng thường bị gọi đi điện giật heo – một kiểu nhân đạo đặc trưng của thời mạt thế, "chết không đau".
Tuy nhiên, mấy loại thịt này đều sẽ được mang đi chế biến thành nguyên liệu cho thuốc dinh dưỡng, bởi vậy tuy Nguyên Dã từng ra tay với không biết bao nhiêu con heo, bản thân cậu lại chưa từng thấy qua loại thịt đông lạnh được đóng gói đẹp đẽ, đặt gọn gàng trong tủ lạnh như thế này.
Thế giới dị giới này đúng là uyên bác thần kỳ quá.
Nguyên Dã suy nghĩ rất lâu. Vụ melatonin hôm trước vẫn còn in hằn trong trí nhớ khiến cậu không dám tùy tiện hành động. Lục lọi lựa chọn một hồi, cuối cùng Nguyên Dã cũng tìm được mấy chiếc đùi gà trông quen mắt, cẩn thận lấy ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Sư Chước Quang thấy được bữa ăn đầu tiên sau khi tỉnh lại của mình:
Một nồi canh đùi gà đông lạnh, chỉ nêm bằng muối, luộc trắng.
Xuất thân từ nhà giàu có - Sư Chước Quang: “...”
“Vì sao lại không có gia vị?”
Anh nhìn chằm chằm vào nồi canh thịt trước mặt – không có chút váng mỡ, không màu, không mùi, như nước lã – trong lòng không ngừng chấn động.
Nguyên Dã thật thà đáp:
“Tôi không nhận ra được mấy cái đó.”
Sư Chước Quang: “...”
Nguyên Dã tuy không có khái niệm về "ẩm thực thường thức", nhưng cậu không mù – chỉ cần nhìn biểu cảm của Sư Chước Quang là cũng hiểu ngay: món ăn cậu nấu có vẻ... thôi được rồi, thật sự rất tệ.
Nhưng cậu cũng chẳng còn cách nào khác. Trong bếp tuy có đủ loại hũ gia vị, nhưng Nguyên Dã chỉ nhận ra được mỗi đường và muối. Mà hiện tại Sư Chước Quang lại không thể rời giường, thế là hai người im lặng không nói lời nào, cùng chia nhau ăn nồi đùi gà luộc trắng đó.
Nói là chia, chứ thật ra Sư Chước Quang chỉ húp hai ngụm canh là nuốt không vô nữa. Ngược lại, Nguyên Dã lại ăn rất ngon lành, càng ăn càng thấy thơm, một mình chén sạch cả nồi, khiến Sư Chước Quang chỉ biết nhìn mà im lặng: cậu ấy chỉ cần thế là đủ rồi.
Ăn xong, Sư Chước Quang đã kiệt sức, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nguyên Dã thu dọn nồi chén rồi mang xuống lầu rửa.
Lúc này mưa cuối cùng cũng đã ngớt. Nguyên Dã bước xuống lầu, từng giọt nước rơi xuống sàn, cậu mang bát đũa đến bồn rửa. Thấy nước đang dần rút, cậu tiện tay lấy cây chổi quét nước ra ngoài.
Ngay phía trên đầu Nguyên Dã, là đám quỷ hồn co cụm lại – từ lúc Sư Chước Quang xuất hiện thì bọn chúng đã bị dọa sợ đến mức không dám hé răng. Giờ thấy Sư Chước Quang đã ngủ, chúng mới dám lén tụ lại thì thầm:
“Hắn định mở vòi nước kìa, có nên dọa hắn không?”
“Đừng đi... tôio sợ...”
Đám quỷ ban đầu còn cảm thấy hứng thú khi hù dọa Nguyên Dã, nhưng dần dần lại thấy sợ, chen lấn xô đẩy nhau, thấy Nguyên Dã chuẩn bị mở vòi nước thì có một con cắn răng, giậm chân một cái rồi lao lên trước.
Máu loãng phun ra từ vòi nước.
Nguyên Dã giật nảy mình, theo bản năng nghĩ có lẽ bể nước đã chứa xác chết. Nhưng bình tĩnh lại, cậu phát hiện không ngửi thấy mùi máu tôinh. Nguyên Dã nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đoán có thể do nước ô nhiễm vì lũ lụt, liền đưa tay khóa vòi nước lại, sau đó đi vào nhà vệ sinh lấy một cái thùng nước đặt dưới vòi để hứng nước.
Khi van được mở ra, máu loãng đỏ tươi tiếp tục phun ra, đổ đầy thùng.
Trong căn phòng u ám, Nguyên Dã chăm chú nhìn dòng máu loãng từ từ đầy lên, khóe miệng dần không kiềm chế được mà nhếch lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Giống hệt một tên biếи ŧɦái.
Tình cảnh này cuối cùng cũng vượt quá sức chịu đựng của đám quỷ hồn, bọn chúng không chịu nổi tinh thần “cường công” này, ào ào chạy khỏi chỗ vòi nước. Dòng nước từ vòi ngay lập tức trở lại bình thường.
“Thằng này bị tâm thần à? So với quỷ còn đáng sợ hơn!” Đám quỷ hồn hoảng hốt than thở.
Với loại sản phẩm đáng tin cậy ấy, đời trước Nguyên Dã xem như bảo bối quý giá.
Nhưng đời này ăn lại... thì đúng là như cho chó ăn.
Bởi vì bây giờ... cậu có tủ lạnh!
Dù vậy, Nguyên Dã vẫn không biết nấu ăn.
Cậu nghiêm túc nhìn cái tủ lạnh kỳ diệu mà mình chưa từng động vào – đặc biệt là ngăn đông lạnh toàn thịt kia – và nhận ra: đừng nói đến chuyện không biết kỹ thuật nấu nướng, đến mấy loại thịt này cậu cũng chẳng nhận ra nổi là thịt gì.
Tuy nhiên, mấy loại thịt này đều sẽ được mang đi chế biến thành nguyên liệu cho thuốc dinh dưỡng, bởi vậy tuy Nguyên Dã từng ra tay với không biết bao nhiêu con heo, bản thân cậu lại chưa từng thấy qua loại thịt đông lạnh được đóng gói đẹp đẽ, đặt gọn gàng trong tủ lạnh như thế này.
Thế giới dị giới này đúng là uyên bác thần kỳ quá.
Nguyên Dã suy nghĩ rất lâu. Vụ melatonin hôm trước vẫn còn in hằn trong trí nhớ khiến cậu không dám tùy tiện hành động. Lục lọi lựa chọn một hồi, cuối cùng Nguyên Dã cũng tìm được mấy chiếc đùi gà trông quen mắt, cẩn thận lấy ra ngoài.
Một nồi canh đùi gà đông lạnh, chỉ nêm bằng muối, luộc trắng.
Xuất thân từ nhà giàu có - Sư Chước Quang: “...”
“Vì sao lại không có gia vị?”
Anh nhìn chằm chằm vào nồi canh thịt trước mặt – không có chút váng mỡ, không màu, không mùi, như nước lã – trong lòng không ngừng chấn động.
Nguyên Dã thật thà đáp:
“Tôi không nhận ra được mấy cái đó.”
Sư Chước Quang: “...”
Nguyên Dã tuy không có khái niệm về "ẩm thực thường thức", nhưng cậu không mù – chỉ cần nhìn biểu cảm của Sư Chước Quang là cũng hiểu ngay: món ăn cậu nấu có vẻ... thôi được rồi, thật sự rất tệ.
Nhưng cậu cũng chẳng còn cách nào khác. Trong bếp tuy có đủ loại hũ gia vị, nhưng Nguyên Dã chỉ nhận ra được mỗi đường và muối. Mà hiện tại Sư Chước Quang lại không thể rời giường, thế là hai người im lặng không nói lời nào, cùng chia nhau ăn nồi đùi gà luộc trắng đó.
Ăn xong, Sư Chước Quang đã kiệt sức, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nguyên Dã thu dọn nồi chén rồi mang xuống lầu rửa.
Lúc này mưa cuối cùng cũng đã ngớt. Nguyên Dã bước xuống lầu, từng giọt nước rơi xuống sàn, cậu mang bát đũa đến bồn rửa. Thấy nước đang dần rút, cậu tiện tay lấy cây chổi quét nước ra ngoài.
Ngay phía trên đầu Nguyên Dã, là đám quỷ hồn co cụm lại – từ lúc Sư Chước Quang xuất hiện thì bọn chúng đã bị dọa sợ đến mức không dám hé răng. Giờ thấy Sư Chước Quang đã ngủ, chúng mới dám lén tụ lại thì thầm:
“Hắn định mở vòi nước kìa, có nên dọa hắn không?”
“Đừng đi... tôio sợ...”
Đám quỷ ban đầu còn cảm thấy hứng thú khi hù dọa Nguyên Dã, nhưng dần dần lại thấy sợ, chen lấn xô đẩy nhau, thấy Nguyên Dã chuẩn bị mở vòi nước thì có một con cắn răng, giậm chân một cái rồi lao lên trước.
Máu loãng phun ra từ vòi nước.
Nguyên Dã giật nảy mình, theo bản năng nghĩ có lẽ bể nước đã chứa xác chết. Nhưng bình tĩnh lại, cậu phát hiện không ngửi thấy mùi máu tôinh. Nguyên Dã nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đoán có thể do nước ô nhiễm vì lũ lụt, liền đưa tay khóa vòi nước lại, sau đó đi vào nhà vệ sinh lấy một cái thùng nước đặt dưới vòi để hứng nước.
Khi van được mở ra, máu loãng đỏ tươi tiếp tục phun ra, đổ đầy thùng.
Trong căn phòng u ám, Nguyên Dã chăm chú nhìn dòng máu loãng từ từ đầy lên, khóe miệng dần không kiềm chế được mà nhếch lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Giống hệt một tên biếи ŧɦái.
Tình cảnh này cuối cùng cũng vượt quá sức chịu đựng của đám quỷ hồn, bọn chúng không chịu nổi tinh thần “cường công” này, ào ào chạy khỏi chỗ vòi nước. Dòng nước từ vòi ngay lập tức trở lại bình thường.
“Thằng này bị tâm thần à? So với quỷ còn đáng sợ hơn!” Đám quỷ hồn hoảng hốt than thở.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
