0 chữ
Chương 13
Chương 13
Nghe thấy tiếng ho khan, Nguyên Dã gần như lập tức lao vào phòng, nhìn thấy Sư Chước Quang đang đau đớn cuộn mình lại, hoảng hốt luống cuống:
“Anh sao rồi? Anh không sao chứ? Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?”
Trong thời mạt thế, khi làm nhiệm vụ thì điều đáng sợ nhất chính là tiếng ho. Lỡ như đang mai phục mà bị tiếng ho dẫn tôing thi tới thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Vì thế, vừa nghe thấy âm thanh đó, da đầu Nguyên Dã như muốn nổ tung, cả người căng thẳng cực độ.
Nhưng cậu lại không có dị năng trị liệu, chỉ có thể gọi người đến giúp. Điều đó khiến cậu càng thêm sốt ruột, lo lắng không thôi.
“Không sao đâu...”
Sư Chước Quang nằm vật ra giường, phải mất một lúc lâu mới đau đớn thở ra được một hơi, yếu ớt nói:
“Có thể giúp tôi lấy nước uống không?”
Nguyên Dã đang lo lắng đến mức như xoay vòng vòng nghe thấy thế lập tức tiến lên, vừa định đưa tay đỡ vai Sư Chước Quang để anh ngồi dậy, lại nhớ ra người ở thế giới khác thường rất coi trọng khoảng cách cơ thể. Cậu đổi lại dùng một tấm chăn mỏng đỡ anh ngồi lên, rồi chính mình ngồi ra phía sau để anh dựa vào, sau đó cầm ly nước đường muối trên bàn đưa tới bên môi Sư Chước Quang.
Sư Chước Quang: “...”
Hành động này thật sự quá thân mật, khiến Sư Chước Quang cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nhưng anh cũng cảm nhận được Nguyên Dã không hề có ý gì khác, chỉ đơn thuần là quan tâm. Vì vậy, dưới tình huống thân mật có phần kỳ lạ này, anh vẫn uống hết chỗ nước.
“Anh thấy đỡ hơn chưa?” Nguyên Dã lo lắng hỏi: “Tôi vẫn nên đưa anh đi gặp bác sĩ thì hơn.”
“Cảm ơn cậu, tôi không sao đâu, nằm nghỉ một lát là ổn.”
Sư Chước Quang đã ba ngày chưa ăn gì, được bổ sung nước đường muối nên sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của anh cũng đã đỡ hơn một chút.
“Tôi họ Sư, tên Chước Quang. Còn cậu, cậu tên là gì?”
Lúc này Nguyên Dã mới sực nhớ ra, hai người họ đến giờ vẫn chưa từng giới thiệu tên cho nhau.
Nhưng cũng không thể trách được, trong thời mạt thế, gặp nhau bên bờ sinh tử thường đi kèm theo cả một bầy tôing thi đuổi sau lưng, ưu tiên là chạy trốn, nên những người thuộc thế hệ bọn cậu đã hình thành thói quen: chỉ khi nào an toàn rồi mới có thể để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như hỏi tên.
Mà ở nơi này, bất kể thời điểm nào cũng đều rất an toàn.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Nguyên Dã lại vui lên thấy rõ.
Sư Chước Quang rất nhạy cảm, liền lập tức nhận ra cảm xúc của Nguyên Dã. Dĩ nhiên anh không thể nào ngờ được niềm vui nho nhỏ kia lại là vì chuyện biết được tên anh. Nhìn căn nhà ma hoa lệ trước mặt, lại thấy Nguyên Dã sau khi biết tên mình liền vui vẻ như thế, anh chỉ có thể liên tưởng đến việc đối phương nhận ra thân phận đuổi quỷ sư của mình, nghĩ mình có thể giúp xua đuổi tà khí trong nhà, nên mới phấn khởi như vậy.
Đối với Sư Chước Quang, suy nghĩ đó là điều tất nhiên.
Chỉ là... nơi này có một vấn đề.
Tuy sinh ra trong một gia tộc đuổi quỷ, nhưng Sư Chước Quang lại bẩm sinh không có linh lực. Muốn đuổi quỷ, anh buộc phải thiêu đốt chính sinh mệnh của mình. Từ năm sáu tuổi bắt đầu hành nghề, đến nay đã được hai mươi mốt năm, cơ thể anh đã như cây cung giương hết cỡ, chẳng còn dư lực. Lúc này nếu ép buộc bản thân trục xuất quỷ dữ trong một căn nhà quỷ khí dày đặc như thế này, e rằng chưa kịp tiêu diệt hết tà ma, chính anh đã kiệt sức mà chết trước.
Nếu có thể cho anh chút thời gian để tĩnh dưỡng...
Sư Chước Quang vô thức đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn chưa ngớt mưa, mây đen dày đặc, bầu trời đen kịt, không phân biệt nổi thời gian, cũng chẳng nhìn thấy ánh trăng.
Nhưng anh nhớ rõ trước lúc mình bị đưa vào quan tài, bên ngoài trời là một vầng trăng tròn.
Chờ đến khi vầng trăng tròn tiếp theo dâng lên, chắc là lúc anh cùng những oan hồn trong ngôi nhà quỷ này đồng quy vu tận.
Sư Chước Quang bình thản chuẩn bị trao đổi với Nguyên Dã về "hạn chót" đuổi quỷ.
Còn Nguyên Dã thì đang nôn nóng nghĩ xem nên ăn gì.
“Buổi tối ăn gì nhỉ?” Nguyên Dã hỏi.
“Hả?” Sư Chước Quang đầy dấu chấm hỏi.
Là một người có mười mấy năm chạy nhiệm vụ ngoài căn cứ trong thời mạt thế, Nguyên Dã chỉ cần nhìn là biết Sư Chước Quang lúc này đã yếu đến mức nào. Trừ phi là bị dọa chết hoặc chết chìm, không thì kiểu suy yếu thế này chính là vì mấy ngày liền chưa ăn gì. Nếu lúc này chưa thể cứu chữa tận gốc thì ít nhất cũng nên bổ sung dinh dưỡng đã.
Huống hồ... Nguyên Dã đang rất nhớ cái tủ lạnh kỳ diệu ở dưới lầu.
“Ăn gì cũng được.” Sư Chước Quang thật ra chẳng có khẩu vị, thấy Nguyên Dã không có ý định nói tới chuyện đuổi quỷ, anh cũng không nhắc thêm.
“Vậy để tôi đi xem xem có gì ăn được không...”
Là người đến từ mạt thế, thiếu sự chỉ dẫn của cư dân bản địa, Nguyên Dã có hơi mất tự tin nói thêm:
“Nhưng nói trước nhé, tôi không biết nấu ăn đâu.”
“Anh sao rồi? Anh không sao chứ? Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?”
Trong thời mạt thế, khi làm nhiệm vụ thì điều đáng sợ nhất chính là tiếng ho. Lỡ như đang mai phục mà bị tiếng ho dẫn tôing thi tới thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Vì thế, vừa nghe thấy âm thanh đó, da đầu Nguyên Dã như muốn nổ tung, cả người căng thẳng cực độ.
Nhưng cậu lại không có dị năng trị liệu, chỉ có thể gọi người đến giúp. Điều đó khiến cậu càng thêm sốt ruột, lo lắng không thôi.
“Không sao đâu...”
Sư Chước Quang nằm vật ra giường, phải mất một lúc lâu mới đau đớn thở ra được một hơi, yếu ớt nói:
“Có thể giúp tôi lấy nước uống không?”
Sư Chước Quang: “...”
Hành động này thật sự quá thân mật, khiến Sư Chước Quang cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nhưng anh cũng cảm nhận được Nguyên Dã không hề có ý gì khác, chỉ đơn thuần là quan tâm. Vì vậy, dưới tình huống thân mật có phần kỳ lạ này, anh vẫn uống hết chỗ nước.
“Anh thấy đỡ hơn chưa?” Nguyên Dã lo lắng hỏi: “Tôi vẫn nên đưa anh đi gặp bác sĩ thì hơn.”
Sư Chước Quang đã ba ngày chưa ăn gì, được bổ sung nước đường muối nên sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của anh cũng đã đỡ hơn một chút.
“Tôi họ Sư, tên Chước Quang. Còn cậu, cậu tên là gì?”
Lúc này Nguyên Dã mới sực nhớ ra, hai người họ đến giờ vẫn chưa từng giới thiệu tên cho nhau.
Nhưng cũng không thể trách được, trong thời mạt thế, gặp nhau bên bờ sinh tử thường đi kèm theo cả một bầy tôing thi đuổi sau lưng, ưu tiên là chạy trốn, nên những người thuộc thế hệ bọn cậu đã hình thành thói quen: chỉ khi nào an toàn rồi mới có thể để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như hỏi tên.
Mà ở nơi này, bất kể thời điểm nào cũng đều rất an toàn.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Nguyên Dã lại vui lên thấy rõ.
Sư Chước Quang rất nhạy cảm, liền lập tức nhận ra cảm xúc của Nguyên Dã. Dĩ nhiên anh không thể nào ngờ được niềm vui nho nhỏ kia lại là vì chuyện biết được tên anh. Nhìn căn nhà ma hoa lệ trước mặt, lại thấy Nguyên Dã sau khi biết tên mình liền vui vẻ như thế, anh chỉ có thể liên tưởng đến việc đối phương nhận ra thân phận đuổi quỷ sư của mình, nghĩ mình có thể giúp xua đuổi tà khí trong nhà, nên mới phấn khởi như vậy.
Chỉ là... nơi này có một vấn đề.
Tuy sinh ra trong một gia tộc đuổi quỷ, nhưng Sư Chước Quang lại bẩm sinh không có linh lực. Muốn đuổi quỷ, anh buộc phải thiêu đốt chính sinh mệnh của mình. Từ năm sáu tuổi bắt đầu hành nghề, đến nay đã được hai mươi mốt năm, cơ thể anh đã như cây cung giương hết cỡ, chẳng còn dư lực. Lúc này nếu ép buộc bản thân trục xuất quỷ dữ trong một căn nhà quỷ khí dày đặc như thế này, e rằng chưa kịp tiêu diệt hết tà ma, chính anh đã kiệt sức mà chết trước.
Nếu có thể cho anh chút thời gian để tĩnh dưỡng...
Sư Chước Quang vô thức đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn chưa ngớt mưa, mây đen dày đặc, bầu trời đen kịt, không phân biệt nổi thời gian, cũng chẳng nhìn thấy ánh trăng.
Nhưng anh nhớ rõ trước lúc mình bị đưa vào quan tài, bên ngoài trời là một vầng trăng tròn.
Chờ đến khi vầng trăng tròn tiếp theo dâng lên, chắc là lúc anh cùng những oan hồn trong ngôi nhà quỷ này đồng quy vu tận.
Sư Chước Quang bình thản chuẩn bị trao đổi với Nguyên Dã về "hạn chót" đuổi quỷ.
Còn Nguyên Dã thì đang nôn nóng nghĩ xem nên ăn gì.
“Buổi tối ăn gì nhỉ?” Nguyên Dã hỏi.
“Hả?” Sư Chước Quang đầy dấu chấm hỏi.
Là một người có mười mấy năm chạy nhiệm vụ ngoài căn cứ trong thời mạt thế, Nguyên Dã chỉ cần nhìn là biết Sư Chước Quang lúc này đã yếu đến mức nào. Trừ phi là bị dọa chết hoặc chết chìm, không thì kiểu suy yếu thế này chính là vì mấy ngày liền chưa ăn gì. Nếu lúc này chưa thể cứu chữa tận gốc thì ít nhất cũng nên bổ sung dinh dưỡng đã.
Huống hồ... Nguyên Dã đang rất nhớ cái tủ lạnh kỳ diệu ở dưới lầu.
“Ăn gì cũng được.” Sư Chước Quang thật ra chẳng có khẩu vị, thấy Nguyên Dã không có ý định nói tới chuyện đuổi quỷ, anh cũng không nhắc thêm.
“Vậy để tôi đi xem xem có gì ăn được không...”
Là người đến từ mạt thế, thiếu sự chỉ dẫn của cư dân bản địa, Nguyên Dã có hơi mất tự tin nói thêm:
“Nhưng nói trước nhé, tôi không biết nấu ăn đâu.”
2
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
