Chương 593
Nhất trảm chi uy
Đối mặt với Quỷ Vương hung hãn tuyệt luân và mạch đao đồng dạng hung hãn, ông lão áo bào trắng thấy không thể cứng rắn chống đỡ, lập tức thi triển thân pháp thượng thừa, phiêu nhiên trốn tránh.
- Xem ngươi có thể trốn tới khi nào!
Bộ xương khô Quỷ Vương lớn tiếng rống giận, mạch đao múa may quay cuồng trong không trung. Trong phút chốc hắc khí cuồn cuộn, đem phạm vi mấy trượng xung quanh đều bao phủ ở bên trong. Thực lực của đối thủ và mình kém quá xa, cuộc chiến này dự là đánh đặc biệt lanh lẹ, chỉ cần để ý tiến công, hoàn toàn không cần phòng thủ.
Một tiếng “Xuy” vang nhỏ.
Ông lão áo bào trắng kêu lên một tiếng trầm đục, từ bên trong sương mù phiêu nhiên mà ra. Trên chiếc áo trắng trước ngực xuất hiện một vết thương đen thùi dài hơn thước. Ông lão áo bào trắng giờ phút này là thân thể linh, đương nhiên không có máu tươi chảy ra. Tuy nhiên có thể nhìn ra được, thân thể linh của ông ta bị thương không nhẹ, hơi thở so sánh với lúc trước, yếu đi vài phần.
- Tạ Thanh Dương, năm đó ngươi đánh lén ta. Ta muốn đem hồn phách của ngươi nhốt vào mười tám tầng Địa ngục, vĩnh viễn chịu nỗi khổ luyện ngục, muôn đời thoát thân không được.
Bộ xương khô Quỷ Vương cười như điên, lại một lần nữa giơ mạch đao nặng trĩu lên cao.
Ông lão áo bào trắng một tay xoa ngực, cố gắng điều hoà hô hấp, gắt gao nhìn thẳng mạch đao giơ lên cao giữa không trung. Mặc dù ông ta trấn tĩnh như hằng, nhưng bây giờ không có gì nắm chắc có thể tránh thoát một vòng công kích điên cuồng này của bộ xương khô Quỷ Vương.
- Lão già kia, tử kỳ của ngươi tới rồi!
Bộ xương khô Quỷ Vương ngửa mặt lên trời rít gào, trên mạch đao lại ngưng tụ ra từng đoàn từng đoàn sương đen, hàn khí kinh người.
Ngay sau đó, tiếng rít gào của bộ xương khô Quỷ Vương đột nhiên dừng lại, như là cảm nhận được hơi thở nào đó cực kỳ nguy hiểm, lập tức bỏ qua ông lão áo bào trắng sang một bên, mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác. Trên mặt bộ xương khô lập tức toát ra vẻ mặt cực kỳ nhân cách hóa, cực kỳ kinh ngạc.
- Vô cực tiểu tử, là ngươi?
Không biết khi nào, Tiêu Phàm bỗng nhiên liền xuất hiện ở phía sau cách đó không xa.
Đây không phải là nguyên nhân khiến bộ xương khô Quỷ Vương giật mình. Thực sự khiến bộ xương khô Quỷ Vương cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, chính là thanh trường đao màu đỏ sậm dài đến năm thước mà Tiêu Phàm đang nắm trong tay.
Thanh trường đao này nhìn qua cũng không có gì thu hút, thậm chí bởi vì nguyên nhân màu sắc, đều không thể phán đoán chính xác mức độ sắc bén. Bộ xương khô Quỷ Vương lại có thể rõ ràng từ trên thanh đao này t cảm nhận được sát khí kinh người. Cổ sát khí thô bạo này, nó vô cùng quen thuộc, cùng nguồn gốc với oán khí sát khí mà mấy năm nay nó đại lượng hấp thu.
Chỉ có điều, cường đại đến kinh người!
Tiêu Phàm vóc dáng cao gầy, vẻ mặt nhã nhặn nho nhã. Cố tình kéo một thanh trường đao uy mãnh như thế, làm cho cả người hắn nhìn qua, có một loại cảm giác vô cùng dũng mãnh lại vô cùng biến thái yêu dị. Thậm chí ở trong nho nhã còn lộ ra một cỗ khí thế hung bạo khó có thể che dấu, so với khí chất vốn có của Tiêu Phàm, là một trời một vực.
- Vô cực tiểu tử, ngươi ở đâu tìm được một thanh trường đao như vậy? Muốn hù dọa ai chứ?
Bộ xương khô Quỷ Vương trố mắt nhưng lại không duy trì quá lâu. Ngay sau đó liền ngửa mặt lên trời cười hô hố, rất khinh thường gào lên.
Tiêu Phàm không nói một lời, hoành đao để trước ngực, chậm rãi đặt tay trái lên, nắm chặt chuôi đao, mũi đao chỉ thẳng lên trước. Lại chậm rãi nâng lên, chỉ hướng lên trời cao. Cả người Hạo Nhiên Chính Khí không ngừng rót vào bên trong lưỡi dao. Mũi đao vốn màu đỏ sậm, dần dần trở nên sáng lên, theo pháp lực rót vào, càng ngày càng sáng, hào quang chói mắt rực rỡ.
Bộ xương khô Quỷ Vương chấn động, không khỏi lui về sau hai bước. Gắt gao nhìn thẳng Viêm Linh chi đao, trong hốc mắt tối đen, ma trơi không ngừng nhảy lên.
Thanh đao này biến hóa quá kinh người.
Nếu như nói, vừa rồi nó vẫn chỉ là kinh ngạc bởi sát khí trên mũi đao. Vậy thì trong chớp mắt, nó liền cực kỳ rõ ràng cảm giác được thanh đao này đối với nó đã tạo thành uy hiếp to lớn.
Đây tuyệt đối là yêu đao có thể chém giết nó!
Điểm chết người chính là, yêu đao sát khí này, còn đang dựa vào tốc độ cực nhanh tiếp tục tăng mạnh.
Không thể để cho người này thong dong xuất kích, nhất định phải tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương).
Bộ xương khô Quỷ Vương dù thế nào cũng là giặc cỏ kênh khôi có kinh nghiệm chiến trận, chỉ trong giây lát, đã hạ quyết tâm. Nhất hét lên điên cuồng, cũng là hai tay giơ mạch đao lên cao, sải bước xông lên phía trước, trong mắt ma trơi hung quang bắn ra bốn phía.
Liền vào lúc này, “Oanh” một tiếng, Viêm Linh chi đao toàn thân dấy lên lửa cháy hừng hực, lập tức chiếu xạ toàn bộ hậu hoa viên sáng ngời vô cùng, nhiệt độ chợt lên cao gấp bội.
- Viêm Linh trảm!
Tiêu Phàm hét to một tiếng, thả người dựng lên, hỏa diệm đao mãnh liệt bổ xuống.
Bộ xương khô Quỷ Vương quá sợ hãi, bất chấp công kích Tiêu Phàm, hai tay múa may, mạch đao quét ngang, sương đen quay cuồng, bắn ra bốn phía hào quang. Hỏa diệm đao lửa cháy hừng hực nghênh đánh.
“Xuy ——”
Song đao tương giao, mạch đao nặng sáng như tuyết không thể chống đỡ nổi một khắc, Viêm Linh chi đao không hề trì trệ, liền bổ xuống.
“Xuy ——”
Mũ sắt trên đầu bộ xương khô Quỷ Vương lập tức vỡ thành hai mảnh. Ngay sau đó, đầu của bộ xương khô cũng từ giữa vỡ ra, sau đó là cổ. Điểu chùy giáp vô cùng cứng rắn kia, cũng không thể trì trệ, theo đó mà rạn nứt.
Nháy mắt một cái, bộ xương khô Quỷ Vương ngạo mạn liền ngay cả thân hình mang binh khí khôi giáp cũng vỡ thành hai mảnh.
Hai hốc mắt đen nhánh đã phân thuộc ở hai bên, ma trơi hừng hực nhảy lên một chút, liền ảm đạm mà tắt. Hắc khí đại cổ bốc hơi lên, trong nháy mắt, bộ xương khô Quỷ Vương liền biến thành từng cổ sương đen, dần dần tiêu tan trong vô hình ở trong hậu hoa viên.
Đến mạch đao và khôi giáp cắt thành hai đoạn, cũng hóa sạch sẽ, một chút đều không thừa lại.
Cùng lúc đó, Viêm Linh chi đao lửa cháy cuồn cuộn, cũng chợt ảm đạm. Ngọn lửa bỗng nhiên không thấy, biến thành cái loại màu đỏ sậm bình thường như lúc trước. Tiêu Phàm thân mình nhoáng lên một cái, vội vàng dựa đao dừng chân, mới miễn cưỡng ổn định thân hình. Toàn bộ thân hình lại lắc lư vài cái, giống như thần thức đã sắp không xong, thân thể linh bất cứ lúc nào cũng đều có thể tiêu tan.
Ông lão áo bào trắng giật mình kinh hãi, phiêu nhiên tiến lên, đưa một ngón tay ra. Tiêu Phàm chỉ cảm thấy chỗ lưng vọt tới một cỗ kình lực ấm áp, tuy rằng cũng không hùng hậu, nhưng lại hết sức thoải mái. Đây là Hạo Nhiên Chính Khí Thanh Dương tổ sư tu luyện nhiều năm, cùng nguồn với Hạo Nhiên Chính Khí mà Tiêu Phàm tu luyện, đương nhiên không trở ngại chút nào, liền dung hợp lại với nhau.
Tiêu Phàm vội vàng vận hơi thở thất chu thiên, lúc này mới thở phào một hơi, giọng cung kính:
- Đa tạ tổ sư yêu thương.
- Nhóc con, thanh đao này sát khí quá nặng, nếu đã khó có thể nắm trong tay, ngươi cũng đừng có miễn cưỡng, cẩn thận nó sẽ hút khô ngươi đấy.
Ông lão áo bào trắng thở dốc hai tiếng, lúc này mới tức giận nói.
Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, nói:
- Tổ sư, không phải đệ tử muốn cậy mạnh. Thật sự là dừng không được.
Trải qua trảm vừa rồi kia, Tiêu Phàm cũng đã biết, Viêm Linh chi đao cố nhiên uy lực lớn kinh người. Nhưng hiện tại cũng còn xa hắn mới có thể tự nhiên khống chế được. Thanh đao này tựa như không đáy, mỗi lần thi triển, đều hút hết pháp lực toàn thân hắn. May mà hắn đã từ chỗ Thanh Dương tổ sư học được cách chuyển hóa Hạo Nhiên Chính Khí thành bí quyết pháp lực. Nếu không dựa vào chút năng lực trước kia của hắn, căn bản cũng đừng có nghĩ vận dụng Viêm Linh chi đao để đối địch, hoàn toàn không có khả năng kích phát được lưỡi đao thần binh sắc bén này.
- Đao này quả thật uy lực kinh người, nhưng cổ khí thế hung bạo này, cũng không phải là nhỏ. Chỉ sợ không phải binh khí chính đạo...
Ông lão áo bào trắng đánh giá trường đao màu đỏ sậm trong tay Tiêu Phàm, lắc đầu, nói, trước sau không có giơ tay đụng một chút vào chuôi đao. Ông lão áo bào trắng rất rõ ràng, dựa vào trạng huống hiện tại của ông, còn xa mới bằng Tiêu Phàm, một khi bị yêu đao này quấn lên, tình hình có thể sẽ rất xấu.
- Tổ sư nói đúng, đây là binh khí mà ly hỏa Viêm Linh tinh phương nam từng sử dụng...
Tiêu Phàm cũng không giấu diếm, đem tình hình vừa rồi ở trong thạch động, kể lại tỉ mỉ cho ông lão áo bào trắng.
- Có loại sự tình này? Tàng Bảo Các mà Thuỷ tổ lưu lại này, xem ra quả nhiên rất có đạo lý.
Ông lão áo bào trắng lão nghe chậc chậc liên thanh, tán thưởng không ngừng:
- Ngươi đã là người hữu duyên, vậy trở về xem xem, có lẽ còn có thể có thu hoạch cũng chưa biết chừng.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Đệ tử cũng đang có ý tưởng này.
574-nhat-tram-chi-uy/1162304.html
574-nhat-tram-chi-uy/1162304.html
402
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
