TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 592
Định bảo

Thanh trường đao uy phong lẫm lẫm, sát khí kinh người này tên là “Viêm Linh chi dao”.

Như vậy, Viêm Linh chi đao vừa rồi múa may ở trong thần thức hải, liều chết đấu với mình, chính là Viêm Linh?

Có vẻ trên quyển cổ tịch nào đó mà Tiêu Phàm đã từng xem, có ghi chép tương quan với Viêm Linh. Chỉ có điều bởi vì thời gian trôi qua khá lâu, Tiêu Phàm lại là tùy tay lật xem, đối với một đoạn ghi chép này, cũng không phải là rõ ràng như vậy.

Cũng may không cần Tiêu Phàm hao tâm tốn sức suy nghĩ, hoa văn khắc trên đỉnh lớn này đã trực tiếp giải trừ mê hoặc cho hắn.

Hạo Nhiên Chính Khí lưu chuyển, bảo vệ toàn thân Tiêu Phàm, chậm rãi hướng về đỉnh lớn lửa cháy cuồn cuộn, ánh lửa hừng hực đem toàn thân Tiêu Phàm nhuộm thành màu đỏ tươi diễm lệ đến cực điểm.

Bên cạnh bốn chữ to “Viêm Linh chi đao” khắc rõ một số văn tự tương đối nhỏ, phong cách cổ dạt dào, không ngờ là văn chung đỉnh, cũng chính là một loại đại triện văn tục xưng.

Cũng may văn chung đỉnh không làm khó được Tiêu Phàm, trên cơ bản hắn đều có thể nhận thức toàn bộ. Cho dù là văn giáp cốt thời kỳ mông muội, Tiêu Phàm cũng có thể nhận ra được tám chín phần.

Tiêu Phàm đoán không sai, “Viêm linh chi đao” này chính là binh khí Viêm Linh sử dụng.

“... Thiên chi nam hữu địa hỏa, dựng dục ly hỏa chi tinh, thị vi viêm linh...”

Hoa văn chung đỉnh này ghi chép câu chuyện phát sinh ở thời kỳ viễn cổ. Trước đây rất lâu, địa hỏa phía nam dựng dục ra một loại tinh linh liệt hỏa, chính là yêu linh trong lửa, thần thông quảng đại, người phương nam chịu đau khổ. Trong khi đó, Vô Cực Thiên Tôn tu luyện thành công, nhận lời mời của bộ lạc địa phương, đi phía nam, xâm nhập địa hỏa, đại chiến với Viêm Linh. Lấy binh khí bằng đao, dùng địa hỏa chi tinh, tẩm bổ dựng dục đến nay. Vì vậy được xưng là “Hỏa diệm đao”.

Nói cách khác, Viêm Linh là yêu linh trong lửa bị Vô Cực Thiên Tôn chém giết. Căn cứ hoa văn mà suy đoán, khi đó, Vô cực Thiên Tôn hẳn là vừa mới trên tu chân chi đạo có được một chút thành tựu, chưa chính thức khai tông lập phái. Tương đối mà nói, Viêm Linh này thực sự không phải là đối thủ dũng mãnh nhất mà Vô Cực Thiên Tôn gặp phải.

Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Phàm thầm kêu may mắn.

May mắn hắn giao chiến trong thần thức hải chính là ảo giác của Viêm Linh. Nếu là yêu vật khác dũng mãnh hơn, dù là ảo giác bảo tồn hàng ngàn năm, uy năng giảm mạnh, chỉ sợ mình cũng tuyệt đối không phải là đối thủ. Tính mạng nguy ngập, lại càng không cần phải nói đi vào không gian này rồi.

Lại nghĩ lại, Tiêu Phàm lập tức liền nghĩ đến, Viêm Linh chi đao này có lẽ ở trong mắt Vô Cực Thiên Tôn, chỉ là chiến lợi phẩm nào đó. Nhưng đối với Tiêu Phàm hắn mà nói, cũng tuyệt đối có thể nói là thần binh lợi khí. Hơn nữa, ví dụ chứng minh người thắng sử dụng chiến lợi phẩm tiếp tục tác chiến giết địch, nhiều vô cùng. Mấy chục năm trước, thiết lưu dũng mãnh màu đỏ kia của triều đại Thái Tổ Thống Soái, sử dụng đại đa số đều là vũ khí thu được, dường như so với vũ khí mình đầu sử dụng ban đầu, uy lực lớn hơn nhiều.

Chỉ có điều, Viêm Linh chi đao này tẩm bổ trong hỏa chi tinh, sóng nhiệt cuồn cuộn, tới gần chút liền cảm thấy khó chịu, lại làm thế nào mới có thể thu nhận cho mình dùng? Tiêu Phàm không chút nghi ngờ, bản thân mình nếu như muốn cưỡng ép thu nhận thần binh viễn cổ này, chỉ sợ lập tức cũng sẽ bị ly hỏa phương nam nóng cháy này bốc hơi sạch sành sanh.

Tiêu Phàm trong lòng đầy nghi vấn. Vòng quanh đỉnh lớn một vòng, lại không phát hiện có gợi ý đặc biệt. Dùng Hạo Nhiên Chính Khí thử một chút, pháp lực bắn ra vô thanh vô tức bị hỏa diệm đao thu đi, không có nửa phần động tĩnh. Nhìn lại ngọc phòng, ngoại trừ chỗ đỉnh lớn này, và Viêm Linh chi đao dựng dục tẩm bổ trong đỉnh, bốn vách tường trống trơn, không còn những vật khác.

Tiêu Phàm lui ra phía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn về phía trường đao to lớn chiếu lấp lánh bên trong, trong hai mắt lửa cháy bốc hơi, ánh hào quang lóng lánh, thi triển “Thiên nhãn thần thông” ra.

Chỉ thấy bề ngoài Viêm Linh chi đao hừng hực lửa cháy, mơ mơ hồ hồ hiện ra mấy cái đồ hình, kinh hồng thoáng nhìn, liền biến mất. Nhưng mà Tiêu Phàm lại thấy rõ ràng, những đồ hình này, cũng là văn chung đỉnh. Lần thứ nhất chợt lóe mấy hàng chung đỉnh văn, ngay sau đó lại xuất hiện đại triện thứ hai. Nhìn đến đây, Tiêu Phàm không khỏi vừa mừng vừa sợ. Những văn tự này rõ ràng chính là nói cho hắn biết làm thế nào để nắm bí quyết pháp môn Viêm Linh chi đao trong tay.

Dựa theo lời nói hiện đại mà nói, đây là “Bản thuyết minh” sử dụng Viêm Linh chi đao.

Chỉ có điều bản thuyết minh này cũng không tránh khỏi thiết kế có chút cao đoan đại khí. Giả dụ Tiêu Phàm không có tu luyện “Thiên nhãn thần thông”, hoặc là không xem hiểu văn chung đỉnh, cho dù đến nơi này, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, giương mắt nhìn Viêm Linh chi đao.

Bí quyết pháp môn của Viêm Linh chi đao thể hiện chỉ có hơn mười từ ngắn ngủn, chỉ nhìn một lần, Tiêu Phàm đã nhớ kỹ. Lúc này một tay nắn bí quyết, thi triển pháp quyết này ra.

- Tật ——

Tiêu Phàm gào to một tiếng, ngón giữa tay phải chỉ một kích, một đạo pháp lực vô cùng hùng hồn bắn thẳng về phía Viêm Linh chi đao.

Lúc này đây, pháp lực không giống như trâu đất xuống biển nữa.

Hỏa diệm đao to lớn bỗng nhiên chấn động, chợt kêu lên một tiếng sắc nhọn, từ trong đỉnh lớn bay lên trời, hóa thành một con rồng lửa, bay lộn ở trong ngọc phòng, giương nanh múa vuốt, dường như muốn đoạt môn mà chạy.

Trong nháy mắt Viêm Linh chi đao rời khỏi đỉnh lớn, ngọn lửa vốn hừng hực thiêu đốt trong đỉnh lớn chợt tắt, trong khoảng khắc, liền trở nên lạnh băng băng. Màu sắc của đỉnh lớn cũng từ đỏ tươi biến thành xanh đen, nhìn qua đen kịt, không còn một chút linh tính.

Tiêu Phàm hai mắt nhìn chằm chằm hỏa diệm đao như du long giữa không trung, miệng thì thào niệm chú, tay phải năm ngón tay luân phiên, từng đạo pháp lực không ngừng bắn vào trong đao. Viêm Linh chi đao mặt ngoài quay cuồng lửa cháy, dần dần trở nên ảm đạm, thân đao dài đến hơn một trượng đã thu nhỏ lại một chút.

- Định!

Tiêu Phàm lại quát lạnh một tiếng.

Hỏa diệm đao đang bay lộn không ngừng mạnh mẽ cố định ở giữa không trung, lửa cháy trên thân đao biến mất hầu như không còn, độ lớn cũng na ná giống Đường đao bình thường, dài chừng nửa thước. Thân đao bày biện ra màu đỏ sậm, như thể là màu của miếng sắt sau khi nung đỏ, dần dần nguội lạnh. Nhưng thật ra màu sắc có vài phần tương tự với “Yên Chi kiếm” của Uyển Thiên Thiên. Chỉ có điều nhìn qua toàn bộ tạo hình so với “Yên Chi kiếm” uy mãnh hơn nhiều.

Tiêu Phàm yên lặng nhìn giữa không trung trường đao một lát, lúc này mới nâng tay khẽ vẫy.

Viêm Linh chi đao kêu to một tiếng, ngoan ngoãn bay về phía Tiêu Phàm. Tiêu Phàm khẽ vươn tay, bắt được chuôi đao.

Rất nặng!

Với nội lực mạnh mẽ của Tiêu Phàm, phải một tay vận dụng thanh trường đao này, cũng không phải làm không được. Nhưng nếu muốn uy lực của trường đao phát huy đến mức tận cùng, tốt nhất là có thể hai tay vận đao, tựa như Đông Đảo kiếm.

Tiêu Phàm trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, lại đánh giá bốn phía. Chẳng những đỉnh lớn đã trở nên ảm đạm vô quang, thậm chí trong ngọc phòng tựa hồ cũng đã không còn linh tính. Vách tường bạch ngọc vẫn trắng nõn, nhìn qua lại vô cùng đờ đẫn, rốt cuộc cũng không còn bảo quang lưu chuyển linh động như lúc trước nữa.

Xem ra gian ngọc phòng này là chuyên môn giam cầm Viêm Linh chi đao, hiện giờ Viêm Linh chi đao một lần nữa nhận chủ, bị Tiêu Phàm đạt được, gian ngọc phòng coi như là công thành lui thân rồi.

Đương nhiên, Viêm Linh chi đao này dù sao cũng là binh đao đến từ thời đại viễn cổ. Vì thần khí bản mạng của ly hỏa chi tinh, Tiêu Phàm mặc dù nắm giữ pháp bí quyết, thật muốn phát huy uy lực toàn bộ hỏa diệm đao, trong thời gian ngắn nhất định là cuồng dại ảo tưởng.

Viêm Linh chi đao Tiêu Phàm cầm trong tayrời khỏi gian phòng ngọc phòng hoàn toàn biến mất linh tính này, hướng về một lối đi khác.

Tàng Bảo Các này của Vô Cực Thiên Tôn khẳng định không chỉ có một món bí bảo như vậy, Tiêu chân nhân tuy rằng cũng không phải lòng tham vô đáy, nhưng nếu vào Bảo Sơn, bất kể là, ai đều mơ tưởng lấy nhiều thêm một ít báu vật.

Liền vào lúc này, một tiếng hét nổi giận điên cuồng xuyên thấu qua cửa đá truyền vào. Ngay sau đó, toàn bộ thạch động đều bị chấn động ù ù.

Tiêu Phàm sắc mặt hơi đổi...

Bên ngoài thạch động, ông lão áo bào trắng hiện thân. Ngay sau đó, một bóng người cao lớn xuất hiện ở chỗ cách hắn không xa, chính là bộ xương khô Quỷ Vương mà Vương Tiên Chi biến thành. Hai tay nắm lấy mạch đao nặng sáng như tuyết, trong mắt ma trơi lóng lánh, gắt gao nhìn thẳng ông lão áo bào trắng, miệng phát ra tiếng cười ong ong.

- Chạy a, ngươi chạy nữa a, ta xem ngươi còn có thể chạy đi đâu!

Bộ xương khô Quỷ Vương cười cực kỳ đắc ý:

- Ha ha, ha ha ha, Tạ Thanh Dương... Lão bất tử này, cũng có ngày hôm nay!

Ông lão áo bào trắng lạnh lùng nhìn y, sắc mặt xám xịt, khóe miệng vẫn mang theo ý cười châm chọc, lạnh lùng nói:

- Vương Tiên Chi, năm đó ngươi không phải là đối thủ của ta. Cho dù lão phu hiện tại đặc biệt suy yếu, ngươi muốn thắng ta, cũng không dễ dàng như vậy. Tuy rằng ngươi là ma đầu chuyển thế, nhưng trong cái thế giới này, ngươi vẫn chính là một tên giặc cỏ mà thôi. Đều chết hết hơn một nghìn năm rồi, nghĩ đến còn có cơ hội cá ướp muối trở mình sao?

- Vậy sao? Ngươi lão bất tử kia, đã chết đến nơi rồi còn mạnh miệng. Bản đại tướng quân không thèm dông dài với ngươi, liền tiễn ngươi xuống âm phủ. Ha hả, lão già kia, đến đó rồi, sẽ có người tiếp đón ngươi!

- Chịu chết đi!

Bộ xương khô Quỷ Vương rống to một tiếng, hai tay giơ mạch đao lên cao, trên mũi đao, màn sương đen cuồn cuộn, oán khí ngút trời.

Mắt nhìn mạch đao vô cùng sắc bén, trong mắt ông lão áo bào trắng cực kỳ nhanh hiện lên một chút sợ hãi. Nếu như là hơn một nghìn năm trước, thời kỳ ông ta đang lúc toàn thịnh, chỉ là một tên giặc cỏ không coi là cái gì, cho dù là ma đầu chuyển thế, cũng không khiến Tạ Thanh Dương chân nhân coi trọng. Năm đó, bộ đội sở thuộc của Vương Tiên Chi bị Tăng Nguyên Dụ vây quanh tiêu diệt, khả năng đoán trước của Tạ Thanh Dương có tác dụng mấu chốt nhất. Nếu không, với sự giảo hoạt âm hiểm của Vương Tiên Chi, chỉ sợ sẽ không dễ dàng rơi vào bẫy quan quân.

Chỉ có điều hiện tại, Tạ Thanh Dương thân thể sớm hủy, đến thân thể linh cũng đã cực kỳ suy yếu. Trái lại Vương Tiên Chi, lại đang thời kỳ thượng thăng. Mặc dù vì lý do bị đánh thức dậy quá sớm, còn xa mới đạt tới thời kỳ chiến lực toàn thịnh, thì cũng đã không phải là đối thủ Tạ Thanh Dương có thể đối kháng được.

Ảo thuật mà Tạ Thanh Dương bố trí, bị bộ xương khô Quỷ Vương nhất nhất bài trừ, hậu hoa viên này đã là trận địa cuối cùng của không gian tu di nho nhỏ này. Tạ Thanh Dương không thể lui được nữa, không kìm nổi vọng tới thạch động bên kia.

Không hề có động tĩnh gì.

Tuy nhiên ở trong này không nhìn thấy Tiêu Phàm, Tạ Thanh Dương an tâm, tối thiểu, Tiêu Phàm đã trốn vào thạch động. Chắc hẳn Vương Tiên Chi có khó lường hơn nữa, cũng chỉ là một quỷ linh nho nhỏ mà thôi, cũng quả quyết phá không giải được Tàng Bảo Các mà Vô Cực Thiên Tôn lưu lại.

Tuy rằng so với Tạ Thanh Dương giờ phút này mà nói, bộ xương khô Quỷ Vương hùng mạnh tuyệt luân, gần như không thể chống đỡ. Nhưng so sánh với Vô Cực Thiên Tôn, Vương Tiên Chi còn xa không đủ trình. Yêu ma cấp thấp nhất mà Vô Cực Thiên Tôn giết diệt lúc trước, cũng không phải Vương Tiên Chi có thể sánh bằng.

Hoàn toàn không ở trên một cấp bậc.

Bộ xương khô Quỷ Vương đương nhiên không biết, trong hậu hoa viên này còn dấu diếm huyền cơ. Hai tay múa may mạch đao, hung tợn đánh về phía ông lão áo bào trắng.

573-dinh-bao/1162303.html

573-dinh-bao/1162303.html

392

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.