Chương 594
Càn Khôn Đỉnh thần kỳ
Nếu đây là Tàng Bảo Các mà thuỷ tổ Vô Cực Thiên Tôn lưu lại, bảo vật khác cũng thế mà thôi. Nói không chừng sẽ có “vô cực cửu tương thiên” đầy đủ, đây mới thực sự là cần nhất. Nếu có thể tìm được “Thiên nhân tương” “Trường sinh tương” và “Tạo hóa tương” “Phi thăng tam tương” này, không cần nói hóa giải ác nghịch chi tướng trước mắt của hắn, chỉ sợ ngay cả trưởng sinh đều có vài phần trông cậy vào.
Nói xong, cũng không đợi ông lão áo bào lại có thêm chỉ bảo gì, Tiêu Phàm nỗ lực đứng thẳng người, nhìn lại phía cửa đá, hai mắt khép hờ, theo nếp làm. Ai ngờ thần niệm lực của hắn vừa mới đi thăm dò, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, bỗng nhiên kêu to một tiếng, đặt mông ngồi ngay tại chỗ, hai tay bưng lấy đầu.
- Tổ sư, thần niệm lực của con vừa mới tiêu hao quá lớn...
Tiêu Phàm “thân dâm” nói.
Thì ra là thế, chỉ trách ta lòng quá tham. Không nên gấp, ngươi đã là người hữu duyên, ngày sau sẽ còn có cơ hội lại tiến vào Tàng Bảo Các. Tuy nhiên ngươi hiện tại, nhất định phải mau chóng rời khỏi chỗ này.
Ông lão áo bào trắng vuốt râu, nói.
- Trình độ bây giờ của ngươi còn xa mới đạt tới cảnh giới nguyên thần xuất khiếu, lần này tiến vào nơi này, hoàn toàn là bảo đỉnh cứng rắn đem ngươi hút vào. Ngươi nguyên thần chưa vững chắc, ở lại chỗ này quá lâu, chỉ sợ sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn.
Tiêu Phàm nỗ lực đứng dậy, sắc mặt xanh lét, gật gật đầu, nói:
- Vâng, tổ sư, con cũng cảm giác được rồi. Chỉ có điều, con không biết nên rời khỏi nơi này như thế nào.
Ông lão áo bào trắng nói:
- Việc này cũng không khó, ta có thể truyền cho ngươi khẩu quyết pháp môn. Như vậy đi, ngươi đợi một lát, ta đem “vô cực cửu tương thiên” truyền thụ cho ngươi, ngươi đến lúc đó tự hành tìm hiểu, xem những cái ngươi hiện tại đã học, có gì bất đồng.
Nói xong, ông lão áo bào trắng liền bắt đầu truyền thụ.
Tiêu Phàm cũng không chối từ, kính cẩn thụ giáo. Cũng may nguyên văn “vô cực cửu tương thiên” vốn cũng không quá dài, lại chỉ còn lại lục tương phía trước, ngắn hơn. Tiêu Phàm thiên phú dị bẩm, lại sớm vô cùng quen thuộc đối với điển tịch. Lần này phải nhớ kỹ, chỉ là chỗ bất đồng với “vô cực cửu tương thiên” hiện hữu, không cần nhiều thời gian, cũng đã nhớ kỹ trong lòng.
- Nhớ kỹ chưa?
Ông lão áo bào trắng vuốt râu hỏi.
- Đa tạ tổ sư dạy bảo!
Tiêu Phàm vội vàng kính cẩn mà đáp nói.
- Tốt, ngươi lát nữa là có thể bắt đầu tác pháp rồi, ta sẽ giúp ngươi một tay. Ngươi phải nhớ kỹ, ‘Càn Khôn Đỉnh’ chẳng những bản thân là không gian chí bảo, mà còn là bảo vật mở ra một số không gian đường hầm sụp đổ, không thể rơi vào tà ma ngoại đạo tay. Bằng không, không gian đường hầm sụp đổ này một khi một lần nữa mở ra, thế giới Trung thổ liền vô cùng hậu hoạn.
Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Tổ sư, một khi đã như vậy, vậy tại sao chúng ta không dùng ‘Càn Khôn Đỉnh’ để mở ra không gian đường hầm khác, đem sư môn tiền bối Vô Cực Môn chúng ta đều nghênh đón trở về?
- Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Thứ nhất, bất kể là ngươi hay là ta, lúc này cũng chưa có năng lực mở ra không gian đường hầm như thế. Ngươi đang lúc tuổi thanh xuân, chỉ cần khắc khổ cố gắng, cộng thêm một ít cơ duyên xảo hợp, về sau có lẽ còn có cơ hội. Lão phu đã gần đất xa trời, thân thể đều đã không còn, thân thể linh bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan, đó là một ngày vĩnh viễn không thể đợi được. Thứ hai, Vương Tiên Chi tên nghịch tặc này đã có thể tái sinh, có thể thấy được thiên quỷ chi môn thật sự sắp mở ra. Yêu ma quỷ quái lúc trước ngủ đông ở thế giới Trung thổ và nơi hoang dã, cả đám đều sắp đi ra làm hại thế gian. Những yêu ma đó lúc trước kết thù kết oán với Vô Cực Môn chúng ta quá sâu. Cho dù ngươi không đi tìm bọn họ, bọn họ cũng sẽ chủ động tìm tới tận cửa báo thù. Ngươi hiện tại tu vi không đủ, chi bằng cực kỳ chú ý mới được.
Ông lão áo bào trắng vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Vâng, cẩn tuân tổ sư dạy bảo.
Tiêu Phàm dung mầu rùng mình, ánh mắt nhìn lại Viêm Linh chi đao trong tay.
Thanh yêu đao này cho dù rất khó nắm trong tay, uy lực cũng là to đến thần kỳ. Bộ xương khô Quỷ Vương tu vi vốn ở trên hắn, một khi tế bảo vật lên một đao đánh xuống, bộ xương khô Quỷ Vương đến nửa phần lực kháng cự cũng không có, lúc này tan thành tro bụi. Đương nhiên, đây là bởi vì bộ xương khô Quỷ Vương có chút khinh địch, chủ động tiến lên muốn chết. Nhưng đủ để chứng minh uy lực của Viêm Linh chi đao.
- Ngươi muốn mang thanh đao này ra ngoài?
Ông lão áo bào trắng lập tức liền nhìn thấy suy nghĩ trong lòng của hắn.
Hiển nhiên thế đạo sắp đại loạn, sắp đối mặt với vô số địch thủ dũng mãnh, đại sát khí uy lực lớn như vậy, ai không muốn giữ ở bên người chứ?
Điều này không có bất cứ quan hệ nào với lòng tham.
- Vâng, tổ sư, đệ tử thật có ý tưởng này.
Ông lão áo bào trắng hai hàng lông mày nhíu chặt, giơ tay vuốt vuốt chòm râu tuyết trắng, nói:
- Ngươi là thân thể thần thức, không phải thân thể xác ở đây. Muốn mang theo bất luận vật gì rời khỏi, cũng không dễ dàng.
Tiêu Phàm khom người nói:
- Xin tổ sư thành toàn tâm nguyện của đệ tử.
Ông lão áo bào trắng trầm ngâm nói:
- Biện pháp không dễ nghĩ... Tuy nhiên, bản thân ‘Càn Khôn Đỉnh’ chính là không gian chí bảo, theo lý là có thể mở ra một không gian tu di nho nhỏ cho mình dùng. Nếu là những người khác, tu vi thấp, đương nhiên là nghĩ cùng đừng nghĩ. Nhưng ngươi là chưởng giáo Vô Cực Môn hậu đại, lại là người hữu duyên đạt được sự ưu ái của thuỷ tổ, có lẽ có thể thử một lần.
- Mở ra không gian tu di của mình ư?
Tiêu Phàm không khỏi ngây dại, điều này hắn có lẽ chưa nghĩ tới.
Ông lão áo bào trắng nói:
- Trước tiên thử xem đi, ngoại trừ biện pháp này, cũng không biện pháp khác có thể tưởng tượng. Lão phu có chiếc nhẫn trữ vật, nhưng ngươi là thân thể linh, nhẫn trữ vật cũng không mang ra được. Chỉ có ở trong ‘Càn Khôn Đỉnh’ trước tiên mở một không gian tu di nho nhỏ, ngươi bỏ Viêm Linh chi đao vào, chờ ngươi sau khi ra ngoài, tu vi tiến bộ, lại thử lấy Viêm Linh chi đao ra để sử dụng.
- Ý củaTổ sư là đệ tử có thể luyện chế ‘Càn Khôn Đỉnh’ thành không gian trữ vật?
Tiêu Phàm hơi hiểu được ý nghĩ của tổ sư.
Ông lão áo bào trắng vuốt râu gật đầu nói:
- Đúng là có chuyện như vậy. ‘Càn Khôn Đỉnh’ không gian chí bảo như vậy, bên trong quảng đại cỡ nào? Muốn luyện chế một không gian nho nhỏ cho mình, cũng không phải hoàn toàn làm không được. ‘Càn Khôn Đỉnh’ bây giờ là bảo vật do ngươi quản lý, nếu không có biện pháp khác có thể nghĩ, như vậy thử xem cũng không sao.
Tiêu Phàm không khỏi tim đập thình thịch.
Thành phố quỷ phía dưới Hồng Sơn trấn.
“Càn Khôn Đỉnh” lóng lánh quang mang sắc đỏ, lơ lửng ở giữa không trung, chậm rãi xoay tròn, không có bất kỳ khác thường. Bốn góc phía dưới bảo đỉnh, loáng thoáng có bốn người khoanh chân mà ngồi.
Chính là Liễu Chính, Đàm Hiên, Uyển Thiên Thiên và Lục Ninh Trần.
Còn Tiêu Phàm, lại ngơ ngác đứng ở dưới bảo đỉnh, vẫn không nhúc nhích. Chẳng những động tác, đến trên mặt đều vẫn duy trì bộ dạng lúc đó giao tập với “Càn Khôn Đỉnh”, không có chút thay đổi nào.
Uyển Thiên Thiên an vị ở bên cạnh Tiêu Phàm cách đó không xa, cách một thời gian ngắn, liền mở to mắt, nhìn Tiêu Phàm có biến hóa gì hay không. Đã qua gần hai mươi bốn giờ, Uyển Thiên Thiên mỗi lần mở to mắt, đều là thất vọng thất vọng, lại thất vọng...
Liễu Chính suy đoán, Tiêu Phàm rất có thể là nguyên thần xuất khiếu, đi theo bộ xương khô Quỷ Vương tiến nhập bảo trong đỉnh.
Nhưng đây dù sao chỉ là Liễu Chính phỏng đoán, rốt cuộc là thật hay là giả, ai cũng không thể khẳng định. Hơn nữa, cho dù Liễu Chính phỏng đoán là sự thật, như vậy Tiêu Phàm một mình tiến vào “Càn Khôn Đỉnh”, phải đối mặt với hung thần ác sát như bộ xương khô Quỷ Vương kia, chẳng phải là càng thêm hung hiểm vạn đoan sao?
Chỉ có điều bất kể Uyển Thiên Thiên kêu gọi như thế nào, thậm chí là “Hô hấp nhân tạo” cho Tiêu Phàm, đều không làm nên chuyện gì. Tiêu Phàm không có nửa điểm phản ứng. Đàm Hiên vốn đối với Uyển Thiên Thiên không có hảo cảm, lúc này lại cũng không phản đối cách làm của Uyển Thiên Thiên. Mặc dù việc này nhìn qua rất hoang đường, dường như là vô dụng, nhưng nếu chẳng may hữu hiệu thì sao?
Trong lúc này, phương pháp gì đều đáng giá thử một lần.
Đều sắp qua một ngày một đêm rồi, Tiêu Phàm lại vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Uyển Thiên Thiên cảm thấy sự nhẫn nại của bản thân sắp hết rồi. Tiêu Phàm nếu không tỉnh lại, Uyển Thiên Thiên sợ mình sẽ điên mất.
May mà trong khoảng thời gian này, thành phố quỷ này Âm Quỷ vẫn chưa tới quấy rầy bọn họ. Hiển nhiên, những quỷ vật này cũng đang chờ chỉ lệnh nào đó, Quỷ Vương không có phát lệnh, cũng không dám tự tiện hành động.
- Liễu chủ nhiệm, chúng ta không thể cứ như vậy chờ đợi... Chúng ta phải hành động!
Rốt cục, Uyển Thiên Thiên sau khi một lần nữa mở mắt ra, vẫn không nhìn thấy biến hóa của Tiêu Phàm, không thể kiềm được, thấp giọng kêu lên.
575-can-khon-dinh-than-ky/1162305.html
575-can-khon-dinh-than-ky/1162305.html
392
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
