TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 591
Viêm Linh chi đao

Tiêu Phàm lại đối mặt với cửa đá, trong mắt lục mang lóng lánh, vận khởi “Thiên nhãn thần thông”.

Mặc dù Tiêu Phàm đã có thể xác định, bản thân lúc này là trạng thái thân thể linh, nhưng lại cũng không gây trở ngại hắn sử dụng “Thiên nhãn”. Dưới cái nhìn chăm chú của Thiên nhãn, hỗn độn đồ án trên cửa đá vẫn đang không ngừng lay động. Tiêu Phàm cũng không lại có cảm giác đầu váng mắt hoa nữa, nhưng mà muốn hoàn toàn thấy rõ ràng hỗn độn đồ, phá giải cơ mật bên trong cấm chế đó, cũng là không có đầu mối. Nếu coi hỗn độn đồ này như một mê cung mini, muốn phá giải mê cung này, một chút thời gian là tuyệt đối không đủ.

Vấn đề ở chỗ, Tiêu Phàm hiện tại chính là thời gian không đủ.

Bộ xương khô Quỷ Vương nếu phá vỡ ảo thuật, giết đến nơi đây, phỏng chừng không cần bao lâu thời gian.

Tiêu Phàm đơn giản đóng hai mắt lại, thần niệm lực bay vọt ra, bao vây về phía hỗn độn đồ trên cửa đá.

Ông lão áo bào trắng Tạ Thanh Dương vừa rồi đã nói, cấm chế trên cửa đá này cũng không phức tạp, phải phá giải khó khăn cũng không lớn. Bởi vì hắn không phải người hữu duyên, liền không vào được. Vô cực thiên tôn lưu lại cấm chế, sao có thể thật sự đơn giản như thế?

Nhưng phát triển kế tiếp của sự tình lại ngoài dự liệu của Tiêu Phàm.

Phá giải cấm chế, không ngờ thật sự vô cùng đơn giản.

Thần niệm lực vừa mới bao trùm hỗn độn đồ không bao lâu, hoa văn vốn không ngừng giao động, hỗn độn đồ mơ hồ không rõ bỗng nhiên liền trở nên rõ ràng. Tiêu Phàm gần như là lập tức liền đọc hiểu được nội hàm chất chứa bên trong hỗn độn đồ này.

Ngay sau đó, hỗn độn đồ lại nổi lên một trận dao động giống như hoa văn, từ giữa phân thành hai, nhìn qua cửa đá vô cùng nặng nề, từ từ mở ra một khe hở nhỏ. Một cỗ sáng bóng dịu dàng, từ trong khe hở thẳng thấu mà ra. Tiêu Phàm không khỏi mừng rỡ, không cần suy nghĩ, bước đi về phía trước, từ trong cửa đá mở một nửa phiêu nhiên mà vào.

Tiêu Phàm vừa mới đi vào thạch động. Phía sau một tiếng vang nhỏ, cửa đá hờ khép lại khép kín. Hết thảy trong đình viện bên ngoài, lập tức ngăn cách ở bên ngoài, Tiêu Phàm cũng khó có thể cảm giác.

Xem ra thạch động này, là một không gian độc lập xây dựng bên trong không gian tu di.

Sự thần kỳ của bảo vật thật sự là tinh diệu tới cực điểm.

Tiêu Phàm cưỡng chế kinh hãi trong lòng, bắt đầu đánh giá tình hình bên trong thạch động.

Lại một mê cung!

Chỉ thấy trước mắt là một lối đi thẳng tắp, cuối lối đi là vách tường màu trắng lấp kín. Hai bên lối đi lại có hai lối đi đi thông tới phương hướng khác, giăng khắp nơi, trong khoảng thời gian ngắn, rất khó lý giải rõ ràng.

Tất cả vách tường, đều là dùng lại ngọc thạch trắng nào đó xây thành.

Tiêu Phàm không khỏi ngầm cười khổ một tiếng, hiện giờ bên ngoài tình hình khẩn cấp như thế, hắn lại phải ở chỗ này phá giải mê cung? Mặc dù nói, Tiêu Phàm ở trên trận pháp có trình độ cực kỳ cao. Nhưng mê cung trong thiên hạ biến hóa hàng nghìn hàng vạn, ai dám ba hoa nói bất luận là mê cung gì mình cũng có thể tức khắc phá giải?

Nếu tiến sĩ Phong Ưu Ưu ở trong này thì tốt rồi, phá giải mê cung, đó là một thiên tài.

Tiêu Phàm lập tức lắc đầu, đem ý niệm không thực tế này quăng ra khỏi đầu. Cũng không có vội vã đi về phía trước, trước tiên thử thăm dò, đưa tay sờ sờ vào vách tường bạch ngọc bên người. Vào tay trắng mịn, hơi có một tia băng hàn. Thời gian ngón tay đặt lên trên đó càng lâu, băng hàn càng rõ.

Tiêu Phàm không có thử dùng man lực đi phá hư vách tường bạch ngọc này.

Đây là cấm địa mà thuỷ tổ bổn môn để lại, làm sao có thể vô lễ như thế!

Hơn nữa, cho dù là hắn muốn dùng man lực, thì vách tường bạch ngọc này cũng nhất định sẽ không đơn giản như vậy mà bị phá hư. Mặc dù Tiêu Phàm tạm thời không cảm giác được lực cấm chế tồn tại trên vách tường. Nhưng không có nghĩa là nơi đây thật sự không có cấm chế khác. Tu vi của mình, so sánh với thuỷ tổ, thật sự là khác nhau một trời một vực.

Tiêu Phàm chậm rãi đi về phía trước, từ bên cạnh ngã ba thứ nhất trực tiếp đi qua, không có nửa phần dừng lại, đi thẳng đến chỗ ngã ba thứ hai, mới quẹo phải, tiếp tục hướng trước. Lần này, hắn lựa chọn tin tưởng trực giác của mình.

Thanh Dương tổ sư rõ ràng từng nói, xem duyên phận!

Cái gọi là duyên phận, ở trong mắt người bình thường, chính là đánh cuộc vận khí. Đối với Tiêu Phàm mà nói, có lẽ còn phải trộn lẫn một chút trực giác như vậy. Mặc dù vô cùng mơ hồ, nhưng mà chỉ cần có một chút cảm giác khác thường, như vậy là đủ rồi.

Ở ngã ba thứ hai quẹo phải không bao xa, Tiêu Phàm liền dừng bước. Ở trước mặt hắn, đã không có đường ra. Lại là một cửa đá, vắt ngang ở phía trước. Trên cửa đá, là hỗn độn đồ giống nhau như đúc.

Tiêu Phàm theo lệ hành động, hai mắt khép hờ, thần niệm lực trực tiếp thăm dò.

Lần này, hỗn độn đồ hiện ra lại cũng không phải là đồ án mê cung mini. Cửa đá càng không có tự động mở ra, mà ở trên cửa đá, dần dần hiện ra một bóng người mơ hồ. Bóng người này lúc đầu mơ hồ, dần dần trở nên rõ ràng, cao chừng một thước, liền khảm ở bên trong hỗn độn đồ. Toàn thân, liệt hỏa hừng hực, rực rỡ đẹp mắt.

Hỏa diệm tiểu nhân mạnh mẽ mở hai mắt ra, gắt gao nhìn thẳng Tiêu Phàm. Một cỗ khí thế hung bạo không nói ra được, đập vào mặt.

Tiêu Phàm quát to một tiếng, lập tức mở hai mắt ra.

Trước mắt rỗng tuếch, ngoại trừ một cái cửa đá, một hỗn độn đồ như hoa văn đang không ngừng giao động, không có cái gì khác. Hỏa diệm tiểu nhân ở đâu ra chứ?

Tiêu Phàm khẽ thở phào một cái, ngưng thần tưởng tượng, lại nhắm hai mắt lại, lực thần niệm thăm dò. Hỏa diệm tiểu nhân quả nhiên lại đang hiện lên, vẫn hung tợn nhìn chăm chú lại đây, tựa hồ đối với Tiêu Phàm có thù hận thấu xương.

Lúc này đây, Tiêu Phàm không có lùi bước, vận khởi lực thần niệm, đối diện với Hỏa diệm tiểu nhân.

Hỏa diệm tiểu nhân càng thêm phẫn nộ, miệng Híz-khà zz Hí-zzz một tiếng kêu to, giơ tay phải lên, một thanh trường đao màu đỏ hiện ra. Thanh trường đao này, hình dạng cùng loại với Đường đao. Nhưng dài hơn so với Đường đao, trên tỉ lệ cũng rộng hơn vài phần, dài ngắn gần như giống với bản thể Hỏa diệm tiểu nhân vậy. Hơn nữa phía trên lưỡi dao, ngọn lửa hừng hực, nhìn qua diễm lệ vô cùng, cũng yêu dị vô cùng.

- Bá ——

Hỏa diệm tiểu nhân hai tay nắm ở hỏa diệm trường đao, giơ lên cao, bỗng dưng bổ về phía Tiêu Phàm.

Mặc dù là giao chiến trong đầu, Tiêu Phàm lại rõ ràng cảm nhận được trên hỏa diệm trường đao này mang theo uy lực hùng mạnh. Cái loại thô bạo và yêu dị này, làm cho người ta kinh hãi. Một khi bị đánh trúng, Tiêu Phàm tuyệt không hoài nghi thần trí của mình lập tức sẽ bị thương nặng, thậm chí bị hỏa diệm tiểu nhân này một đao giết chết.

Liền vào lúc này, Tiêu Phàm trong óc tự nhiên hiện ra pháp tướng tu luyện Tu La Đạo “Luân hồi tương”. Dường như trong tiềm thức cảm thấy, pháp tướng tu luyện Tu La Đạo rất có thể là khắc tinh của hỏa diệm tiểu nhân.

Trong giây lát, hỏa diệm trường đao liền bổ tới trước mắt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không khỏi không chần chừ. Lúc này hét lớn một tiếng, thân mình vặn vẹo thành một hình dạng kỳ quái, hỏa diệm trường đao khó khăn bổ tới thân thể của hắn.

Một đao thất bại, hỏa diệm tiểu nhân dường như càng thêm phẫn nộ. Híz-khà zz Hí-zzz kêu to, hai tay múa đao, lại là một đao bổ tới.

Tiêu Phàm cũng không yếu thế, Tu La Đạo lục pháp tướng vừa diễn biến, tay không chiến đấu với hỏa diệm tiểu nhân.

Cũng không biết đại chiến bao nhiêu lâu, hỏa diệm tiểu nhân vẫn không làm gì được Tiêu Phàm, không khỏi nôn nóng, lại giơ cao trường đao lên, đem kình lực cả người đều rót vào trong đao. Trên hỏa diệm trường đao, cuồn cuộn. Khí tức trên thân hỏa diệm tiểu nhân, lại một lần suy yếu rất nhiều. Ngọn lửa vốn không ngừng quay cuồng bốc hơi trên thân, chỉ còn lại ngọn lửa nhè nhẹ, dường như bất cứ lúc nào đều có thể tiêu tan.

- Viêm Linh Trảm!

Hỏa diệm tiểu nhân gầm lên giận dữ, trường đao chói mắt, bổ xuống đầu.

Tư thế kia cực kỳ giống “Nghênh phong nhất đao trảm” mà Liễu Sinh Hùng Nhất từng thi triển!

Uy mãnh hống hách, khí thế kinh người.

Tiêu Phàm không cần suy nghĩ, chân nhún một chút, thân mình giống như tên rời cung, bắn thẳng đến phía trước. Tay phải ngưng tụ kình lực toàn thân, một quyền đảo ra. So với chiêu số lúc trước hắn phá giải “Nghênh phong nhất đao trảm”, không có gì khác mấy.

Chẳng qua lúc này đây, mục tiêu công kích của Tiêu Phàm không phải thanh hỏa diệm trường đao, mà là trực tiếp đánh tới ngực của hỏa diệm tiểu nhân.

Ở trong thần thức hải, thân thể của Tiêu Phàm, cũng biến ảo thành hỏa diệm tiểu nhân, chiều cao lớn nhỏ, đúng là thế lực ngang nhau.

Kết quả cũng không bất ngờ, hỏa diệm tiểu nhân kia trường đao bổ vào không trung, hai tay ở bên ngoài, đã t không kịp thu hồi. Tiêu Phàm một quyền thật mạnh, ở giữa ngực hỏa diệm tiểu nhân. Hỏa diệm tiểu nhân một tiếng thét chói tai, thân thể nho nhỏ giống như gặp phải sấm đánh, xa xa bay ra ngoài, người trên không trung, oán hận vô cùng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, thân hình liền là hóa thành nhiều ánh hồng quang, tiêu tan trong vô hình. Hỏa diệm trường đao mất chỗ dựa, phóng lên cao, ngọn lửa trên lưỡi đao lập tức tàn lụi, cũng giống với hỏa diệm tiểu nhân, hóa thành nhiều điểm tinh quang màu đỏ, biến mất vô tung.

Tiêu Phàm chỉ cảm thấy trong thần thức hải một trận kịch liệt bốc lên, trong phút chốc đầu đau muốn nứt, thiếu chút nữa một phát ngã ngồi, vội vươn tay tựa vào vách tường bạch ngọc bên cạnh. Hạo Nhiên Chính Khí vận chuyển ba vòng thiên, mới miễn cưỡng ép cổ đau đầu vô cùng kịch liệt xuống, chậm rãi đứng thẳng người.

Tiêu Phàm biết, đây là bởi vì lực thần niệm tiêu hao quá mức.

Vừa rồi giao phong với hỏa diệm tiểu nhân, bề ngoài xem đây là ảo giác. Tiêu Phàm lại rất rõ ràng, nếu như mình không thể thắng, chỉ sợ cũng không phải là không thể mở cửa đá đơn giản như vậy, thần thức bị thương nặng gần như là tất nhiên.

Trong không gian tu di thần bí khó lường này, bất cứ chuyện gì đều tuyệt đối không thể phớt lờ.

Ngay tại lúc hỏa diệm tiểu nhân bị đánh bại, cửa đá cũng chậm rãi mở ra. Lúc này không phải nứt ra một khe hở, mà là hoàn toàn mở ra. Dường như là dùng loại phương thức này để tỏ vẻ hoan nghênh Tiêu Phàm “Người chiến thắng” này.

Tiêu Phàm hít sâu sâu một hơi, ổn định tinh thần suy nghĩ, lúc này mới chậm rãi đi vào.

Vừa mới đi vào bên trong cánh cửa, một cỗ sóng nhiệt cuồn cuộn nghênh diện đánh tới. Tiêu Phàm bất ngờ không đề phòng, thiếu chút nữa bị sóng nhiệt đẩy một phát bổ nhào. Vội vàng chợt lóe sang bên cạnh, mới tránh né được sóng nhiệt tập kích.

Phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy trong cửa đá là một gian ngọc phòng, vách tường bốn phía đều là bạch ngọc xây thành, so với lối đi bên ngoài, là cùng một loại chất liệu. Ngọc phòng ở giữa, lập một đỉnh to lớn, ba chân mà đứng. Trong đỉnh lửa cháy hừng hực, một thanh trường đao dài đến hơn một trượng, cắm ở giữa đỉnh lớn. Toàn thân hiện lên màu đỏ tươi, trên lưỡi đao lửa cháy cuồn cuộn. So với trường đao ngọn lửa mà vừa rồi ngọn lửa tiểu nhân vận dụng, ngoại hình giống nhau như đúc, chỉ có điều lớn hơn vô số lần.

Mặc dù Tiêu Phàm lúc này không phải thân xác, chỉ là thân thể linh do thần thức đọng thành, đứng ở xa, cũng hiểu được sóng nhiệt kinh người. Toàn thân, khô nóng khó chịu, rất không thoải mái.

Tiêu Phàm bất chấp điều này, cẩn thận đánh giá thanh trường đao uy phong lẫm lẫm này vài lần, lại cúi đầu nhìn lại đỉnh lớn.

Phía mặt đỉnh đối diện với cửa đá kia, khắc rõ bốn chữ to.

- Viêm Linh chi đao!

572-viem-linh-chi-dao/1162302.html

572-viem-linh-chi-dao/1162302.html

522

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.