Chương 586
Thu Đỉnh
- Tiểu tử Vô Cực, ngươi muốn chết.
Mắt thấy màn sương đen đã bao phủ lấy đám người Liễu Chính, bộ xương Quỷ Vương không thèm để ý đến nữa, chuyển thân ngay trên không trung, múa may mạch đao, nổi giận tấn công mãnh liệt về phía Tiêu Phàm. Trên xương đùi trắng hếu của bộ xương xuất hiện sáu vết đen lớn nhỏ như chén trà, hiển nhiên đã bị thương.
Mạch đao cuồn cuộn nổi lên âm phong đầy trời, từ bốn phương tám hướng ập đến Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm hét lớn một tiếng, song chưởng cùng lúc đẩy tới, Hạo Nhiên Chính Khí cuồn cuộn xuất ra, hướng lên nghênh đón âm phong đang tấn công mãnh liệt tới, cũng tạo ra một cơn gió xoáy khác, xoáy tròn, gào thét rồi đụng vào nhau.
Lúc này, Tiêu Phàm hết sức chăm chú, toàn lực ứng phó, hầu như không lưu lại dư lực, thậm chí ngay cả đám người Uyển Thiên Thiên, Đàm Hiên cũng không có thời gian để ý.
Đòn này của bộ xương Quỷ Vương quả thật quá dũng mãnh, Tiêu Phàm không thể không vận toàn lực ứng phó.
Tiêu Phàm từ khi học nghệ thành tài, chưa bao giờ gặp phải một đối thủ hùng mạnh như thế, chỉ có lần nghịch thiên cải mệnh kia mới cho hắn cảm giác bất lực, dồn hết bản lĩnh ra chưa chắc đã thành công. Nhưng lần đó là Nghịch Thiên Cải Mệnh, không những đối kháng lựcthiên cơ, mà còn chống Dung Thiên tổ sư đánh lén.
Mà Tiêu Phàm hiện tại, mặc dù thương thế chưa lành hẳn, nhưng đã liên tiếp tìm được mấy đoạn kinh văn trong “Luân Hồi tướng” đã bị thất lạc. Về mặt thành tựu thuật pháp, không nói là hơn hẳn lúc Nghịch Thiên Cải Mệnh, ít nhất cũng không kém hơn so với lúc đó.
Sức mạnh của bộ xương Quỷ Vương, không ngờ có thể so sánh với lực Thiên cơ và Dung Thiên tổ sư đánh lén, thậm chí còn mạnh hơn.
Hai luồng kình lực hùng mạnh lao vào nhau, nhanh chóng phân thắng bại. Tiêu Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lùi lại vài bước rồi mới miễn cưỡng ổn định thân hình, trên mặt thoáng lướt qua sắc hồng.
Bộ xương Quỷ Vương lại không lập tức truy sát, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, mạch đao trầm trọng chống xuống, mắt nhìn Tiêu Phàm, gật gật đầu, hơi có vẻ kinh ngạc:
- Tiểu tử Vô Cực, ngươi rất mạnh, ngoài cả dự kiến của ta... Thật không ngờ thế gian này còn có thuật sư đạt đến trình độ cao minh như vậy. Xem ra ngươi tự xưng là Chưởng giáo hiện tại của Vô Cực Môn cũng không phải là dối trá.
Tiêu Phàm vận hơi điều tức một lượt, chậm rãi đứng thẳng thân hình, nhìn hai điểm sáng như ma trơi trong hai hốc mắt bộ xương Quỷ Vương, trầm giọng nói:
- Ngươi luôn mồm nhắc đến Vô Cực môn, chẳng lẽ năm đó ngươi thực sự quen biết với tổ sư của Vô Cực môn sao?
- Đương nhiên, không có bọn người Vô Cực môn khốn kiếp các ngươi chõ mũi vào, dựa vào đồ bỏ đi Tằng Nguyên Dụ, lại có thể khiến ta bị thương sao? Ta không trúng tiễn bị thương, người nào có thể ngăn được bổn tướng quân?
Bộ xương Quỷ Vương nói xong, lại có ý nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù y sớm không còn răng lợi, chỉ cò hai khối quai hàm, nhưng ngữ điệu này cũng có thể nghe ra được.
Tiêu Phàm chợt nhớ đến mấy ngày trước ở cạm bẫy đãtìm được đầu mũi tên đã bị hoen gỉ trong đống bùn đất, bên trên đã nhiễm hơi thở của Sát Nhân Ma Quân, ngàn năm không mất. Xem ra Vương Tiên Chi khi còn sống, trước là bị tên gây thương tích, sau là chết trong đám loạn quân.
Cũng cho đến lúc này, Tiêu Phàm mới có thể phân thần xem xét tình hình bên kia.
Nhưng chỉ thấy phía dưới bức màn sương kì hàn đen như mực, một nhóm hoàng quang, một đạo bạch khí, một đạo kim quang đang bay lượn ngang dọc, màn sương đen lạnh như dòng nước cuồn cuộn không ngừng quay cuồng. Nhưng trước sau vẫn chụp xuống bốn phương phía dưới, bất kể tấn công thế nào cũng không thể thoát ra được.
Màn sương đen lạnh này, còn khó đối phó hơn âm phong trên thanh đao của bộ xương Quỷ Vương. Nếu không có “Càn Khôn Đỉnh” trợ giúp, ngay cả Tiêu Phàm cũng khó thoát thân.
Mắt thấy thế nguy, Tiêu Phàm không nói nhiều, chân nhún xuống, phi thân bay vọt về phía bên kia, thân hình đang lơ lửng trên không trung, tay bắt thủ ấn, miệng lầm rầm. “Càn Khôn Đỉnh” màu đỏ phóng ra, xoay tròn từng vòng nhỏ, hỗn độn đồ án ở miệng đỉnh tức thì phóng lớn, hình thành nên một hố hút lốc xoáy.
Tình thế nguy cấp, Tiêu Phàm trong giây lát đã sử dụng “Càn Khôn Đỉnh” đến mức cực hạn.
Liễu Chính, Đàm Hiên, Lục Ninh Trần đều là các thuật sư, bị màn sương âm u bao vây, nhất thời nửa khắc đều có thể tự bảo vệ được. Uyển Thiên Thiên lại toàn nhờ vàoPhù Lục và đan dược hắn đưa cho để chống đỡ. Loại sương âm u này lạnh đến xương tủy, ẩn chứa âm sát khí nồng đậm vô cùng, chờ đến khi Phù Lục và đan dược hao tổn hết, Uyển Thiên Thiên liền nguy hiểm đến tính mạng.
Cũng may, “Càn Khôn Đỉnh” là khắc tính của màn sương mù đen. Khi đỉnh vừa xuất ra, màn sương đen vốn rất điên cuồng kia đột nhiên như trăm sông về biển, lần dượt chạy vào hố lốc xoáy do “Càn Khôn Đỉnh” tạo nên, phút chốc đã loãng đi rất nhiều.
Đám người Liễu Chính, Đàm Hiên vừa thấy thế, không khỏi mừng rỡ, đều tự dùng bảo vật hộ thân, từ trong màn sương mù xông ra.
- Lại là trò này à? Tiểu tử Vô Cực, nạp mạng đi.
Bộ xương Quỷ Vương gầm lên giận dữ, mạch đao múa tít, trong phút chốc biến thành vô số đạo đao phong, bổ về phía Tiêu Phàm. Bộ xương Quỷ Vương người mặc giáp sắt, tay cầm cương đao vô cùng nặng nề, thế nhưng thân pháp không hề bị ảnh hưởng, động tác mau lẹ vô cùng. Chỉ có chân trái bị thương bởi liễu diệp phi đao, có chút chuyển động không linh hoạt, những vết đen lớn nhỏ như chén trà cũng không thất to ra nữa, màu sắc cũng nhạt dần đi.
- Nghiệt chướng!
Liễu Chính hét một tiếng lớn, nháy mắt cắn vào chót lưỡi, một ngụm tinh huyết phụt lên phía trên Ngọc Như Ý màu vàng của chính mình, ném thẳng lên không trung. Chỉ thấy màu vàng bình thường vốn có trên Ngọc Như Ý, bất chợt bắn hào quang ra bốn phía, cả vật thể hóa thành trong suốt, dạng hổ phách, hóa lớn thành hai trượng, công kích mãnh liệt xuống bộ xương Quỷ Vương.
Bộ xương Qủy Vương như cũng biết lợi hại, vẫy tay một cái, cấp tốc thu lại mạch đao đang tấn công Tiêu Phàm, tiến lên đón đánh cái bóng to lớn của Ngọc Như Ý.
“Ầm” một tiếng lớn.
Vàng ngọc giao tranh!
Màu vàng Ngọc Như Ý phóng lớn rực rỡ, tựa như ánh mặt trời chiếu rọi, chói mắt rực rỡ. Bộ xương Quỷ Vưng vừa tiếp xúc với ánh sáng này, toàn thân bốc lên từng làn khói đen, tựa hồ như đang bị thiêu đốt.
Bộ xương Quỷ Vương nổi giận hét lên một tiếng, tiếng la thép loảng xoảng vang lên. Trên giáp sắt bên ngoài bộ xương Qủy Vương, từng lá thép hình thoi dần bay lên, tạo thành một tấm thuẫn lớn trên không trung, hoắc mang tỏa ra bốn phía, lập tức che ánh vàng của Ngọc Như Ý ở bên ngoài.
- Tật!
Liền ngay lúc đó, Đàm Hiên hét lên một tiếng chói tai, tay phải tung ra, gương Bát Quái Thái Cực bay lên, hóa thành một bánh xe sáng chói, như gió bay chớp giật về phía bộ xương Quỷ Vương.
Bánh xe này ánh vàng chớp chớp, uy lực vô cùng.
Bộ xương Qủy Vương, tay trái buông chuôi mạch đao, năm ngón tay nắm thày quyền, một quyền đảo ra, trúng ngay giữa bánh xe.
Chỉ nghe một tiếng “Coong”, bánh xe bay ngược trở lại, ánh sáng trở nên ảm đạm, gương Bát Quái Thái Cực trở lại dáng vẻ vốn có. Đàm Hiên lui mạnh về phía sau hai bước, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, phút chốc mặt trắng như tờ giấy.
Cùng lúc đó, môt loạt tiếng ngọc vỡ vụn đáng sợ vang lên. Trên không trung, Ngọc Như Ý sớm đã thu lại pháp tướng hổ phách, trở lại màu vàng đơn điệu vốn có, lập tức một vết nứt xuất hiện ngay giữa Ngọc Như Ý, đầu tiên mảnh như sợi tóc, lát sau đã mở rộng thành một cái khe, rồi càng nhiều vết nứt xuất hiện thêm ra.
“Ào ào”
Ngọc Như Ý màu vàng trên không trung biến thành muôn vàn mảnh vỡ, lần lượt rơi xuống đất.
Mặt Liễu Chính hiện lên màu đỏ như máu, cả người run rẩy, lung lay sắp đổ, thần quang trong mắt giây lát trở nên ảm đạm, rõ ràng đã bị trọng thương.
Bộ xương Quỷ Vương lần này thực sự nổi giận, vừa xuất thủ đã đả thương Liễu Chính, Đàm Hiên hai người, không chút chần chừ, múa tít mạch đao, quét ngang tới.
- Bà nó chứ, liều với nó thôi!
Uyển Thiên Thiên khẽ cắn răng ngà, hé miệng đọc “Tứ Tự Kinh”, “Yên Chi Kiếm” trên tay giương ra, phi thân lên, liều mạng với Quỷ Vương.
Thình lình một cỗ kình lực từ bên cạnh phóng tới, Uyển Thiên Thiên không thể ngờ Tiêu Phàm lại ra tay lén lút như vậy, không hề có phòng bị gì, thân hình bé nhỏ của cô bị cỗ lực hung hậu ấy đẩy một cái, thân hình không tự chủ được bay sang một bên.
- Tiêu Phàm, đồ ngốc này...
Uyển Thiên Thiên đang lơ lửng giữa không trung, vừa rối vừa sợ, không nhịn được kêu lên.
Tiêu Phàm không chút để ý, miệng niệm chú, mười ngón tay luân chuyển, từng đạo pháp lực tinh thuần liên tục không ngừng bắn vào bên trong “Càn Khôn Đỉnh”. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, mắt mặt trở nên trắng như tuyết, rất rõ. Trong một khoảng thời gian ngắn, pháp lực chân khí tiêu hao quá lớn, lập tức cạn kiệt quá độ.
“Càn Khôn Đỉnh” điên cuồng bay lên, hướng lên trời, từng đám sương mù đen từ miệng đỉnh phun ra.
Vốn là thế giới dưới lòng đất lạnh lẽo vô cùng, chớp mắt biến thành hố băng. Uyển Thiên Thiên người đang bay trên không trung, cảm giác hơi lạnh thấu xương. Lục Ninh Trần đứng cách đó không xa cũng không kịp trốn tránh, bị đông cứng thành một cây băng, đứng ở nơi đó, toàn thân cứng ngắc, ngay cả ngón tay cũng không cử động nổi.
Bất kể Uyển Thiên Thiên hay Lục Ninh Trần cũng chỉ là bị liên lụy, mà sương mù đen lạnh thấu xương này, quét hết mà đi, giây lát đã đem bộ xương Quỷ Vương bao vây vào giữa.
Mặc dù bộ xương Quỷ Vương là do âm khí địa phủ ngưng tụ mà thành, nhưng màn sương mù lạnh lẽo này, lấy từ chỗ cực âm của nơi cực nhiệt, lại được đào tạo bởi “Càn Khôn Đỉnh”, uy lực không phải tầm thường.
Màn sương mù lướt qua, bộ xương Quỷ Vương bất động thân hình, rõ ràng đã bị đông cứng lại rồi.
Tiêu Phàm không dám chậm trễ, không ngừng đem pháp lực truyền vào trong đỉnh, đem tất cả địa mạch âm khí đã thu thập được, tất cả phóng hết ra, tăng thêm uy lực.
- Hay!
Vừa rơi xuống bên ngoài cách mấy thước, Uyển Thiên Thiên thấy cảnh này, nửa mừng nửa lo hét to một tiếng.
Nhưng sự thật là Uyển Thiên Thiên vui mừng quá sớm.
Chỉ nghe “Rầm rầm rầm”, một loạt tiếng động lớn, bộ xương Qủy Vương nhìn như bị đông cứng, chợt đột nhiên vươn quỷ trảo trắng hếu ra, mặt hướng về phía “Càn Khôn Đỉnh” đang treo lơ lửng trên đầu, chụp tới.
Một trảo này nhanh như thiểm điện, tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng ra nhìn, bao gồm cả Tiêu Phàm, đều không có bất cứ phản ứng nào.
“Răng rắc”, bạch cốt quỷ trảo nắm lại, nắm chặt “Càn Khôn Đỉnh” trong tay. Luồng khí lạnh thấu xương vốn tuôn ra không ngừng đột nhiên dừng lại, hỗn độn đồ án chuyển động không ngừng trên thân đỉnh cũng dần chậm lại.
Tiêu Phàm kêu lên đau đớn, ngực như bị sét đánh, một cơn đau nhức truyền đến, không kìm nổi lùi về sau hai bước.
- Ha ha ha, vật nhỏ này hay lắm, bản tướng quân thu nhận vậy.
Ngay sau đó, bộ xương Quỷ Vương thân hình run lên, cả người băng mụn nhọt không kìm được rơi xuống, ngửa mặt lên trời bật cười ha hả.
567-thu-dinh/1162297.html
567-thu-dinh/1162297.html
347
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
