TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 585
Hậu thủ

Vốn dĩ Phù Lục đối phó với Âm Quỷ và bộ xương khô rất linh nghiệm, gần như mọi việc đều thuận lợi. Nhưng ở trước mặt bộ xương khô Quỷ Vương dường như lại mất đi tác dụng. Những hình ảnh Phù Lục tiến hóa hỗn độn, khi mạch đao được giơ lên, dưới sự thổi quét của âm phong, hào quang lóng lánh vài cái liền ảm đạm, chỉ trong giây lát đã biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa, không ngờ lại liều mạng với âm phong cùng đến chỗ chết.

Từ miệng bộ xương khô Quỷ Vương phun ra hàn khí đen như mực, hàn khí này gặp phải ánh sáng từ gương Thiên Cương lập tức phát ra tiếng nổ lớn. Hai thứ này dường như là khắc tinh của nhau vậy, liều mạng chiến đấu. Màn sương đen biến mất không thấy gì nữa, gương Thiên Cương phát ra ánh sáng cũng dần dần tan mất từng chút từng chút một.

Tiêu Phàm thất kinh, nâng tay khẽ vẫy, thu hồi gương Thiên Cương trở về.

Hắn không đủ thời gian để tế luyện gương Thiên Cương, vì thế nên khi sử dụng bảo vật này không được tự nhiên. Trong quá trình chiến đấu hắn khó có thể liên tục tiếp pháp lực của mình vào trong gương Thiên Cương, thông qua bảo vật chuyển hóa thành sát ý. Gương Thiên Cương chỉ có thể dựa vào pháp lực được truyền vào trước đó, một khi pháp lực hết đi thì gương Thiên Cương cũng vô tác dụng. Nhất định phải ở nơi yên tĩnh, không có người quấy rầy, chậm rãi tiếp thêm pháp lực thì mới có thể tiếp tục sử dụng được.

Tất nhiên, nếu đổi lại là Thiên Thanh Tử, anh ta sớm đã luyện hóa được gương Thiên Cương thì sẽ không xảy ra vấn đề này. Chỉ cần pháp lực của bản thân dồi dào, thì có thể sử dụng được gương Thiên Cương, liên tiếp không ngừng phóng ra kim quang Chí Dương, giết chết quỷ vật, yêu mị.

Lúc này dường như bộ xương khô Quỷ Vương đã có cách để đối phó với gương Thiên Cương. Tất nhiên Tiêu Phàm cũng không dùng bảo vật bừa bãi, nếu không thì pháp lực trong gương Thiên Cương sẽ nhanh chóng tiêu hao hết. Nhất định phải ở thời khắc mấu chốt, thừa dịp kẻ thù sơ sẩy, thì mới đột ngột xuất bảo vật ra.

Đây là binh pháp.

Vừa thu gương Thiên Cương trở về, bộ xương khô Quỷ Vương cũng không phun âm khí từ trong miệng ra nữa. Dường như lão ta phun ra màn sương đen này cũng đã cố gắng lắm rồi. Lão ta dường như cũng không hài lòng lắm với việc dùng cách thường dùng để đối phó với địch. Tuy nhiên có thể khẳng định rằng, thời gian lão ta phun sương đen ra chắc chắn sẽ dài hơn thời mà gương Thiên Cương có thể cầm cự được.

- Tiểu tử Vô Cực, ngươi còn tuyệt chiêu gì thì hãy mang cả ra đây đi. Bản Đại tướng quân sẽ cho các ngươi chết tâm phục khẩu phục!

Vừa mới giải hóa được hai lần tiến công của Tiêu Phàm, bộ xương khô Quỷ Vương cực kỳ đắc ý, bật cười ha hả. Tiếng vo ve không ngừng vang vọng trên đường phố.

- Đi chết đi!

Bên kia mái hiên Uyển Thiên Thiên duyên dáng hô to một tiếng.

Âm thanh “khanh khách” vang lên. Một màn sương đen bốc lên giữa xương khô mà ba người họ đang đối chiến, vỡ vụn thành một đống xương màu đen trên mặt đất.

- Tiêu Phàm, cậu thế nào rồi?

Đàm Hiên trầm giọng hỏi.

- Không có gì, tôi sẽ cầm chân nó, mọi người tăng tốc độ lên đi.

Tiêu Phàm trầm tĩnh nói.

Đàm Hiên chợt trầm xuống. Thời gian quen biết Tiêu Phàm cũng không ngắn, từng hai lần kề vai chiến đấu. Dù thế cục có hiểm ác thế nào thì Tiêu Phàm cũng đều không vội vàng hấp tấp, tính toán kỹ càng. Nhưng lần này, Tiêu Phàm nói “cầm chân nó”, đối với những người khác có lẽ đây chỉ là một loại thuyết minh. Nhưng đối với Tiêu Phàm, đây tuyệt đối không phải là một câu nói thuận miệng.

Truyện Của Tui ch
ấm Net Tiêu Phàm diễn đạt như thế chỉ có một cách giải thích – hắn không nắm chắc có thể chiến thắng bộ xương khô đã hóa thành Quỷ Vương trước mặt này hay không.

Tính cách của Tiêu Phàm cẩn thận, nghiêm túc, ngay cả hắn đã đưa ra phán đoán như vậy thì thực lực của bộ xương khô này chắc chắn vượt qua sự phỏng đoán của mọi người.

Hôm nay đoàn người này không toàn thân trở ra, chỉ sợ rằng thật sự đã trở thành vấn đề lớn.

Chỉ có điều bị bức tới mức này, thì ngoại trừ liều chết một phen thì cũng không còn con đường nào khác.

Đàm Hiên không nói thêm lời nào, múa may gương Thái Cực Bát Quái, lập tức đánh về phía bộ xương khô cuối cùng. Uyển Thiên Thiên và Lục Ninh Trần cũng không nói lời nào, hai bên cùng xông lên.

- Các ngươi còn muốn trốn sao?

Bộ xương khô Quỷ Vương liên tục cười lạnh. Hai quyền vừa tới, quơ múa mạch đao, lại quét qua phía Tiêu Phàm, đồng thời mở miệng rộng ra, một luồng hàn khí đen sền sệt hơn lúc trước phóng về phía Tiêu Phàm.

Thấy mạch đao sắp tới gần, Tiêu Phàm vẫn dùng biện pháp cũ, không cần suy nghĩ, chân chạm mặt đất, lui về phía sau.

Ngay tại lúc này, luồng sương đen mà bộ xương khô Quỷ Vương phun ra cũng vừa vặn bao phủ xuống. Bộ khô lâu này am hiểu binh pháp nên đã sớm tính toán. Nếu Tiêu Phàm lui về phía sau, thì chính là Tiêu Phàm chủ động tiếp chiêu vậy.

Bộ xương khô Quỷ Vương không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Bị luồng hàn khí từ địa ngục này bao phủ, cho dù một ngọn lửa đang cháy hừng hực cũng sẽ lập tức bị dập tắt, đông thành băng trụ. Làm cho tên tiểu bối Vô Cực Môn này hóa thành băng ở chỗ này, thì có thể từ từ thưởng thức hồn phách máu thịt của hắn.

Tuy nhiên rất rõ ràng là bộ xương khô Quỷ Vương đắc ý quá sớm. Tiêu Phàm đối mặt với luồng hàn khí nhưng không hề sợ hãi, khóe miệng hiện lên ý cười châm chọc. Hai tay hắn niết quyết, vẽ những hình tròn trước ngực. Một chân khí như lốc xoáy nhỏ không biết từ đâu hiện ra, bay nhanh xoay tròn trước mặt Tiêu Phàm, nháy mắt liền sinh ra một luồng lực hút cực mạnh. Luồng khí lạnh giống như bị chỉ dẫn nào đó, giống như trăm sông đổ về một biển, bay nhanh về phía ngực Tiêu Phàm, một tia ý thức chui vào đi vào, không thấy bóng dáng. Sau một lát, âm khí quỷ vật hùng hậu đã bị thu sạch sẽ.

Hai mắt ma trơi của bộ xương khô Quỷ Vương nhảy dựng lên. Điều đó cho thấy Quỷ Vương này đang cực kỳ kinh ngạc, đồng thời cũng cực kỳ phẫn nộ.

- Tên tiểu tử này, quả nhiên là có bản lĩnh, còn cất giấu bảo vật nữa chứ. Mau nói đi, thứ lúc nãy là thứ gì đấy?

Sự kinh ngạc và phẫn nộ của Bộ xương khô Quỷ Vương nhanh chóng bị áp xuống, lão ta khôi phục lại giọng điệu khinh thường, cười lạnh hỏi. Cho dù trên người Tiêu Phàm còn giấu bảo vật gì, thì bộ xương khô Quỷ Vương cũng tuyệt đối không để trong lòng.

Quỷ Vương vô cùng tự tin vào thực lực của mình.

Ở thế giới lòng đất này, hấp thu âm khí địa mạch, hấp thu oán khí của hàng nghìn hàng vạn sĩ tốt. Lúc này lại là thiên địa dị biến, quỷ môn mở cửa, chính là thời gian cương thịnh nhất của Quỷ Vương. Nếu không thể đối phó được một thằng nhãi, thì quả thực là không có thiên lý.

Tên tiểu tử này, cho dù là thiên phú cao tới đâu, luyện công ngay khi còn trong bụng mẹ thì cũng chỉ mới hơn hai mươi năm mà thôi. Thế thì có thể tu luyện đến trình độ nào? Có bản lĩnh gì chứ?

Dù có bảo vật hộ thân, bộ xương khô Quỷ Vương cũng không để ý chút nào. Nhìn từ góc độ nào đó, tên tiểu tử Vô Cực này mang càng nhiều bảo vật, thì càng hữu dụng cho mình.

Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến câu hỏi của bộ xương khô Quỷ Vương.

Thời khắc mấu chốt, “Càn Khôn Đỉnh” quả nhiên không làm người ta thất vọng, hấp thu toàn bộ hàn khí của bộ xương khô. Nhìn qua giống như một bảo đỉnh chưa cao một thước, nhưng thực ra dường như lại không có đáy vậy, dù có nhiều hàn khí đi chăng nữa thì đều có thể chứa được. Mỗi lần Tiêu Phàm truyền thần niệm vào trong đỉnh cũng có một cảm giác vô biên vô hạn, dường như bên trong bảo đỉnh này không khác gì động thiên vậy.

Lẽ nào đây là bảo vật không gian trong truyền thuyết?

Cũng có thể có khả năng này!

- Tiểu tử, để xem ngươi có thể cầm cự đến lúc nào? Tiếp một đao của ta đi!

Thấy Tiêu Phàm không đáp, Quỷ Vương giận tím mặt, lại một lần nữa giơ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay lên. Mạch đao này được chôn dưới đất hơn một nghìn năm, rõ ràng vẫn còn sắc bén như lúc đầu, ngay cả một chút hao mòn cũng không nhìn ra được.

Tiêu Phàm lật tay, ánh sáng mơ hồ hiện ra giữa những ngón tay, mấy phi đao như lá liễu xuất hiện chút sát khí. Sớm biết phải đến nơi sâu nhất trong lòng đất để điều tra đến cùng, nên những Phi Đao lá liễu này đã trải qua Phù Lục tế luyện, lại được truyền thêm pháp lực nên không còn là Phi Đao bình thường nữa. Uy lực cũng chỉ đứng sau Yên Chi kiếm mà hắn ta tự lấy máu của mình bôi vào.

Từ bản chất thì Phi Đao lá liễu này ẩn chứa pháp lực giống như Phù Lục vậy. Nhưng Phù Lục tấn công địch với tốc độ tương đối chậm, có đủ thời gian để kẻ địch tiến hành phòng ngự, thậm chí là xuất kích. So với Phù Lục, thì Phi Đao lá liễu vừa nhanh vừa độc, thể tích nhỏ khiến người khá khó lòng phòng bị.

- Đại tướng quân... Cứu tôi với...

Ngay lúc Quỷ Vương đang vung đao tiến công, thì phía bên kia vang lên tiếng kêu cứu của một bộ xương khô. Chiến đấu trong thời gian dài, dường như linh trí của những bộ xương khô này càng tốt hơn so với lúc trước. Thật giống như người sống nhiều năm cuộc sống thực vật bỗng nhiên tỉnh dậy cũng cần một chút thời gian để thích nghi với hoàn cảnh.

Dưới sự tấn công như vũ bão của bốn người, thì bộ xương khô cuối cùng này không thể chống đỡ được. Không ngờ lại mở miệng cầu cứu Quỷ Vương.

- Đồ vô dụng!

Bộ xương Quân Vương lập tức ngẩn ra rồi lại chửi ầm lên.

Những kẻ buôn muối này khi còn sống cũng không phải là người có văn hóa. Đã chết hơn một nghìn năm, lại hấp thụ vố số oán khí, có thể tái sinh, tính tình càng thêm thô bạo không chịu nổi.

Tuy nhiên mắng thì mắng thế, nhưng tư dân buôn muối cũng rất nghiêm túc. Thân mình nhẹ tênh bay lên, múa may mạch đao, vượt qua đỉnh đầu Tiêu Phàm, hướng về chiến đoàn bên kia, mở miệng ra, phủ ra một luồng hàn khí màu đen, bao phủ xuống.

Tiêu Phàm quát một tiếng, giơ tay lên, mấy tấm Phù Lục bay ra, hóa thành những hình vẽ hỗn độn trong không trung, hùng hổ đánh về phía Quỷ Vương. Năm ngón tay phải thay đổi liên tục, thi triển “Đàn Chỉ thần công”. Dưới sự che dấu của Phù Lục, sáu chiếc Phi Đao lá liễu không tiếng động nào lao về phía Quỷ Vương.

- Kết thúc ở đây thôi!

Bộ xương khô Quỷ Vương khinh thường hô lên một tiếng, sau khi vung mạch đao lên thì một luồng âm phong lại hướng về phía Phù Lục.

Giống như lúc trước, âm phong và Phù Lục chiến đấu với nhau trên không trung, không làm gì được nhau cả.

Quỷ Vương vô cùng tự tin, tùy tay chém ra một đao, lập tức đánh về phía đám người Uyển Thiên Thiên, Liễu Chính. Sau đó vang lên tiếng “đinh đinh giòn vang”, Phi Đao lá liễu dính trên chân lão ta, áp giáp bảo hộ cũng không ngoại lệ, dính cả vào bên trong bạch cốt. Một luồng khí Chí Dương trong nháy mắt liền lan ra.

Bộ xương khô Quỷ Vương ngửa mặt lên trời gào rít, cho thấy lão ta đang phẫn nộ đến cực điểm.

Cùng lúc đó, bộ xương khô cuối cùng cũng bị đám ngưởi Uyển Thiên Thiên tiêu diệt, hóa thành một đống xương vụn. Mà luồng hàn khí cũng đã bao phủ xuống. Bốn người còn chưa có bất kỳ phản ứng nào liền bị luồng hàn khí đen như mực đó bao phủ.

566-hau-thu/1162296.html

Truyện Của Tui ch
ấm Net

566-hau-thu/1162296.html

392

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.