TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 587
Nguyên thần xuất khiếu

Tiêu Phàm thầm đọc khẩu quyết, mười ngón tay luân chuyển, từng đạo chân khí pháp lực bắn liên tục không dứt về phía “Càn Khôn đỉnh”. Cùng lúc đó, “Gương Thiên Cương” phóng lên, kim quang lóng lánh, luồng khí chí dương ép mạnh xuống dưới.

- Hừ, đom đóm cũng đòi so với mặt trăng sao?

Bộ xương Quỷ Vương cười khinh thường, thân hình vừa rung lên, tấm khiên do vô số lá giáp sắt tạo thành lại hiện ra, đón đầu lấy luồng công kích của “Gương Thiên Cương” chắn lại bên ngoài. Bạch cốt Quỷ trảo trên tay phải co lại vào phía trong, muốn kéo “Càn Khôn đỉnh” về trước mặt.

Một cảnh tượng ngoài dự đoán của tất cả mọi người hiện ra.

“Càn Khôn đỉnh” nhỏ bé như không hề có sức chống cự nào, lại không hề động đậy.

- Ửm?

Bộ xương Quỷ Vương dường như cũng không ngờ được, quay đầu lại nhìn “Càn Khôn đỉnh”. Hai đốm ma trơi trong mắt ánh lên, hét lớn một tiếng, lá giáp sắt trên vai kêu “bang, bang”, xuất ra mười phần kình lực.

Liền ngay lúc đó, dị biến nảy sinh. “Càn Khôn đỉnh” vốn có chút đình trệ bỗng nhiên tỏa hào quang sáng chói, hỗn độn đồ án màu đỏ hiện ra trên không trung xuyên qua bạch cốt Quỷ trảo của bộ xương Quỷ Vương, bắt đầu quay tít.

- Không hay...

Bộ xương Quỷ Vương lập tức cảm thấy không ổn, vội buông Quỷ trảo. Thế nhưng làm sao còn kịp?

Hỗ độn đồ án bỗng nhiên chụp xuống, chỉ nghe “vù” một tiếng, bộ xương Quỷ Vương đột nhiên bị hỗn độn đồ án hút vào, phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Có cảm giác, bộ xương Quỷ Vương đã bị “Càn Khôn đỉnh” hút vào trong rồi.

Mọi người cùng lúc mở to hai mắt, bị biến cố này làm cho trợn mắt há miệng.

“Càn Khôn đỉnh” cao chừng hơn một tấc, còn chưa lớn bằng hai ngón tay của bộ xương Quỷ Vương. So với “Càn Khôn đỉnh”, bộ xương Quỷ Vương cũng như một vật khổng lồ. Một bộ xương lớn như vậy, làm sao có thể bị một vật nhỏ bé đẹp đẽ như “Càn Khôn đỉnh” hút vào.

Nhưng tất cả đều thấy rất rõ, bộ xương Quỷ Vương chính là bị hút vào “Càn Khôn đỉnh”, rất rõ ràng, không có nửa phần hoa mắt.

Không thể tưởng tượng được cường địch lại bị khuất phục như thế. Tiêu Phàm nửa mừng nửa sợ, thở phào một hơi dài, nâng tay khẽ vẫy, muốn thu lại “Càn Khôn đỉnh”. Thế nhưng ngay sau đó, hai chân mày của Tiêu chân nhân chợt nhướng lên.

Vô ích!

Bảo vật vốn thu phát tự nhiên, bỗng nhiên hờ hững với mệnh lệnh của hắn, lặng yên lơ lửng giữa không trung, chậm rãi xoay tròn, ánh sáng đỏ vẫn thản nhiên sáng lấp lánh. Mặc cho Tiêu Phàm niệm chú làm phép thế nào, cũng không hề có tác dụng. Dường như đột nhiên bảo đỉnh bị một lực lượng thần bí cấm chế, lập tức cắt đứt liên hệ với bên ngoài.

- Tiêu Phàm, thế là thế nào?

Đàm Hiên cố áp chế khí huyết đang cuồn cuộn trong ngực, kinh ngạc hỏi.

Cô đã nhìn ra, tình hình có vẻ như ngoài ý muốn.

Tiêu Phàm lắc đầu, không nói.

Ngay sau đó, “Càn Khôn đỉnh” vốn xoay tròn chậm rãi, bỗng nhiên chấn động kịch liệt, bằng mắt thường có thể thấy tốc độ đã tăng lên rất nhiều, phút chốc lại cao lớn đến ba bốn tấc. Mặc dù trước đây vốn rất nhỏ, nhưng hiện tại đã lớn hơn trước ba bốn lần.

Tình hình này, trước đây chưa từng gặp, dù là Tiêu Phàm vốn rất bình tĩnh tự nhiên, lúc này cũng không nhịn được mà há mồm không ngậm lại được.

“Càn Khôn đỉnh” đã biến thành quả bóng da sao?

Tiêu Phàm tuy chưa bao giờ nghiên cứu xem “Càn Khôn đỉnh” là do nguyên liệu nào đúc thành, nhưng nghĩ nhất định là kim loại, nếu không bên trên rất khó khắc các loại hoa văn dày đặc và phức tạp như thế. Nếu như là ngọc đá các loại, Tiêu Phàm tất nhiên cảm giác được sự khác nhau giữa kim loại và ngọc đá, sự thật rất rõ ràng.

Thế nhưng, đồ vật do kim loại đúc thành, không ngờ có thể co dãn tự nhiên.

Đang lúc mọi người lo lắng, cứ như vậy thì “Càn Khôn đỉnh” sẽ bị nứt vỡ, bảo đỉnh đột nhiên chậm rãi co rút lại. Nhưng khi chưa khôi phục lại trạng thái ban đầu, lại một lần nữa chầm chậm phình to.

- Tiêu Phàm, mau nghĩ cách đi, cứ thế này, “Càn Khôn đỉnh” sẽ có chuyện mất...

Đàm Hiên cũng lo quá, kêu lên.

Cô mặc dù chỉ là đệ tử kí danh của Chỉ Thủy tổ sư, nhưng mà ơn thầy sâu nặng, lại có mối liên hệ rất sâu với “Vô Cực môn”. “Càn Khôn đỉnh” là bảo vật hàng đầu trong tam bảo trấn giáo, chẳng nhẽ lại bị hủy nơi này. Nếu mà như thế, không chỉ Tiêu Phàm, ngay cả Đàm Hiên cũng là tội nhân của Vô Cực môn.

- Sư tỉ, hộ pháp cho đệ.

Tiêu Phàm khẽ quát một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, một tay đặt ngang ngực, một tay bắt nắn bí quyết, miệng thì thào niệm chú. Một luồng lực thần niệm từ từ lộ ra, bắn về phía “Càn Khôn đỉnh”.

Mặc dù “Càn Khôn đỉnh” rõ ràng là không bình thường, trong tình huống không biết tình hình mà dùng lực thần niệm bắn vào thì không phải là cách hay. Nhưng hiện tại “Càn Khôn đỉnh” không chịu sự khống chế, vậy nên chỉ còn cách dùng lực thần niệm để thử.

Lực thần niệm vừa chạm vào “Càn Khôn đỉnh”, bảo đỉnh đột nhiên lại phóng to ánh sáng, đồ án hỗn độn màu đỏ hình thành một hố xoáy chói mắt, Tiêu Phàm chỉ thấy một luồng lực khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nháy mắt đã gắn chặt mình tại chỗ, toàn thân trên dưới không thể động đậy dù chỉ là đầu ngón tay. Không đợi Tiêu Phàm giãy dụa, một cơn đau đầu ập đến, rồi cảm giác thần hồn của mình bị rút ra khỏi cơ thể, bay về phía hố đen màu đỏ chói mắt kia. Trước mắt màu đỏ chợt lóe, như có vô số ánh chớp rơi xuống đầu.

Tiêu Phàm hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong tai có tiếng ầm ầm rung động, bốn bên ánh chớp lập lòe. Miễn cưỡng hình dung, thì như đang trôi trong một đường hầm, tốc độ cực nhanh, không gì sánh kịp.

Ngay lúc Tiêu Phàm cảm thấy không thể chịu nổi, trước mắt chợt sáng lên, không ngờ đã đến một nơi đình viện. Tiêu Phàm khó khăn lắm mới trấn tĩnh được tinh thần, lắc lắc đầu, đứng vững thân hình, giơ hai tay ra phía trước mắt, có vẻ như có chỗ không ổn, nhưng cảm giác lại không chân thật.

Mặc dù sự việc xảy ra rất đột ngột, Tiêu Phàm vẫn nhớ rõ, chính mình như bị một lực lượng thần bí nào đó đưa linh hồn ra khỏi cơ thể. Hiện thân lúc này đây không phải là cơ thể mình, mà là lực thần niệm. Hay nói cách khác, là chính linh hồn mình.

Đã từng chứng kiến linh hồn của Ma Cưu, đối mặt với tình hình này, Tiêu Phàm không hề cảm thấy sợ hãi.

Tiêu chân nhân vẫn luôn giữ được tính cách bình thản, trầm tĩnh.

Ổn định tinh thần, Tiêu Phàm lập tức đánh giá bốn phía. Có thể khẳng định, đang đứng trong đình viện nào đó. Bốn phía hoa cảnh sum suê, trên tường là một bức hỗn độn đồ án tinh xảo, chớp động lên linh lực nhạt nhòa, Tiêu Phàm nhớ rõ, mình đã đi vào trong đình viện xuyên qua bức tường này, trước khi đặt chân xuống đất, hắn đã trông thấy hỗn độn đồ án này.

Đình viện một bên, bên kia là một hành lang gấp khúc bằng gỗ, trụ hành lang bằng màu đỏ, rường cột chạm trổ vô cùng tinh xảo, lại có một cửa tròn, mơ hồ có một hơi khí hung sát từ bên cổng tròn kia truyền lại.

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm khẽ nhướng lên.

Hắn cảm giác được, đó chính là hơi thở của bộ xương Quỷ Vương do Vương Tiên Chi biến thành.

Chẳng lẽ mình cũng bị hút vào “Càn Khôn đỉnh” rồi?

Trong giây lát, Tiêu Phàm có chút khó chấp nhận sự thật như vậy. Dù sao thì hắn cũng sống ở thế kỉ 21, một xã hội văn minh khoa học cực kì phát triển, chuyện vượt cả không gian như vậy chỉ thấy trong kinh điển Đạo gia và Phật gia, chứ chưa hề thật sự trải qua.

So với sự kinh ngạc của Tiêu Phàm lúc này, dám người Uyển Thiên Thiên, Đàm Hiên, Liễu Chính chỉ có há mồm trợn mắt.

Tiêu Phàm đột nhiên đứng sững như tượng gỗ, như bị mất hồn. Cả người vẫn ở tư thế niệm chú nắn bí quyết, không hề cử động. Không xa là “Càn Khôn đỉnh” vẫn lúc lớn lúc nhỏ, ánh sáng lúc rõ lúc nhạt, tình cảnh ngụy dị tột cùng.

- Tiêu Phàm, anh thế nào rồi?

Uyển Thiên Thiên nắm chặt tay Tiêu Phàm, gấp gáp kêu lên, nước mắt không ngăn được, chảy ra.

Đã không biết bao nhiêu năm tháng, đệ nhất nữ ma đầu này không biết khóc lóc là gì, giờ đây không kìm nổi, để mặc nước mắt lăn xuống.

- Uyển tiểu thư, không được đụng lung tung!

Liễu Chính gắng đứng vững, trầm giọng quát, vẻ mặt nặng nề.

- Chủ nhiệm Liễu, có chuyện gì thế, ông biết không?

Hai hàng lông mày Liễu Chính níu lại, có vẻ nghi hoặc, nói:

- Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà theo tình hình này thì Tiêu chân nhân có khả năng là Nguyên Thần xuất khiếu rồi.

Ông vốn gọi Tiêu Phàm là “trưởng phòng Tiêu”, hiện tại cuối cùng đã thay đổi. Chuyện “Nguyên Thần xuất khiếu” vốn chẳng can hệ gì đến “trưởng phòng”, nhưng lại thích hợp với ba chữ “Tiêu chân nhân”.

- Cái gì, Nguyên Thần xuất khiếu, đây không phải nói đùa chứ?

Dù là như thế, Uyển Thiên Thiên vẫn đờ đẫn không nói, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.

- Tôi cũng chỉ phỏng đoán, không dám khẳng định. Tình hình thế nào phải đợi Tiêu chân nhân giải thích với chúng ta, việc cấp bách của chúng ta là bảo vệ cho hắn, tuyệt đối không để những thứ linh tinh làm ảnh phiền hắn.

- Được!

Uyển Thiên Thiên lần này lại đáp ứng vô cùng nhanh nhẹn. “Roẹt” một tiếng, “Yên Chi kiếm” đã được rút ra.

Trong một không gian khác, Tiêu Phàm lại sắp gặp phiền phức.

- Tiểu tử Vô Cực, ngươi ở đây sao, ha ha, tốt lắm, nạp mạng đi!

Không đợi Tiêu Phàm nghĩ kĩ nên đi hướng nào, bên phía cổng tròn truyền đến tiếng gào rống kinh thiên động địa của bộ xương Quỷ Vương, lập tức tiếng lá giáp vang lên. Bộ xương Quỷ Vương tay cầm mạch đao, bước nhanh tới bên đình viện này, trong mắt, ánh ma trơi bốc lên.

Tiêu Phàm cuối cùng cùng có thể xác định, lúc này, đứng tại đây không phải là thân xác của bản thân, mà chỉ có thần thức. Bởi vì hắn hiện tại không có gì, không có “Càn Khôn đỉnh”, không có gương Thiên Cương, không có Phù Lục, cũng không có liễu diệp phi đao. Tất cả những vũ khí tùy thân này đều không có hết.

Không có mấy thứ này, hắn càng khó chống đỡ.

Ở bên ngoài “Càn Khôn đỉnh”, Tiêu Phàm thấy rất rõ bộ xương Quỷ Vương bị hút vào bên trong đỉnh.

Đối phương bị hút cả thân người, còn mình bị hút linh hồn, chiến đấu thế nào?

Mắt thấy Quỷ Vương từ bên kia sắp chém giết lại, bên hành lang bỗng hiện lên một bóng người, áo trắng, bào trắng, râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt tựa như một lão già trong thế giới thần tiên.

Lão già này tay bắt pháp môn, miệng thì thào niệm chú, tay phải vung lên, cổng tròn kia đột nhiên nhấp nhô từng đợt sóng, trong giây lát, tất cả đều biến mất không thấy nữa, thay thế vào đó là bức tường bao kiên cố.

Tiếng gầm gừ của bộ xương khô, chốc lát đã trở nên xa xăm, không nghe rõ nữa.

Lão già áo trắng thản nhiên cười, vẫy tay với Tiêu Phàm, nói ba chữ.

- Đi theo ta!

568-nguyen-than-xuat-khieu/1162298.html

568-nguyen-than-xuat-khieu/1162298.html

412

2

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.