TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 584
Kế ly gián

Trong lúc này Uyển Thiên Thiên đang trên không trung, Yên Chi kiếm đâm sâu vào trong hõm mắt bộ xương khô, khó có thể rút ra được. Bộ xương khô đối diện bị trúng đao này, có lẽ đã lâm vào tuyệt cảnh.

Yên Chi kiếm quả nhiên là gặp nguy, nhưng không loạn. Bỗng nhiên buông chuôi Yên Chi kiếm ra, rơi thẳng xuống phía dưới. Trong lúc cấp bách vẫn không quên bắn về phía Vương Tiên Chi ba phi đao.

Điều cô tiếc nuối duy nhất là, đối thủ lần này không phải là người mà là quỷ. Ba phi tiêu này nhìn như không thấy, hơn nữa còn không xoay cổ, mạch đao nhắm chém thẳng xuống dưới.

Nhưng thời gian chỉ một lát thôi cũng đủ để Tiêu Phàm kịp phản ứng.

Một tiếng vang lên, trong ánh sáng lóe lên, một chiếc gương đồng nhỏ phóng lên cao, nhanh như điện vọt tới phía bộ xương khô, một luồng khí rực cháy phát ra.

Gương Thiên Cương!

Bảo gương này Tiêu Phàm vẫn chưa kịp trả lại cho Thiên Thanh Tử, ở Hồng Sơn trấn xảy ra chuyện nên Tiêu Phàm vội vàng chạy đến. Ban đầu định là sau khi làm xong chuyện ở Hồng Sơn trấn sẽ đến thành phố Nam Phương, đen gươngThiên Cương này trả lại cho chủ nhân của nó, chứ không muốn mang ra sử dụng ở đây.

Gương Thiên Cương là bảo vật của đạo môn, rất có hiệu quả khi đối phó với quỷ vật tà mị, đây chính là vật khắc chế trời sinh.

“Sặc” một tiếng giòn vang!

Mạch đao ở chính giữa gương Thiên Cương. Cho dù bộ xương khô có hung hãn thế nào, thì gặp phải bảo vật khắc quỷ của đạo môn Chí Dương cũng không thể tránh đi. Không thể tiếp tục ngoan cố tiếp tục đuổi giết Uyển Thiên Thiên.

Tuy đường kính của gương Thiên Cương chỉ bốn đến năm cm, so với mạch đao dài vài thước thì thật sự rất nhỏ bé. Vì thế chính diện giao phong thế này dường như cũng bị thương không nhẹ. Sau khi đập vào mạch đao thì bay trở về phía Tiêu Phàm. Tiêu Phàm giơ một tay lên đón lấy gương Thiên Cương. Chỉ thấy trên mặt gương có một vết nứt nhỏ. Nhưng dùng mắt thường nhìn thì khó có thể thấy được, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại hồi phục như lúc ban đầu.

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm hơi nhăn lại.

Đây là bảo vật đi mượn. Mặc dù Thiên Thanh Tử là người một nhà. Vô cực nhất mạch, nhưng gương Thiên Cương là bảo vật của trấn Vô Trần Quan, nhưng lại bị hao tổn trong tay mình. Tiêu Phàm tự cảm thấy ngượng ngùng đối với Thiên Thanh Tử.

Chỉ nghe một trận âm thanh ầm ầm vang lên. Chỗ hốc mắt của bộ xương khô bị Yên Chi Kiếm đâm vào dần dần trở lên đen sì, dần dần bị nứt ra. Và rồi bộ xương khô cũng không thể chịu được sức nặng của điểu chùy giáp, nên dần vỡ vụn thành một đống xương trên mặt đất.

Bộ xương khô bị Tiêu Phàm dán rất nhiều Phù Lục lên, lúc này cũng mất đi sức chiến đấu. Cứ đứng ngơ ngác ở đó, trong đôi mắt ma trơi kia dường như đang muốn đem chút khí lực cuối cùng để thoát khỏi Phù Lục.

Đáng tiếc tất cả chỉ là phí công vô ích mà thôi.

Bộ xương khô dường như có mắt không tròng vậy. Lão ta nhìn chằm chằm vào gương Thiên Cương trong tay Tiêu Phàm, vừa cười vừa nói:

- Đây là bảo vật của đạo môn sao? Không ngờ lại có thể uy hiếp được bản Đại tướng quân ta đây, thứ này có chút thú vị đấy... Tên tiểu tử Vô Cực, chiếc gương này tên là gì?

- Đây là gương Thiên Cương, bảo vật của Chí Dương, chuyên khắc các loại tà ma quỷ quái.

Bộ xương khô cười lạnh, khinh thường nói:

- Thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Thứ này luyện chế chưa lâu, uy lực có hạn. Nếu không phải là do vật liệu đặc biệt thì bản đại tướng quân đây cũng không thèm hỏi một câu... Bảo vật Chí Dương sao? Ha ha, thật phí công ngươi nói ra. Ta biết rồi, chỉ có mấy người các ngươi mà cũng dám xông vào cấm địa của bản đại tướng quân ta, chính là ỷ vào thứ này sao? Quả nhiên là không biết trời cao đất rộng, tự tìm đến cái chết!

Tiêu Phàm âm thầm kinh hãi.

Khi bộ xương khô xuất hiện trên đỉnh núi thây, Tiêu Phàm đã dùng thần niệm lực để điều tra qua, hơi thở của đối phương rất sâu, vì thế rất khó để điều tra tu vi ở mức độ nào. Đối với Tiêu Phàm mà nói, từ trước đến nay chưa từng có trường hợp này xảy ra. Từ mười năm trước, sau khi Tiêu Phàm thành tài, cho dù là sư phụ hắn tổ sư Chỉ Thủy cũng không làm cho hắn có cảm giác như thế. Tiêu Phàm còn cho rằng vì khoảng cách xa nên mới khiến cho cảm ứng bị sai lệch. Hiện tại, bộ xương khô đang gần ngay trước mắt, lại khí thế khinh người, dường như ngay cả Tiêu Phàm cùng có cảm giác hãi hùng khiếp sợ.

Không thể nghi ngờ, bộ xương khô này chính là đối thủ dũng mãnh từ trước đến giờ chưa từng gặp của Tiêu Phàm.

Từ việc lão ta nhìn gương Thiên Cương với thái độ khinh miệt cũng có thể nhìn ra được. Tên quỷ vương này không giống như là cố ý giả vờ bình tĩnh, mà thực sự rất lơ đễnh.

Một ma quân đã chết hơn nghìn năm. Trong lòng đất hấp thụ hàng nghìn hàng vạn tử linh biến thành oán khí. Không biết vì nguyên nhân gì lại chợt hiện thế, hơi thở mạnh mẽ đến mức khó có thể nắm bắt được. Lão ta cứ đứng phía trước như thế, ngăn chặn đường đi của năm người.

- Tiểu tử Vô Cực, xem ra trong đám người này, nội lực của ngươi cao nhất, ngươi là kẻ cầm đầu. Ngươi tuổi còn trẻ như vậy mà có thể luyện được đến trình độ này thực không dễ dàng gì. Nếu như vậy, bản Đại tướng quân mở cho ngươi một con đường, chỉ cần ngươi ở lại thì những người khác có thể đi. Ta chỉ hút huyết nhục của ngươi, chứ không làm tổn thương hồn phách của ngươi. Ta và ngươi hòa làm một thể, cả đời này hưởng vinh hoa phú quý, ngươi thấy thế nào?

Bộ xương khô nhìn Tiêu Phàm từ trên xuống dưới, giống như là phát hiện ra một viên linh dược “thập toàn đại bổ vậy”. Hai mắt của lão ta sáng lên, toát ra vẻ tham lam cực độ như người bình thường vậy.

Tiêu Phàm chưa mở miệng, Uyển Thiên Thiên liền cười ha hả, vẻ mặt đều là vẻ trào phúng.

- Này, lão quỷ, đầu lão bị hỏng rồi à? Kế ly gián ngu xuẩn như thế mà cũng có thể nói ra được! Chỉ số thông minh của lão thật thấp. Lão cảm thấy chúng tôi sẽ bị lão lừa, để lão tiêu diệt từng người một sao?

Uyển Thiên Thiên cũng không để ý đến việc lão ta có hiểu chỉ số thông minh là gì không, mà cô chỉ nghĩ đến điều duy nhất chính là chửi mắng một trận.

Có lẽ trong mắt của đại đương gia “Yên Chi xã” thì tất cả người chết đều không có gì đáng sợ, chẳng phải chỉ là đống xương cốt thôi sao.

Cũng không biết bộ xương khô nghe có hiểu ngôn ngữ của những người hiện đại hay không, chỉ thấy lão ta cười thật quái dị, on gong nói:

- Cô bé, nếu cô muốn ở lại với hắn thì ta cũng không phản đối. Ta đang lo một người không đủ ăn đây. Tên tiểu tử Vô Cực này là người yêu của cô sao? Vậy thì rất tốt, đã ăn thì ăn cả một đôi, bổ cả âm lẫn dương, còn gì tốt hơn nữa.

- Thiên Thiên, không cần đấu võ mồm với nó. Tôi ở đây cầm chân nó. Trước tiên cô cứ đi giúp những người còn lại giải quyết nốt hai tên thuộc hạ của lão rồi nói sau.

Uyển Thiên Thiên đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói nhỏ của Tiêu Phàm. Lại nhìn bộ xương khô, dường như vẫn chưa ý thức được Tiêu Phàm đang thầm ra hiệu cho Uyển Thiên Thiên tùy cơ ứng biến.

Công phu truyền âm nhập mật này, trước kia Uyển Thiên Thiên từng nghe đồn qua, không nghĩ tới ngày hôm nay lại có thể chứng kiến. Thật sự không biết người kia còn có bao nhiêu khả năng chưa tiết lộ, chưa bị Uyển Thiên Thiên cô vạch trần?

Chỉ có điều trong lúc này, Uyển Thiên Thiên không kịp kinh ngạc, không nói hai lời, cầm Yên Chi kiếm lên, hạ chân xuống một chút. Cả người cô giống như mũi tên, hướng về phía bộ xương khô mà Đàm Hiên và Lục Ninh Trần đang liên kết đối phó.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, hiển nhiên hết sức hài lòng với hành động này của Uyển Thiên Thiên.

Phía Liễu Chính vẫn không phân thắng bại với bộ xương khô. Uyển Thiên Thiên gia nhập hỗn chiến, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại, dễ trở thành cuộc chiến giằng co. Dưới sự liên kết của Đàm Hiên và Lục Ninh Trần, cũng với sự hỗ trợ của Uyển Thiên Thiên, thì tốc độ và phần thắng sẽ nghiêng về phía họ. Nếu bốn người liên kết lại để đối phó với bộ xương khô này thì sẽ dễ như trở bàn tay.

Ngoại trừ mấy bộ xương khô mặc áo giáp này, và bên trong thành phố quỷ còn có rất nhiều oán khí biến thành quỷ binh không thể đếm hết được. Vì thế việc quan trọng trước mắt là phải tốc chiến tốc thắng, trước tiên diệt trừ đối thủ mạnh nhất, chặt đứt cánh tay đắc lực của bộ xương khô rồi hãy nói sau.

Đừng thấy Uyển Thiên Thiên ngày bình thường hi hi ha ha, dường như không có tim không có phổi, thời khắc mấu chốt cô lại rất nghiêm túc. Người mà đầu óc không linh hoạt, làm sao có thể tuổi còn trẻ mà xuất được chưởng của “Yên Chi xã”, ở sáu tỉnh bắc lục tạo dựng được thanh danh lớn như vậy?

Bộ xương khô này mặc dù xuất thân từ giặc cỏ, cuối cùng cũng bị quan quân chém chết. Không dám nói là tinh thống binh pháp, nhưng dù sao thì khi còn sống cũng từng thống lĩnh mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn quân thì kiến thức quân sự phổ thông cũng phải nắm được. Vừa nhìn thấy động tác này của Thiên Thiên liền biết được ý đồ của cô, không khỏi hừ lạnh một tiếng, giơ mạch đao trong tay ra.

Tiêu Phàm chậm rãi tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nó, lạnh lùng nói:

- Nghịch tặc, đối thủ của ngươi là ta!

Bị Tiêu Phàm khiêu khích một lần nữa, bộ xương khô giận tím mặt quát:

- Được thôi, các ngươi đã quyết định như thế thì chính là tự tìm đường chết. Vậy thì bản đại tướng quân sẽ khiến các ngươi toại nguyện. Cùng nhau chịu chết đi!

Lão ngẩng đầu gầm lên giận giữ, mạch đao thật dài trong tay quét tới.

Khi còn sống bộ xương khô này là dân buôn muối, là hoạt động phạm tội trái pháp luật, cũng được coi là có bản lãnh võ thuật. Mạch đao dài sáu thước kia, nếu chém thẳng vào đầu mục tiêu, không thể chuyển hướng dễ dàng được, đối thủ có thể tránh một cách nhẹ nhàng được. Như vậy chặn ngang quét ngang, không cao không thấp, những người trong phạm vi sáu thước đều bị bao phủ dưới uy lực của mạch đao. Kẻ thù muốn né tránh chỉ có thể lùi về phía sau, tránh xa đối thủ. Chỉ cần là cao thủ tinh thông võ thuật thì ai cũng biết, độ khó khác nhau của việc trốn sang hai bên hay trốn về phía sau, thời gian hao phí sẽ khác nhau. Hơn nữa, quan trọng hơn chính là trong tình huống trong tay mình không có binh khí thích hợp, nếu không tránh về phía sau chẳng khác nào đẩy mình vào chỗ bị động để bị đánh.

Đương nhiên, không lui về sau, cũng có thể nhảy lên né tránh. Nhưng cao thủ chân chính, không phải vạn bất đắc dĩ, thì bình thường cũng không dùng phương thức né tránh này. Người trên không trung, nếu kẻ thù biến chiêu quá nhanh, trong thời gian cực ngắn xuất ra lần công kích thứ hai thì bản thân lập tức sẽ rơi vào cảnh không có lối thoát. Dù là né tránh hay chống đỡ, thì đều không dễ dàng.

Tiêu Phàm áp dụng đấu pháp ổn thỏa nhất. Vừa thấy mạch đao quét ngang qua, lập tức lui về sau, đồng thời giơ tay trái lên, ba tấm Phù Lục bắn về phía đối thủ. Tay phải vung lên, gương Thiên Cương phóng lên cao, xoay tít trong không trung một vòng, lập tức phóng kim quang ra, mãnh liệt xông về phía bộ xương khô.

Trong phút chốc, trước mắt bộ xương khô lóe lên hồng quang, đỉnh đầu kim quang sáng chói mắt.

- Hừ, chỉ là chút tài mọn!

Bộ xương khô hừ lạnh một tiếng, đầu mạch đao hơi hướng lên trên, cuồn cuộn nổi lên một luồng âm phong lạnh lùng hướng về ba tấm Phù Lục, cuốn theo tất cả đi.

Đồng thời, lão ta vừa mở miệng, một màn sương mù cực kỳ lạnh hướng về phía gương Thiên Cương nghênh kích.

Kết cấu có trật tự, tơ vân không loạn.

565-ke-ly-gian/1162295.html

565-ke-ly-gian/1162295.html

368

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.