TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 583
Yên Chi kiếm

- Thiên Thiên, cô phụ trách bên trái.

Tiêu Phàm trầm giọng nói. Uyển Thiên Thiên lấy Yên Chi kiếm trong tay ra, nhẹ nhàng vẽ một cái, trong tay trái chảy ra mấy giọt máu tươi, nhỏ lên Yên Chi kiếm. Thân kiếm màu hồng chợt lóe sáng, trong nháy mắt không thấy mấy giọt máu tươi đâu nữa, tựa như đã bị thanh kiếm hút mất.

Một trận thuần dương khí phóng lên cao.

- Hiểu rồi.

Uyển Thiên Thiên tiếp nhận nhuyễn kiếm, gật gật đầu, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

Cả đời này, rốt cục Thiên Thiên đã đánh bao nhiêu trận ngay cả cô cũng không nhớ được. Nhưng chưa có lần nào là giao chiến với “cổ nhân” cả. Những bộ xương khô mặc áo giáp đang chậm rãi tiến đến kia, nhìn qua cũng không phải là dễ đối phó.

Việc này vô cùng có tính kích thích.

Thực sự là đã ghiền!

- Hành động thôi!

Thấy bộ xương khô mặc áo giáp đang từ từ đến gần, Tiêu Phàm khẽ quát một tiếng, cả người nhanh như tên rời cung, kích bắn về phí bộ xương khô mặc áo giáp bên phải. Còn hai bộ xương khô đi từ phía khác đến thì Tiêu Phàm không để ý đến. Cho dù là Liễu Chính, Đàm Hiên hay Lục Ninh Trần đểu là người có kinh nghiệm chiến đấu giỏi, họ đều biết nên ứng phó thế nào, không cần hắn sắp xếp.

- Xem ta đây.

Cùng với tiếng cười duyên dáng, thân mình Uyển Thiên Thiên cũng lao nhanh về phía trước, động tác không hề chậm hơn Tiêu Phàm. Ở cạnh Tiêu Phàm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Uyển Thiên Thiên nhìn thấy Tiêu Phàm thi triển võ công đối phó với địch. Vừa rồi dùng Phù Lục để giết chết quỷ vật không được tính là võ công, đó là thuật pháp. Ngày bình thường Uyển Thiên Thiên chỉ có thể thông qua ánh mắt của Tân Lâm đối với Tiêu Phàm để đánh giá thân thủ của Tiêu Phàm mạnh như thế nào.

Thật không dễ mới có cơ hội cùng đối địch với Tiêu Phàm. Uyển Thiên Thiên không muốn để người này khinh thường.

Trái tim hiếu thắng của thiếu nữ đang mơ mộng luôn kỳ diệu như thế đấy.

- Rống!

Thấy Tiêu Phàm tay trần đánh về phía mình, bộ xương mặc áo giáp không khỏi gầm lên tức giận. Dường như lão ta cảm thấy mình bị coi thường, nên mới tức giận như vậy. Hai tay giơ mạch đao dài lên, chém thẳng xuống dưới.

Đây là mạch đao có chiêu số chính xác nhất. Trên chiến trường, bên trái và bên phải đều là đồng chí anh em của mình. Mạch đao dài sáu thước trở lên, huy động trái phải, rất dễ gây ngộ thương cho người nhà của mình. Giơ lên cao, chém thật mạnh xuống cũng chính là chiêu thức có lực sát thương mạnh nhất, cũng gần như là chiêu thức duy nhất.

Nhưng đây không phải là chiến trường, càng không phải là đại bộ đội bày trận.

Đây là trận quyết đấu một trọi một, so với hội chiến trên chiến trường hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Bộ xương khô mặc áo giáp này, đối mặt với một cao thủ võ thuật tuyệt đỉnh, nhưng lại ngốc đến mức chém một đao xuống, nếu có thể đánh trúng Tiêu Phàm, tạo thành bất kỳ tổn thương nào thì đúng là chuyện lạ.

Tuy nhiên, chỉ tùy tiện duy chuyển eo một chút, Một đao này nhìn qua rất uy mãnh liền chém vào khoảng không ngay cạnh Tiêu Phàm. Tuy chỉ cách Tiêu Phàm có vài tấc thôi. Cho dù người bình thường có thể tính được chính xác nhưng trong trận chiến thực sự cũng không dám thi triển. Nếu chẳng may tính toán sai, có thể sẽ khiến bản thân mất mạng. Chỉ có người đứng đầu đã từng trải qua hàng trăm trận đấu mới có thể tin tưởng bản thân đến như vậy.

Đây là niềm tin có được sau vô số lần thực chiến.

Một tiếng “ầm” vang lên thật lớn.

Không đợi bộ xương khô tiếp tục huy động mạch đao trong tay, Tiêu Phàm đã dùng một quyền đánh trúng lồng ngực gã, chính giữa tấm hộ tâm bộ áp giáp.

Hạo Nhiên Chính Khí bùng ra. Bộ xương khô bị đánh một quyền bay lên, bay xa 3-4m mới rơi thật mạnh xuống đất.

Một quyền này đánh ra, Tiêu Phàm đã dùng tám phần khí lực. Cho dù là một cái đầu trâu thì cũng bị đánh bay trước mặt mọi người, chết ngay lập tức.

Nhưng mà sự việc mà Tiêu Phàm không tưởng tượng được đã xảy ra.

Khi mạch đao trong tay bộ xương khô tiếp đất, liền lập tức đứng thẳng người, giáp lá cả người rầm rầm rung động nhưng chưa mệt rã rời. Ngược lại, lão ta gầm lên giận giữ, hai tay giơ mạch đao lên cao, xông lên phía trước mà giết.

Một quyền uy mãnh kia của Tiêu Phàm không ngờ lại không tạo bất kỳ tổn thương nào cho lão ta.

Thứ này rất tà môn!

Khi lão ta còn sống, Tiêu Phàm tin rằng, một đòn vừa rồi, có thể phế được lục phủ ngũ tạng của lão ta, lập tức bị mất mạng. Cho dù lão ta có là cao thủ tuyệt thế cũng không có quá nhiều khác biệt. Tuy nhiên hiện tại lục phủ ngũ tạng của lão ta đã sớm hóa thành bùn đất, trong tình huống bình thường, một quyền này cũng đủ để đánh cho xương cốt cả người lão trở nên xơ xác.

Tiêu Phàm rất có lòng tin ở điểm này.

Nhưng hiện tại, thứ đó lại bình chân như vại tiếp nhận một quyền của hắn.

Nội lức chân khí bình thường không có tác dụng với lão ta,.

- Hô!

Bộ xương khô mặc áo giáp vọt tới, giơ mạch đao lên, lại chém một đao xuống. Chiêu này tuy vẫn đơn giản như lúc trước nhưng tốc độ lại nhanh hơn gấp đôi. Mạch đao nặng trịch xẹt trên không trung một vòng tròn, mang theo hơi tử vong, chém thẳng xuống.

Một chọi một, đòn công kích tốc độ nhanh này vẫn không đủ khă năng tạo cho Tiêu Phàm bất kỳ khó khăn nào.

Tiêu Phàm nhẹ xoay người một cái, đã hiện lên đao kia. Ánh sáng hồng trong tay chợt lóe, một tấm Phù Lục hiện ra, lập tức dán lên miếng hộ tâm trên ngực bộ xương mặc áo giáp.

Ánh sáng chói mắt, hình ảnh hỗn độn chợt lóe qua, còn chưa đi vào ngực bộ xương đã không thấy đâu nữa.

- Rống!

Bộ xương khô ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, trong tiếng hô có chút thống khổ.

Rất hiển nhiên là tấm Phù Lục này đã tạo ra thương tổn nhất định với lão ta.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh trong nháy mắt, Tiêu Phàm đã giao thủ với bộ xương hai lần. Phía bên kia, tiến binh khí vang lên “đinh đinh đang đang”. Uyển Thiên Thiên cầm Yên Chi kiếm trong tay đang chiến đấu với các bộ xương khô mặc áo giáp khác.

So với bộ xương khô mà Tiêu Phàm giao đấu, dường như thân thủ của bộ xương này linh hoạt hơn một chút. Không phải đơn giản là một chiêu lại một chiêu “Lực bổ Hoa Sơn” mà còn biết cách tùy cơ ứng biến. Mạch đao nặng trịch trong tay nói không ngờ lại có hiệu quả như đao Nhạn Linh.

Ít nhất thì cũng có chút hứng thú.

Tuy nhiên, tiêu chuẩn như thế cũng không thể so sánh với “Yên Chi kiếm” của nữ ma đầu nhất sáu tỉnh phía Bắc được.

- Trong!

Trang phục của Uyển Thiên Thiên giống như là Hoa Hồ Điệp vậy, thân pháp linh động, tuyệt vời vô cùng. Trong tiếng hô yêu kiều, Yên Chi kiếm đã đâm vào ngực trái bộ xương khô.

Một tiếng “sặc” giòn vang, giáp lá lay động một trận, bộ xương khô bình chân như vại dùng kiếm tiếp xúc với đất. Khả năng phòng chém của điểu chùy giáp chỉ đứng sau áp giáp Minh Quang. Tuy rằng Yên Chi Sơn sắc bén nhưng lại không gây được thương tổn thực chất với nó.

- Ngu ngốc!

- Uyển Thiên Thiên không khỏi kêu lên một tiếng, có chút buồn nản.

Thật sự những năm gần đây, chưa từng so chiêu với đối thủ mặc áo giáp.

Đã là thời đại nào rồi chứ?

- Lại một lần nữa chính giữa!

Cùng với tiếng quát này, Yên Chi kiếm xoẹt một đường vòng tròn màu đỏ nhạt trên không trung, trúng vào cánh tay trái bộ xương. Một tiếng “xoẹt” vang lên, trên lưỡi kiếm hiện lên một màu chói mắt. Xương cốt trắng hếu chợt biến thành màu đen, giống như là bị hỏa thiêu vậy.

- Rống!

Bộ xương này bị đau, cũng rống lên giận giữ, chém mạch đao trong tay tới.

Uyển Thiên Thiên đã phát hiện ra một điểm, thoải mái nhường một đao kia, mừng như điên kêu lên:

- Tiêu Phàm, tôi biết rồi, đánh xương cốt của chúng, đánh vào vị trí không có giáp trụ bảo vệ sẽ có tác dụng!

- Ở giữa!

- Lại ở giữa!

- Liền trúng!

Trong phút chốc, cô liên tục hô to. Bộ xương khô cũng hô to không dứt, trong không gian vang lẫn tiếng khớp xương “răng rắc”. Sự yên lặng dưới lòng đất đột nhiên trở lên ồn áo náo động vô cùng.

Phía Tiêu Phàm, mặc dù trên người bộ xương khô đã bị dán bảy tám tấm Phù Lục. Trong ánh sáng lấp lánh, động tác của bộ xương khô mặc áo giáp ngày càng chậm chạp, tiếng hô cũng trở lên uể oải.

- Tiêu Phàm, anh muốn nghiên cứu sao?

Trong lúc cấp bách, Uyển Thiên Thiên cũng không quên hỏi đùa một câu.

Tiêu Phàm không khỏi lắc đầu. Lúc này Uyển Thiên Thiên đã hiểu lầm. Không phải hắn đang nghiên cứu bộ xương khô cho dù đó là thói quen của hắn, cứ gặp thứ gì ly kỳ cổ quái là sẽ muốn nghiên cứu một chút.

Nhưng chắc chắn không phải là ở tình hình nguy cơ này.

Trong số những ủy vật mà từ trước tới giờ hắn từng đối phó qua, thì bộ xương khô này là đối thủ khó chơi hơn cả. Liên tiếp sử dụng bảy, tám tấm Phù Lục mà cũng không cách nào giam cầm hành động của nó. Nếu phải hoàn toàn giết chết, ít nhất cũng phải dùng đến vài tấm Phù Lục nữa mới giết được.

Tự nhiên, đối phó quỷ vật tà mị, Tiêu chân nhân không chỉ dùng một loại thủ đoạn là Phù Lục, chẳng qua còn có một yêu nghiệt càng hùng mạnh hơn bộ xương khô này ngay tại cách đó không xa như hổ rình mồi, Tiêu Phàm cũng không khả năng hiện tại đã đem bản lĩnh ẩn giấu đều thi triển đi ra.

Cũng may trước mắt thì bộ xương khô này về cơ bản đã bị trấn trụ. Chỉ cần thêm chút thời gian và mấy tấm Phù Lục nữa là có thể giải quyết. Cho tới bây giờ Tiêu Phàm vẫn chưa sử dụng pháp lực của mình để đối địch. Nhưng Phù Lục mấy năm qua tỉ mỉ luyện chế được đã tiêu hao đi không ít.

Bên kia cũng đang rơi vào lúc kích chiến.

Liễu Chính múa may miếng ngọc Như Ý, độc chiến với một bộ xương khô mặc áo giáp. Đối phó với quỷ vật bình thường thì miếng ngọc Như Ý có hiệu quả khá tốt, nhưng đối phó với bộ xương khô mặc áo giáp thì hiệu quả bị hạ thấp đi nhiều, chỉ coi là tạm được mà thôi. Mỗi lần ánh sáng màu vàng hiện lên, chỉ có thể tạm thời trì hoãn tốc độ của bộ xương khô. Cũng may, Liễu Chính có trình độ võ thuật cao, mạch đao nặng trịch, nhìn qua uy phong lẫm liệt cũng khó làm Liễu Chính bị thương được.

Tạm thời ở trong tình thế không phân thắng bại.

Tuy nhiên nhìn qua thì sắc mặt Liễu Chính rất bình tĩnh, hiển nhiên là vẫn còn đòn sát thủ chưa thi triển.

Xem ra tính cách của Liễu Chính cũng là người thích tự mình giải quyết, chứ không muốn đem tất cả hy vọng đều áp lên người khác. Có một gã “quỷ vương” nhìn trộm ở bên cạnh, Liễu Chính cũng muốn chuẩn bị một chút cho trận đấu sau.

Đàm Hiên và Lục Ninh Trần cùng đối phó với bộ xương còn lại, cũng chiếm thế thượng phong. Lục Ninh Trần múa may đoản kiếm, chính diện thu hút thế công của bộ xương khô. Đàm Hiên thì thúc dục kính Thái Cực Bát Quái, công kích bộ xương khô. Kính Bát Quái kim quang lóng lánh. Mỗi lần chỉ cần chiếu đến vị trí mà bộ xương khô không mặc áo giáp phòng hộ, liền lập tức sẽ biến thành một màn sương đen. Bộ xương khô đó kinh hô liên tục, chắc chắn là bị thương không nhẹ.

- Trúng!

Bên này Uyển Thiên Thiên lại quát một cách dịu dàng, tránh thoát mạch đao của bộ xương. Thân mình như từ mặt đất mọc lên, Yên Chi kiếm dài như lụa đâm ra, đâm vào mắt trái bộ xương.

Phía trên mũi kiếm tỏa ánh sáng chói mắt.

Bộ xương khô rống lên nghe long trời lở đất. Một màn sương đen nồng đậm bốc lên từ hốc mắt. Một tiếng “leng keng” vang lên thật lớn”, mạch đao rơi trên mặt đất, toàn thân bộ xương kêu lên “răng rắc” vỡ ra một mảnh hẹp dài.

- A

Uyển Thiên Thiên hoan hô lên.

- Thiên Thiên, cẩn thận!

Tiêu Phàm cách đó không xa hét lên kinh hãi.

Trên đỉnh đầu Thiên Thiên, một đám mây màu đen chợt bao phủ xuống. Không biết từ khi nào, bộ xương khô trên đỉnh đã lao đến trên đầu Uyển Thiên Thiên, giơ cao mạch đao lên, rồi chém xuống.

Tựa như sấm đánh, nhanh như tia chớp.

564-yen-chi-kiem/1162294.html

564-yen-chi-kiem/1162294.html

395

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.