TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 582
Bộ xương khô (hạ)

- Không xong rồi, bị bao vây rồi.

Uyển Thiên Thiên hét lên một tiếng kinh hãi.

Lúc bộ xương khô ngửa mặt lên trời cười hô hô cũng chính là lúc chữ thập xuất hiện khắp nơi, bắt đầu xuất hiện những bóng đen. Càng nhiều bóng đen, thì càng nhiều những bộ xương khô hiện ra.

Đối lập với quỷ binh tuần tra xếp thành hàng chỉnh tề như lúc trước, những bóng đen đang chen chúc này hoàn toàn là một đám ô hợp. Tên thì giơ súng trường, có tên cầm đao nhỏ, có tên thì tay không.

- Đúng là bản tính giặc cỏ!

Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ khinh thường.

Từ trước đến nay trong lịch sử cỏ giặc không có kẻ nào làm nên chuyện lớn cả. Cho dù là hạng người như Trần Thiệp, Trương Giáp, Trương Hiến Trung hay là Lý Tự Thành, Vương Tiên Chi và Hoàng Sào, ngoại trừ việc giết người, phá hoại ra thì không làm được chuyện gì đứng đắn cả.

Cuối cùng người nghịch thiên hạ như Lưu Bang, Chu Nguyên

Chương để xây dựng củng cố căn cứ địa, hiểu được con đường tổ chức dân sinh mới có thể tiếp tục giữ vững, giành được thắng lợi cuối cùng

Nhóm giặc cỏ này, bị quan quân tiêu diệt đã hơn nghìn năm, oán khí hóa thành ác quỷ, nhưng vẫn lộn xộn không có tổ chức. Tiêu Phàm nói họ vẫn giữ bản tính giặc cỏ quả không sai.

- Ngươi là quan quân sao? Vậy để ta cho ngươi nếm thử sự lợi hại của giặc cỏ.

Bộ xương khô đứng ở đỉnh núi, cười lạnh nói.

- Giết cho ta!

- Giết toàn bộ!

Bộ xương khô vung mạch đao trong tay, lớn tiếng hét.

Tiếng động “-khà zz Hí-zzz” lập tức vang lên, giống như vô số lưỡi rắn độc thè ra nuốt vào. Bóng đen từ bốn phía đánh về phía Tiêu Phàm và bốn người còn lại.

- Tiến về phía trước, phá vòng vây!

Liễu Chính vô cùng quyết đoán, vừa thấy loại tình hình này, không cần suy nghĩ, lập tức kêu lên.

Những tên quỷ này thực sự rất đông. So với ba nơi mà bọn họ từng gặp quỷ vật thực sự là nhiều hơn rất nhiều. Hơn nữa ở ba nơi kia đều không phát hiện ra “Quỷ Vương”. Ác quỷ đều tự làm theo ý mình, không người chỉ huy. Còn ở đây lại hoàn toàn khác.

Nhìn đám ôn hợp này, liếc mắt không thể nhìn thấy điểm cuối của đại quân quỷ quái. Lực lượng năm người bọn họ quả thực quá mỏng, giống như lá rụng trong gió thu, thuyền con trong biển rộng vậy. Nếu tiếp tục cầm cự ở đây thì không phải là ý kiến hay.

Đối với sự sắp xếp này của Liễu Chính, không ai có ý kiến gì cả.

Tuy nhiên, mới trì hoãn một chút mà trong nháy mắt vô số ma quỷ đã đuổi đến gần. Âm thanh Xi... Xiiii vang lên đâm thủng màng nhĩ người khác.

- Chủ nhiệm Liễu, sư tỷ, tôi mở đường phía trước, mọi người cản phía sau.

Tiêu Phàm gào to một tiếng, hai tay giơ lên, bốn tấm Phù Lục phóng nhanh ra. Nhanh chóng thiêu đốt trong không trung, biến thành một bức vẽ màu đỏ tươi thật to, hướng về phía quỷ vật, trấn áp đầu chúng xuống.

- Được!

Liễu Chính, Đàm Hiên Lục Ninh Trần đồng thời gật đầu, đều tự tế ra pháp khí. Liễu Chính vẫn múa Ngọc Như Ý màu vàng, Lục Ninh Trần xuất ra một thanh đoản kiếm, trong tay Đàm Hiên xuất hiện gương đồng Thái Cực Bát Quái, cùng nhau đánh về phía quỷ vật bốn phía xung quanh.

Năm người lưng tựa lưng, tạo thành một trận thế phòng ngự nhỏ, bên trong bóng đen như sóng dữ, hướng về phía đường đi.

Bộ xương khô mặc áo giáp đứng trên đỉnh núi hai mắt càng thêm sáng ngời, miệng liên tục cười lạnh.

Đối mặt với tình cảnh nguy hiểm, Tiêu Phàm không nương tay nữa, dùng toàn lực để ứng phó. Phù Lục uy lực lớn không ngừng liên tiếp phóng ra. Dưới sự bao trùm của hình vẽ đỏ tươi hỗn độn không có bất kỳ quỷ vật nào có thể thoát khỏi. Tất cả đều hóa thành tro bụi, tan thành mây khói.

Năm người giống như sóng trào giữa ốc đảo, nhanh chóng di chuyển về phía con đường ban đầu.

Uyển Thiên Thiên tay cầm “Yên chi kiếm”, theo sát bên cạnh Tiêu Phàm, vẻ mặt trầm ngâm. Tuy nhiên cho tới lúc này cô không hề có cơ hội ra tay. Dưới sự công kích Phù Lục của Tiêu Phàm, không một quỷ vật nào có thể đột phá phòng tuyến đó để đến gần bọn họ.

- Tiêu Phàm, những thứ này sẽ không đi cùng chúng ta đến nơi khác chứ?

Uyển Thiên Thiên bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.

Tiêu Phàm vừa thi pháp vừa trả lời:

- Không đâu, dù là ác quỹ dũng mãnh thế nào đi nữa cũng đều sợ ánh nắng mặt trời, đó chính là kẻ địch của bọn chúng.

- Ha ha ha, tên tiểu tử Vô Cực Môn kia, lời ngươi nói đã cũ rích rồi. Qua hàng nghìn năm, thế sự luân hồi, nên chúng ta xuất thế một lần nữa. Đừng kháng cự nữa, ngoan ngoãn giao huyết nhục của các ngươi ra đây, chúng ta hòa làm một thể. Vinh hoa phú quý trong tương lai cũng có một phần của ngươi. Ha ha ha ha...

Bộ xương khô trên đỉnh núi dường như nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, lại ngửa mặt lên trời cười hô hô.

Trong tiếng cười điên dại của bộ xương khô, đám quỷ vật dường như cũng nhận được sự kích thích mãnh liệt, càng hung hăng tiến về phía trước. Không giống như những bóng đen ở cửa cạm bẫy mà mấy ngày trước Tiêu Phàm mới gặp qua. Những quỷ vật đó cơ bản không hề có “linh trí” mà chỉ nhận mệnh lệnh khống chế như những con rối, hoàn toàn không biết nguy hiểm, từng đợt sóng một lao về phía năm người Tiêu Phàm tấn công.

Tiêu Phàm xông lên trước mở đường, chỉ cần đối mặt với quỷ vật ở một phía thì áp lực sẽ không quá lớn. Liễu Chính, Đàm Hiên, Lục Ninh ba người phải đối mặt với quỷ vật từ ba phía, nên áp lực rất lớn. Chỉ cần lơi là là quỷ vật sẽ đột phá vào vòng tuyến, vọt đến trước mặt mọi người. Ánh mắt lạnh băng quả thực là có thể len lỏi đến từng khẽ hở của những bộ xương khô.

- Xoạt!

Uyển Thiên Thiên vung “yên chi kiếm” lên, xoạt qua một bóng đen vọt tới trước mặt. Thân kiếm màu hồng chợt phát ra tia hồng quang xinh đẹp, giống như là dao nóng cắt mỡ bò không chút trở ngại nào vậy. Quỷ vật bị chém thành hai nửa, hóa thành màn sương đen, tan biến vô hình.

Nhờ có “yên chi kiếm” trợ giúp, nên Tiêu Phàm đối phó với quỷ vật càng dễ dàng hơn.

Một đao trúng đích khiến Uyển Thiên Thiên không khỏi mừng rỡ, miệng hô lên một tiếng dịu dàng. “Yên chi kiếm” biến thành một đám hồng quang, lập tức đánh về phía trước.

“Yên chi hồng” uy chấn sáu tỉnh phía bắc, pháp lệnh của yên chi kiếm khiến vô số hào kiệt nổi tiếng trong giang hồ phải biến sắc. Trong lúc này, Uyển Thiên Thiên dốc toàn lực thi triển, nhanh như gió, không thể chống đỡ. Những quỷ vật tiếp xúc với ánh sáng phát ra từ kiếm đều hóa thành tro bụi trong nháy mắt.

Tốc độ phá vây lập tức nhanh hơn rất nhiều.

Đối với Tiêu Phàm và những thuật sư lớn mà nói, năng lực phòng ngự và công kích của quỷ vật đều rất thấp. Quan trọng là vì số lượng bọn chúng quá đông, nên không thể giải quyết hết được. Hơn nữa chúng lại vô hình vô thể, bất cứ chỗ nào cũng có thể dính vào được. Cho dù là mạnh như Tiêu Phàm, cũng không dám để bọn chúng dính vào cơ thể mình, như thế thì phiền toái sẽ rất lớn.

Nhìn thấy quỷ binh dưới trướng chết vô số và thê thảm, tiếng cười của bộ xương khô trên đỉnh núi đột nhiên dừng lại. Bộ xương khô ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ. Ngay sau đó một trận thần chú liền vang lên.

Những quỷ vật đang anh dũng tiến về phía trước dường như nhận được mệnh lệnh nào đó, bỗng nhiên khựng lại rồi lui xuống nhanh chóng như thủy triều rút.

Giờ phút này khoảng cách giữa Tiêu Phàm và bọn họ chính là cái hố sâu kia, tuy nhiên khoảng cách ước chừng hai trăm thước.

- Lão ta đang triệu tập quỷ vật lợi hại hơn... Mọi người đừng chậm trễ nữa, mau rời khỏi nơi này rồi tính tiếp!

Liễu Chính không hổ danh là người phụ trách văn phòng Đảng cộng sản. Đối mặt với những tình huống như thế này, thì kinh nghiệm vô cùng phong phú. Hơn nữa lại vô cùng quyết đoán, lúc này ông ta thở gấp một hơi rồi quát lớn.

Nhưng đáng tiếc họ vẫn muộn một chút.

Chỉ nghe tiếng bước chân trầm thấp vang lên từ hai đầu, dường như có quái thú từ trong bóng đêm đi ra. Đồng thời tiếng áo giáp va vào nhau không ngừng vang lên.

Bốn bộ xương khô mặc áo giáp, cầm đao dài trong tay, từ từ hiện ra trong bóng tối. Mỗi đầu có hai tên, vây kín bọn họ như trước. Bốn bộ xương khô này cực kỳ cao lớn, cho dù đã hóa thành bộ xương khô nhưng nhìn qua cũng phải cao trên 1m8, vậy thì khi còn sống đầy đủ máu thịt chắc phải cao hơn một mét chín.

Ở thời Đường hơn một nghìn năm trước thì đây là dáng người cao lớn hiếm có. Thời đại vũ khí lạnh, thân hình cường tráng cao lớn, thể lực hơn người là nhân tố tất yếu để nổi bần bật. Nhất là bên trong đám giặc cỏ, trình độ văn hóa không cao, kiến thức không rộng rãi, thì quái vật lớn như vậy, chắc chắn phải là người có địa vị cao hơn những kẻ khác thì mới có thể cao cao tại thượng, tác oai tác quái như vậy.

Bất kỳ đám giặc cỏ nào cũng dốc sức để đề bạt những người như thế này làm thuộc hạ. Cho dù trí lực có thấp thế nào, có ngu thế nào thì ít nhất cũng có thể nuôi dưỡng thành thân vệ bên người, làm khiên thịt chắn đao chắn súng, tuyệt đối là rất phù hợp.

Giống như Vương Tiên Chi trên đỉnh núi, trong đáy mắt của bốn bộ xương khô này cũng lóng lánh hai luồng ma trơi quỷ dị, chỉ có điều không sáng như mắt Vương Tiên Chi.

Tay xương màu trắng cầm thật chặt chuôi đao to lớn, điểu chủy giáp to lớn đụng vào nhau phát ra tiếng kêu vô cùng vang, đi từng bước một về phía đám người Tiêu Phàm. Ánh ma trơi trong hai tròng mắt không sáng như lúc trước nữa, dường như thần trí đã lộ ra, mơ hồ chứa đựng lòng tham không đáy.

- Giết bọn họ!

- Dâng huyết nhục của bọn họ lên!

Bộ xương khô trên đỉnh núi giơ mạch đao lên không trung, chém xuống thật mạnh, những mảnh xương vụn trắng xung quanh lại bắn tung tóe ra.

- Cạp cạp...

- Đã lâu lắm rồi không được ăn thịt tươi...

- Hương vị thật là tươi ngon...

Bốn bộ xương khô mặc áo giáp miệng cũng phát ra tiếng cười quái dị và tiếng nói chuyện ong ong.

- Lẽ nào khi bọn họ còn sống cũng từng ăn thịt người rồi sao?

Uyển Thiên Thiên kinh sợ nói.

- Tất nhiên, đó là quân lương của bọn họ.

Tiêu Phàm thản nhiên đáp.

Giặc cỏ không biết sản xuất nhưng biết cướp bóc, hiếu sát vô độ. Quân đội ở mỗi nhánh sông cuối thời Đường đều lấy thịt người làm quân lương, gọi là “hai chân dê”. Sử sách năm đó ghi chép, hàng trăm thổ phỉ của Hoàng Sào Triệu vây quanh Trần Châu ba mươi năm ngày. Trong quân dường như không có một viên lương thực. Vì thế họ hoàn toàn lấy thịt người làm quân lương, bắt giữ những người xung quanh ăn cho đỡ đói. Bất luận là nam nữ, già hay trẻ, chỉ cần bắt được thì sẽ cho vào trong thùng lớn, cắt thành thịt vụn. Mấy trăm cái thùng lớn được gọi là “Thung ma trại”... Chỉ tính riêng năm đó, bọn thổ phỉ Hoàng Sào đã ăn hết hơn một vạn người.

Trước khi Vương Tiên Chi bị chém chết, đã từng là cấp trên của Hoàng Sào. Hoàng Sào tàn bạo như thế, thì Vương Tiên Chi có thể tốt được sao? Những thuộc hạ này của lão ta từng ăn thịt người cũng là chuyện bình thường.

- Bọn ác ma này!

Sắc mặt Uyển Thiên Thiên đại biến, cắn răng nói ra một câu.

- Vốn là ác ma, đáng chết một vạn lần.

Lần này Đàm Hiên phụ họa Uyển Thiên Thiên. Bà ta nhìn chằm chằm vào những bộ xương khô đang đến gần. Trong mắt lóng lánh thần sắc căm hận, chậm rãi giơ gương đồng Thái Cực Bát Quái lên trên không trung.

563-bo-xuong-kho-ha/1162293.html

563-bo-xuong-kho-ha/1162293.html

429

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.