TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 577
Văn phòng Đảng Cộng Sản

Tiêu Phàm hơi nhướng lông mày.

- Liễu Chủ nhiệm cũng là chuyên gia phong thủy sao?

Hai vết chữ thập đan chéo nhau trên màn hình sớm đã bị Tiêu Phàm xóa đi, bởi vậy màn hình lúc này chỉ có “Bát Môn Kim Tỏa”. “Bát tuyệt chi địa” chưa hoàn chỉnh có sự khác nhau rất lớn với “Thập tuyệt chi địa”. Nhìn hình thái ban đầu của Thập tuyệt chi địa như thế, cũng đủ thấy trình độ phong thủy của Liễu Chính không hề thấp.

Đàm Hiên trầm giọng nói:

- Nếu đệ đã hỏi thì Liễu chủ nhiệm là đệ tử của Mao Sơn phái Thượng Thanh chánh nhất đạo. Liễu chủ nhiệm chính là sư chất của Mao Sơn chân quân.

Mao Sơn là đàn tràng chính của phái Thượng Thanh chánh nhất đạo, có địa vị hết sức quan trọng trong lịch sử phát triển của đạo giáo. Đạo sĩ Mao Sơn danh chấn thiên hạ, vẽ bùa niệm chú, đuổi quỷ hàng yêu, cầu phúc nhương tai... Đều là sở trường của họ.

Địa vị của Mao Sơn chân quân ở phái Mao Sơn tương đương với Trương Thiên Sư của Thiên Sư Đạo. Trên thực tế chính là chưởng giáo chân giáo chân nhân. Vị Liễu Chính Liễu chủ nhiệm này là sư thúc của chưởng giáo chân nhân phái Mao Sơn, có thể thấy ông rất được tôn sùng trên phái Mao Sơn.

Khó trách liếc mắt một cái có thể nhận ra Thập tuyệt chi địa.

Ánh mắt của Liễu Chính lập tức dời màn hình máy tính, chuyển hướng sang Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Trước mặt Tiêu trưởng phòng, tôi nào dám xưng mình là chuyên gia phong thủy chứ?

- Liễu chủ nhiệm khách khí rồi, mời ngồi, sư tỷ, mời ngồi.

Uyển Thiên Thiên chân tay nhanh nhẹn dâng trà. Cái nơi nhỏ bé gọi là khách sạn này điều kiện thực quá bình thường, trà cũng là do Tiêu Thiên đưa tới, trà Long Tỉnh chính cống. Nghĩ Uyển đại đương gia hầu hạ người khác ư? Thực sự không ngờ tới, nhưng “ngựa quen đường cũ”, muôn hình muôn vẻ.

Liễu Chính khách khí cảm ơn Uyển Thiên Thiên.

Ánh mắt của Đàm Hiên vẫn thản nhiên như cũ. Đối với việc cô gái trẻ xuất hiện bên cạnh Tiêu Phàm, Đàm vụ trưởng đều không có hảo cảm. Người nào đã làm mẹ thì đều như vậy.

- Liễu chủ nhiệm, xin thứ cho ta kiến thức nông cạn. Văn phòng Đảng Cộng Sản Trung Quốc ở Bộ an ninh, ta trước giờ chưa nghe nói qua...

Tiêu Phàm lập tức hỏi. Trong phòng chỉ có hai cái ghế dựa, sau khi mời Liễu Chính, Đàm Hiên ngồi thì Tiêu chưởng giáo và Uyên đại đương gia chỉ có thể ngồi trên giường, chắc chắn có chút thất lễ, điều kiện thô sơ thì đành chịu vậy.

Liễu Chính thôi tươi cười, trầm ngâm nói:

- Tiêu trưởng phòng, văn phòng này vẫn luôn hoạt động rất khiêm tốn, trên cơ bản rất ít đối ngoại. Người làm việc cho chúng tôi đều rất cổ quái. Văn phòng Đảng Cộng Sản là văn phòng xử lý những hiện tượng phi tự nhiên ở Hoa Hạ quốc. Nói giỡn chút thì chính là cơ quan điều qua hiện tượng thần bí đó.

Uyển Thiên Thiên lập tức hứng thú, vội vàng hỏi:

- Liễu chủ nhiệm, hiện tượng phi tự nhiên là gì vậy? Định nghĩa của nó ra làm sao?

Liễu Chính trầm giọng nói:

- Ví dụ như thế này, hiện tượng đang phát sinh ở đây chính là hiện tượng phi tự nhiên.

Uyển Thiên Thiên bừng tỉnh đại ngộ.

Nói trắng ra thì cơ quan này nghiên cứu đủ các loại sự việc kì quái, khó trách Đàm Hiên vừa tới cửa đã chỉ rõ thân phận của Liễu Chính_truyền nhân đạo giáo Mao Sơn phái Thượng Thanh chánh nhất đạo, sư thúc của Mao Sơn chân quân.

Thân phận giang hồ như vậy, đối với bất luận cán bộ chính phủ nào mà nói, đều vô cùng khôi hài, hơn nữa lại vô cùng không bình thường. Nhưng đối với Liễu Chính mà nói lại hết sức tất yếu, nếu không Tiêu Phàm sẽ rất khó tiếp nhận mục đích tới lần này của Liễu Chính.

Trấn Hồng Sơn tuy nhỏ, bí thư đảng ủy thị trấn cũng là cháu ruột Tiêu gia. Về điểm này, bất cứ đại lão cấp cao nào cũng không dám bỏ qua. Trấn Hồng Sơn xảy ra chuyện kì quái, Tiêu Thiên không chủ động yêu cầu cấp trên trợ giúp, tất cả các lãnh đạo cấp cao cũng chỉ có thể giả câm giả điếc, ai cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào. Xử lí tốt thì chẳng sao, không tốt thì sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu. Hủy hoại tiền đồ của Tiêu Thiên, hậu quả lớn như vậy ai có thể gánh nổi chứ?

Tiêu Phàm lại nhã nhặn nho nhã, lại dễ nói chuyện. Việc liên quan tới em trai ruột của mình, thì tuyệt đối không thể để cho người khác tới làm mưa làm gió. Chuyện này nên xử lý ra sao đều là do Tiêu Phàm làm chủ. Trừ khi người đó nhất định muốn đối nghịch với lão Tiêu gia, nghĩ mình có thể tự ngăn cản lửa giận của Tiêu gia, nhất là từ lửa giận của Tiêu chân nhân.

Quả nhiên thân phận giang hồ này của Liễu Chính có thể trong thời gian ngắn nhất chiếm được nhận thức của Tiêu Phàm.

Dù là vậy, Tiêu Phàm vẫn còn có chút kinh ngạc, nói:

- Liễu chủ nhiệm, sư tỷ, chuyện này không đến mức nghiêm trọng như vậy đấy chứ?

Người phụ trách văn phòng Đảng Cộng Sản có lẽ trong mắt mấy đại lão cấp cao không để vào mắt, cấp bậc có thể không cao lắm. Nhưng vẫn là người lãnh đạo của cơ quan chủ quản cao nhất của quốc gia. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, chuyện “ma quái” trấn Hồng Sơn đã kinh động tới “tầng cao nhất”. Khó trách Tiêu Phàm hoài nghi, nghe mấy tin đồn tương tự, hàng năm ở các nơi trên cả nước đều xảy ra rất nhiều. Sự thực chứng minh, đa số đều là tin vịt, cũng sẽ không có cơ quan chính phủ đi tới tìm hiểu. Nhưng trấn Hồng Sơn phát sinh chuyện như vậy lại gây ra động tĩnh lớn thế này?

Chẳng những Liễu Chính đến đây, mà ngay cả Đàm Hiên cũng tới. Thân phận đối ngoại của Đàm Hiên là vụ trưởng, chuyên phụ trách đối ngoại đàm phán và can thiệp sự vụ, thực tế còn là lãnh đạo cao cấp của Bộ an ninh.

Đồng thời xếp văn phòng Đảng Cộng Sản Trung Quốc vào danh sách đơn vị thiết lập của Bộ an ninh cũng mang theo một ý vị sâu xa.

Đối với Tiêu Phàm, Liễu Chính vẫn kính trọng như cũ, nghe vậy khom người, nói:

- Tiêu trưởng phòng, trấn Hồng Sơn không phải là trạm đầu tiên của chúng tôi, tôi cùng Đàm vụ trưởng đã đi qua rất nhiều nơi rồi...

Theo lời của Liễu Chính nói ra ba địa danh, một ở Đông Bắc, một ở Tây Bắc, còn một nơi nữa là ở Đông Nam. Tương đối mà nói, trấn Hồng Sơn cũng là một trấn lớn, còn có một thành phố lớn thực sự nữa.

Mày rậm của Tiêu Phàm mạnh mẽ nhăn lại.

Ba địa phương này nghe hoàn toàn không có liên quan, nhưng ít ra vẫn chung một dạng, cách làm so với trấn Hồng Sơn khác nhau nhưng lại có kết quả giống nhau tới kì lạ. Những địa phương này trong lịch sử đều phát sinh ra đại chiến, song song với việc thảm sát rộng rãi. Tương đối mà nói, những năm cuối của triều Đường, đại chiến và giết chóc ở trấn Hồng Sơn và mấy chỗ kia, thật ra không cùng một cấp bậc. Ba nơi kia người bị giết cũng phải mười nghìn trở lên. Thành phố phía Đông Nam kia, thời Minh mạt, dị tộc tàn sát dân trong thành, xác người vô số.

Rõ ràng, Liễu Chính cũng nhìn ra, Tiêu Phàm trong nháy mắt thấy được “điểm tương đồng” của mấy nơi đó, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, trầm giọng nói:

- Tiêu trưởng phòng, ngài nghĩ không sai, mấy nơi đó quả thực phát sinh chuyện tương tự. Không biết là do nguyên nhân gì, một lượng lớn tà mị gì đó bỗng nhiên thức tỉnh, bắt đầu hoạt động.

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm nhíu chặt, thấp giọng hỏi:

- Bắt đầu từ khi nào vậy?

Đàm Hiên tiếp nhận câu chuyện, nói:

- Lúc ngươi vừa mới đi Đan Mạn, thì bắt đầu. Đầu tiên là Đông Bắc, sau đó là Đông Nam, kế đó là Tây Bắc. Hồng Sơn là nơi thứ tư.

- Nói như vậy, trong vòng một tháng ngắn ngủi, Liễu Chủ nhiện và sư tỷ đã trấn áp xong ba nơi phát sinh tình huống kì lạ kia ư?

Tiêu Phàm cả kinh hỏi. Trong đầu nhớ tới cái hố đen cách khu công nghiệp không xa kia, ngay cả Tiêu Phàm cũng vô cùng cẩn thận, không dám tùy tiện tiến vào. Trong vòng một tháng ngắn ngủi, Liễu Chính cùng Đàm Hiên đã trấn áp xong ba nơi phát sinh tình huống dị thường cùng loại kia, quả thực rất rất cao tay rồi.

Đàm Hiên lắc đầu, nói:

- Ngươi cho là văn phòng Đảng Cộng Sản chỉ có hai người chúng ta sao? Bọn ta đã xuất động toàn lực, Liễu chủ nhiệm còn điều động hơn mười sư chất tham gia việc này. Hiện tại cũng không thể nói ba nơi kia bị yêu ma quỷ quái kia đã bị thu phục sạch sẽ, nhiều nhất chỉ có thể nói là tạm thời trấn áp. Mỗi nơi đều có vài ngươi trông coi, có thể trấn áp được bao lâu, bọn ta cũng không dám bảo đảm. Bọn ta mới nhận được báo cáo, liền lập tức đi suốt đêm đuổi tới đây...

Nhất mạch Mao Sơn vốn thuộc phái Phù Lục chánh nhất đạo, trên phương diện đuổi quỷ hàng yêu cũng có chút năng lực đặc thù. Khó trách có một truyền nhân Mao Sơn ở văn phòng Đảng Cộng Sản cũng là có nguyên nhân.

Dựa theo ngôn ngữ thông dụng của quân đội mà nói, văn phòng Đảng Cộng Sản c được đọc là “quải yêu quải”, thì ra chính là hài âm của “quái” trong “yêu quái”.

Tiêu Phàm giật mình nói:

- Liễu chủ nhiệm, phái Mao Sơn cũng không thể giết được yêu quái đó sao?

Liễu Chính khe khẽ thở dài, nói:

- Tiêu trưởng phòng thật đã đề cao phái Mao Sơn chúng tôi rồi. Ma quái bình thường quấy phá, thì cũng không khó tiêu diệt. Nhưng lần này, tình hình có chút không đúng. Quy mô quấy phá của yêu quái trên mấy địa phương này không nhỏ, hoạt động trên trăm cây số, giống như một tổ chức có kỷ luật, mánh khóe bình thường cơ bản không đối phó nổi. Hơn nữa chúng tôi không có cách nào xâm nhập được tới trung tâm của vùng đất. Giống như Đàm vụ trưởng nói, chúng tôi chỉ có thể tạm thời phong trấn, quả thực không có biện pháp nào có thể xử lý triệt để. Phương pháp xử lí như vậy thực sự không duy trì được lâu, trị được ngọn, nhưng không trị được gốc. Lực lượng của chúng tôi cũng có hạn, có thể làm được như vậy đã gọi là dốc toàn lực rồi. Vốn Đàm vụ trưởng nói cầu viện Vô Cực Môn. Chẳng qua là Tiêu trưởng phòng trước đó lại ở nước ngoài, Văn Nhị Thái Gia lại trấn thủ kinh sư, đều bận công việc hết rồi...

Nói tới đây, Liễu Chính nhẹ nhàng lắc đầu.

Đàm Hiên tiếp tục đề tài nói:

- Nói thật với ngươi, cho ngươi hay, sư đệ, chúng ta sở dĩ vội chạy tới đây là muốn cùng ngươi hợp lực, cùng nhau xâm nhập trung tâm vùng đất, để xem rốt cuộc là nó có cái gì cổ quái. Không rõ được nguyên do, đau đầu chữa đau đầu, đau chân chữa đau chân thế này cơ bản không thể giải quyết được vấn đề.

Tiêu Phàm không đáp lại, mắt nhìn Liễu Chính hỏi ngược lại:

- Tổ chức có tính kỷ luật ư? Liễu chủ nhiệm, ngài đây là có ý gì?

Những lời này dùng để hình dung những vật chết bẩn thỉu, thật sự đủ quỷ dị.

Liễu Chính cười khổ một tiếng, nói:

- Tiêu trưởng phòng, xem xa ngài không hiểu biết hết về quỷ vật rồi. Chúng tiến lui đều rất có quy củ, rất có trật tự... Ta cảm thấy sau lưng bọn quỷ vật này có người điều khiển chúng.

- Ngài nói, sau lưng chúng có Quỷ Vương ư?

Uyển Thiên Thiên bỗng nhiên ồn ào, vừa có chút hưng phấn vừa có chút khẩn trương.

- Ta không biết nữa.

Liễu Chính lắc đầu, nói rất nghiêm túc.

- Không thấy tận mắt thứ đó, ta không dám kết luận.

558-van-phong-dang-cong-san/1162287.html

558-van-phong-dang-cong-san/1162287.html

485

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.