TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 578
Thành phố quỷ

Đứng ở dưới đáy hố sâu, nhìn về phía thông đạo bên kia. Phong ấn mà Lục Ninh Trần để lại hôm qua rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, khí tức lúc có lúc không, chẳng bao lâu nữa, phong ấn này sẽ mất hiệu lực.

Liễu Chính khẽ vuốt cằm, trầm giọng nói:

- Không sai. Đây đích thực là truyền thừa của Thượng Thanh phái, nhánh Thượng Thanh phái ở Bảo Đảo, cũng là truyền thừa chính tông của Thượng Thanh phái, đuổi quỷ hàng yêu, niệm chú vẽ bùa, đều là sở trường.

Mao Sơn cũng là truyền thừa của Thượng Thanh phái, so với nhánh truyền thừa Thượng Thanh phái ở Bảo Đảo có chút khác biệt, nhưng đại thể là tương đồng.

Đàm Hiên có chút không kiên nhẫn nói:

- Kệ anh ta đi, chúng ta bắt đầu hành động thôi.

Truyền nhân Thượng Thanh phái ở Bảo Đảo và bọn họ không quen biết nhau lắm, rất khó có thể thống nhất từng bước hành động. Hơn nữa Đàm Hiên cũng không cho rằng thêm một Lục Ninh Trần có thể gia tăng sức mạnh được là bao. Trước mắt mà nói, bọn họ bộ ba người đã có thực lực mạnh nhất ở trong nước rồi.

- Được.

Tiêu Phàm cũng không phản đối.

Tuy nhiên, Liễu Chính dường như có ý kiến khác. Vị truyền nhân Mao Sơn mạnh nhất đương đại nhìn đi nhìn lại Uyển Thiên Thiên ăn mặc gọn gàng, có chút do dự, rồi vẫn là nói ra quan điểm của mình.

- Trưởng phòng Tiêu, Uyển tiểu thư hình như có thương tích trong người, trong cơ thể lắng đọng âm sát khí. Nếu không hóa giải hết, lần này, chẳng phải là không thể cùng chúng ta hành động sao?

Liễu Chính không hổ là người phụ trách văn phòng Đảng cộng sản Trung Quốc. Liếc qua đã nhìn ra tai họa ngầm trên người Uyển Thiên Thiên. Khi đưa ra ý kiến bất đồng này, trong lòng Liễu Chính dường như cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Theo lý mà nói, Tiêu Phàm phải biết rõ nhất, dựa vào tình hình bây giờ của Uyển Thiên Thiên, quả thực không thích hợp với việc thâm nhập vào thế giới dưới lòng đất. Đấy là một nơi tối tăm quỷ quái tụ hợp, âm sát khí nồng nặc vô cùng. Uyển Thiên Thiên ở nơi như vậy quá lâu, nhất định sẽ khiến vết thương của cô ấy càng trầm trọng. Nhưng không biết vì sao Tiêu Phàm lại để Uyển Thiên Thiên cùng đi xuống nơi nguy hiểm như vậy.

Tiêu Phàm gật gật đầu, hạ giọng nói:

- Tôi biết. Nhưng trong lòng tôi có dự cảm, lần này Thiên Thiên nhất định phải đi cùng chúng ta.

Nếu là người khác, lí do như vậy quả thật là khôi hài. Nhưng Liễu Chính và Đàm Hiên lại lập tức chấp nhận lý do này của Tiêu Phàm, không nói thêm nữa. Đối với người bình thường mà nói, cái gọi là dự cảm quả thực là nói đùa, nhưng Tiêu Phàm tuyệt đối không phải người thường. Đương kim chưởng giáo Vô Cực Môn, dự cảm của hắn là tương đối linh nghiệm, thậm chí có thể coi là một quẻ bói.

Huống hồ, Uyển Thiên Thiên và Tiêu Phàm quan hệ không giống bình thường. Nếu không phải bắt buộc, Tiêu Phàm nhất định sẽ không để Uyển Thiên Thiên vào chỗ nguy hiểm.

Trên thực tế, vì muốn để Uyển Thiên Thiên có thể cùng hắn đi vào vào thế giới dưới lòng đất, tối qua Tiêu Phàm đã làm một số công tác chuẩn bị, tin rằng những biện pháp này không lâu sẽ có thể phát huy được tác dụng cần có.

Chính trong lúc bọn họ chuẩn bị tiến vế phía trước, một hồi âm thanh vang lên, một người liền từ trên miệng hố nhảy xuống, hai chân vừa mới chạm xuống đất, một vầng hào quang màu đỏ nhạt chợt lóe lên. “Yên chi kiếm” đã nhanh chóng chạm vào cạnh cổ, trực tiếp ấn xuống động mạch chủ.

Sắc mặt của Lục Ninh Trần vẫn tái nhợt. Lạnh lùng nhìn thoáng “Yên chi kiếm”, tiếp đó ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Thiên Thiên, không hề có chút sợ hãi, cũng không có chút kích động. Dường như thanh kiếm này, người này đều là hư ảo, không thực sự tồn tại, mặc dù Uyển Thiên Thiên ra tay nhanh như chớp. Đích thực là phong thái của đệ nhất cao thủ.

Uyển Thiên Thiên bĩu môi, “Yên chi kiếm” bỗng chốc thu lại.

Người Bảo Đảo này rất cứng nhắc, giống như một khúc gỗ vậy, hoàn toàn không có cảm tình giống như người thường.

Tên này nhất định là luyện công luyện đến ngu người rồi.

Tiêu Phàm nhìn anh ta trầm giọng nói:

- Lục tiên sinh, chúng tôi đang tính xuống dưới thăm dò một chút, vì sự an toàn, tôi hy vọng mọi người có thể phối hợp ăn ý với nhau, đừng tự tiện hành động.

Lục Ninh Trần lạnh lùng nói:

- Không can thiệp chuyện của nhau.

Tiêu Phàm đã được coi là người trầm tĩnh ít nói, người bảo đảo này còn kiệm lời hơn, nửa chữ cũng không muốn nói ra.

Liễu Chính hơi nhăn mày, chậm rãi nói:

- Lục tiên sinh, nếu anh không muốn phối hợp cùng chúng tôi, chúng tôi có thể hạn chế hành động của anh.

Mọi thứ liên quan đến Lục Ninh Trần, tối qua Tiêu Phàm đã đại khái nói cho Liễu Chính, Đàm Hiên. Liễu Chính lần này rõ ràng là đang cảnh cáo Lục Ninh Trần. Đây là đại lục, chúng tôi muốn bắt anh lại chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

- Tôi biết rồi.

Lục Ninh Trần đứng yên ở đó, không nhúc nhích chút nào.

Liễu Chính không khỏi lắc đầu, ông ta có thể kéo dài chút thời gian để đồn công an Hồng Sơn bắt Lục Ninh Trần. Tuy nhiên Tiêu Phàm xem ra, dường như cũng không có ý như vậy. Bất luận nói thế nào đi nữa, Lục Ninh Trần cũng là người đồng đạo, cùng nhau tiến vào thế giới ngầm, cũng tăng thêm một phần sức mạnh.

- Đi thôi!

Đàm Hiên không chờ đợi được nữa, vung tay lên, vượt lên dẫn đầu tiến về phía trước.

Giống như Uyển Thiên Thiên, Đàm Hiên cũng mặc quần áo bó. Tiêu Phàm vẫn mặc đường trang, mang giày vải, thoải mái tự nhiên. Liễu Chính thì mặc trang phục chuẩn của đạo sĩ, tử kim quan, áo bát quái, giầy đằng vân, ngọc như ý, đầy đủ mọi thứ, càng tăng thêm vẻ mặt trang nghiêm, phong thái đĩnh đạc.

Miệng hố sâu vẫn đen thui, một luồng khí lạnh u ám xông ra ngoài, rồi nhanh chóng biến mất, tĩnh lặng. Đèn trên đầu của Uyển Thiên Thiên sáng lên, đây là thói quen được hình thành trong nhiều năm. Trên mũ của Lục Ninh Trần cũng gắn một đèn pin. Cổ tay của Đàm Hiên và Liễu Chính thì có một chiếc đèn pin nhỏ.

Duy chỉ có Tiêu Phàm tạm thời không để lộ ra thiết bị chiếu sáng của hắn, chỉ có trong đôi mắt thỉnh thoảng lại có một tia sáng màu xanh lóe lên. Ở những nơi tối tăm bình thường, hiệu quả của “Thiên nhãn thông” rất rõ rệt.

Hố sâu kỳ thực là một thông đạo nghiêng xuống dưới. Tạm thời mà nói, tương đối dốc, nhưng điều này không làm khó được Tiêu Phàm và mọi người. Rất dễ dàng xuyên qua thông đạo nghiêng xuống dưới, dài hơn mười trượng này. Sau đó, mọi người đều không kìm lòng nổi chợt dừng bước.

- Đây là nơi nào?

Uyển Thiên Thiên xem xét bốn phía, thất thanh hỏi.

Không trách sự kinh ngạc của Uyển Thiên Thiên, từng trộm qua nhiều mộ. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, cảm giác mà nói, đây tuyệt đối không phải là bố cục kiến trúc mà một cổ mộ nên có, mà là một đường phố ở một nơi cổ đại nào đó, cách họ rất xa, thậm chí còn có một ngôi nhà được xây bằng đá.

- Hình như là một thị trấn...

Đàm Hiên đánh giá tình hình xung quanh, cũng nhíu mày lên.

Cho dù đã nhìn thấy tận mắt, nhưng lý trí của mọi người rất khó tiếp nhận tình hình này.

- Làm sao có thể?

Uyển Thiên Thiên lẩm bẩm nói.

Dưới lòng đất, làm sao lại xuất hiện một thị trấn như vậy?

Chẳng lễ là thành phố quỷ trong truyền thuyết?

Liễu Chính vẫn giữ được sự điềm tĩnh, hạ giọng nói:

- Uyển tiểu thư, chúng ta chính là đến để tìm hiểu.

Ông ta phụ trách văn phòng Đảng cộng sản Trung Quốc, gọi là “văn phòng điều tra, xử lý hiện tượng phi tự nhiên”. Ngày thường tiếp xúc, đều là hiện tượng vượt qua lẽ thường, dùng lý luận khoa học hiện đại rất khó có thể giải thích được.

Nghe nói ở rất nhiều cường quốc quân sự, đều có những tổ chức tương tự như vậy.

Sau khi xác định không khí ở thế giời ngầm không có vấn đề gì, Liễu Chính dẫn đầu đi về phía trước. Tiêu Phàm nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Uyển Thiên Thiên, hạo nhiên chính khí lưu chuyển, để bảo vệ Uyển Thiên Thiên. Tuy tối qua đã làm một số công tác chuẩn bị cần thiết, nhưng đó là vì đối phó với trường hợp đặc biệt mà để lại biện pháp dự phòng, ngộ nhỡ Tiêu Phàm không kịp thời để ý đến Uyển Thiên Thiên, cô ấy cũng có thể độc lập chống đỡ một thời gian ngắn. Chỉ cần điều kiện cho phép, Tiêu Phàm cũng sẽ không để Uyển Thiên Thiên lộ diện ở nơi tràn đầy khí tức u ám này.

- Đây đúng là một căn nhà...

Liễu Chính nói, rồi đến trước căn nhà xây bằng đá, cửa chính làm bằng gỗ đã bị mục nát, có thể nhìn thấy bày trí bên trong nhà. Nhiều năm về trước, có người đã từng sống ở trong căn nhà này. Nhưng nơi này vô cùng ẩm ướt, tất cả dụng cụ trong nhà làm bằng gỗ sớm đã mục nát, chỉ có những thứ bằng sành vẫn được lưu giữ không chút tổn hao gì.

- Kỳ tích...

Uyển Thiên Thiên đánh giá mọi thứ trong phòng, lẩm bẩm nói.

- Đây là phát hiện quan trọng của ngành khảo cổ.

Nói thật, Uyển Thiên Thiên đương nhiên sẽ không để ý đây có phải là phát hiện quan trọng của ngành khảo cổ hay không. Dựa vào “ánh mắt chuyên nghiệp” của cô, dường như chỉ cần liếc qua đã thấy, những thứ làm bằng sành gốm bình thường kia đem ra ngoài, mỗi cái đều rất đắt giá, hơn nữa rất có khả năng trong đó có thể tìm thấy vật phẩm quý hiếm. Nếu ở đây thật sự là là một thị trấn cuối thời nhà Đường thì...

- Uyển tiểu thư, chúng ta không phải đến trộm mộ.

Đàm Hiên lạnh lùng nói.

Uyển Thiên Thiên lờ đi, hì hì cười:

- Đàm cô, lần này ý kiến của chúng ta đều giống nhau, đương nhiên, nếu có cơ hội, tôi không ngại lấy chút vụn vặt ra ngoài. Căn cứ theo quy tắc trong ngành của chúng tôi, ai nhìn thấy đều có phần, đến lúc đó tôi sẽ không để thiếu phần dành cho Đàm cô đâu.

Đàm Hiên hừ lạnh một tiếng, đang muốn mỉa mai đáp lại, lại nhíu hai hàng lông mày lên.

Chỉ nhìn thấy một cái bóng mờ ảo, đột nhiên từ trong nhà đá bay ra ngoài, bổ nhào về phía mọi người.

Âm phong lướt nhẹ qua, quỷ khí dày đặc, khiến người ta lập tức nổi hết da gà.

- Yêu nghiệt, to gan!

Liễu Chính đứng ở phía trước gầm lên một tiếng, vung Ngọc Như Ý màu vàng trong tay lên, một chùm sáng màu vàng tựa khói chợt hiện ra, tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên, rồi lại đột nhiên dừng lại. Nơi mà chùm sáng vàng hiện lên, quỷ ảnh từ giữa nứt làm đôi, tiếp đó biến thành màn sương đen, tiêu tan vào hư không.

Mao Sơn đạo pháp quả nhiên sắc bén.

- Chủ nhiệm Liễu, thế nào?

Lát sau, Tiêu Phàm hỏi. Ngoài bóng đen vừa rồi ra, trong căn nhà không còn có bóng ma nào khác xông ra quấy phá.

Liễu Chính sắc mặt nghiêm trọng, nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Quả thật là ma quỷ.

Ở phương diện này, kinh nghiệm của Liễu Chính chắc là phong phúc nhất, có thể coi là đại sư. Cho dù Tiêu Phàm, có kinh nghiệm đuổi quỷ hàng yêu, cũng còn xa mới sánh được với vị Mao Sơn đại đức này.

- So với quỷ mị ở ba nơi khác, có giống nhau không?

Tiêu Phàm lại hỏi tiếp.

- Cơ bản là giống nhau... Nhưng sát khí ở đây rõ ràng là nặng hơn so với hai nơi khác, tương đối giống với quỷ mị của tòa thành dưới lòng đất ở Đông Bắc. Tôi phân tích, đó là vì, người chết ở hai nơi này, đại bộ phần là binh sĩ, dân thường tương đối ít.

- Lúc sống là nhân kiệt, chết cũng là quỷ anh hùng.

Uyển Thiên Thiên kinh ngạc nói.

- Đúng là như vậy. Năm đó người chết ở đây đều là giặc cỏ, vốn dĩ oán khí ngút trời, rất không cam tâm với thất bại của chúng. Oán khí này tích tụ lại, rất dễ chuyển thành lệ quỷ, mọi người nên cẩn thận một chút.

Ngữ khí của Liễu Chính càng lúc trang nghiêm hơn.

559-thanh-pho-quy/1162288.html

559-thanh-pho-quy/1162288.html

468

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.