Chương 576
Khách tới ngoài ý muốn
Đêm dần khuya, trong phòng khách xa hoa khách sạn Hồng Sơn tỏa ra ánh đèn dịu dàng như trước. Tiêu Phàm khoanh chân ngồi trên giường, Uyển Thiên Thiên nghiêng nghiêng dựa vào ngực hắn, trán đầy mồ hôi, hai gò má ửng hồng, tinh tế “giao hoan”, bộ dáng uể oải lười biếng, một chút cũng không muốn động đậy.
Uyển Thiên Thiên giờ phút này ăn mặc cực kỳ mỏng, chỉ mặc một bộ áo lót, bó sát cái eo nhỏ nhắn duyên dáng, bộ ngực mềm mại như ẩn như hiện dưới lớp áo, nhìn rất mê người.
Bàn tay Tiêu Phàm vừa dời khỏi đan điền Uyển Thiên Thiên, cảm giác thoải mái ấm áp lập tức biến mất. Uyển Thiên Thiên nhấc bàn tay bé nhỏ mềm mại nắm lấy bàn tay của Tiêu Phàm đặt lên bụng mình. Sau đó hai tay ôm chặt cánh tay hắn, đầu tựa vào vai hắn, khóe miệng nhoẻn lên ý cười bướng bỉnh, vô cùng xinh đẹp.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu. Thực sự đối với tiểu nha đầu luôn bám người này, hắn không có biện pháp. Tiêu Phàm biết phòng tuyến của mình càng ngày càng vững chắc, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày đột phá tới giới hạn cuối cùng. Nhưng nửa năm thân cận da thịt như vậy rồi, muốn quyết tâm “đuổi” Uyển Thiên Thiên đi, Tiêu Phàm thế nào cũng không thể đưa ra quyết định như vậy.
Con người đều ích kỷ, Tiêu chân nhân cũng không phải trường hợp ngoại lệ.
Chỉ cần nghĩ tới Uyển Thiên Thiên sau này thân mật với nam nhân khác, Tiêu Phàm liền cảm thấy khó chịu. Mặc dù hắn biết tâm lý ích kỷ độc bá của đàn ông trong hắn đang tác oai tác quái, nhưng thực sự vẫn khó có thể vượt qua.
Huống hồ, cho dù hắn có thể thuyết phục chính mình “chí công vô tư”, nhưng Uyển Thiên Thiên tuyệt đối không đáp ứng. Nha đầu này mà vùng lên, trừ khi giết cô đi, nếu không chẳng ai có biện pháp nào với cô cả.
Tình yêu nam nữ cùng đạo lý không có quan hệ, cùng thị phi không có quan hệ nốt, chỉ có quan hệ với cảm giác mà thôi.
Sâu trong nội tâm hắn cũng thích Thiên Thiên. Ở điểm này, hắn không thể tự lừa dối chính bản thân mình.
Cánh tay trái nhẹ nhàng nhấc lên, Tiêu Phàm vươn tay ôm chặt cái eo mềm nhỏ nhắn của Uyển Thiên Thiên. Tay phải cũng đặt xuống, ngay trên chiếc bụng nhỏ mềm mại trắng nõn của cô.
Uyển Thiên Thiên hơi say, nhẹ nhàng “giao hoan”, hô hấp trở nên dồn dập, môi đỏ kiều diễm hơi động, ánh mắt mê ly. Tiêu Phàm chần chừ một lúc, sau đó cũng cúi đầu. Bốn bờ môi chạm khẽ vào nhau.
Ngay lúc ấy, Tiêu Phàm chợt ngẩng đầu lên. Ánh mắt mê ly của Uyển Thiên Thiên cũng mãnh liệt ngồi thẳng người, ánh mắt vô cùng sắc bén, bàn tay trên giường dịch dần lên, một chiếc “Tế hung xảo phiên vân”. Thân hình tinh xảo bật lên một đường cong duyên dáng giữa không trung, trong tay cô đã nắm chặt “Yên Chi Kiếm” đỏ tươi.
Uyển Thiên Thiên mới rồi còn lười biếng, nhưng giờ phút này cả người căng cứng, sát khí tràn ngập.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng khoát tay, ngăn cô lại, thân mình vừa động đã đứng bên cạnh giường, cao giọng nói:
- Cao nhân phương nào đại giá quang lâm tới đây? Tiêu Phàm không tiếp đón từ xa, thất lễ!
- Tiêu trưởng phòng, xin chào!
Ngoài cửa yên lặng một chút, sau đó vang lên một giọng nói của đàn ông, trung khí dư thừa, nội lực thâm hậu. Hơn nữa, từ việc ông ta xưng hô “Tiêu trưởng phòng” có thể nghe ra được, dường như người này không phải là người giang hồ.
- Ta là Liễu Chính, người phụ trách văn phòng Bộ an ninh Đảng Cộng Sản Trung Quốc.
Quả nhiên là người bên trong bộ máy nhà nước. Trên mặt Tiêu Phàm thoáng lên vẻ kinh ngạc. Trước đó, hắn chưa từng nghe qua Bộ An ninh lại có một văn phòng Đảng Cộng Sản, càng không biết cơ cấu làm việc bên trong là gì. Tuy nhiên trong danh sách ở Bộ An ninh, nghiệp vụ và an ninh quốc gia nhất định có quan hệ.
Tiêu Phàm cũng không vội vã mở cửa, chậm rãi nói:
- Sư tỷ, nếu tỷ đã tới thì cũng không cần đùa giỡn với đệ như vậy chứ?
Đôi lông mày xinh đẹp của Uyển Thiên Thiên chợt nhăn lại.
Sư tỷ của Tiêu Phàm cô đã từng gặp qua khi ở Chỉ Thủy Quan cùng nhau kháng địch, cũng có duyên mấy ngày. Chẳng lẽ người còn lại ngoài cửa kia lại là Đàm Hiên ư? Nhưng tại sao trước đó lại không lộ thân phận? Căn cứ theo sự hiểu biết của Uyển Thiên Thiên với Đàm Hiên, Đàm Hiên không có tính hay đùa giỡn.
- Liễu Chủ nhiệm là chính chủ, ta chỉ là đi cùng thôi.
Ngoài cửa quả nhiên là giọng nói tao nhã bình thản của Đàm Hiên, tuy nhiên khi nghe vào thoáng có chút không hài lòng.
Tiêu Phàm nhìn Uyển Thiên Thiên một cái, trên mặt thoáng có chút xấu hổ. Tuy hắn vừa rồi là giải trừ âm khí cho Uyển Thiên Thiên, nhưng động tác sau đó lại vượt qua khỏi phạm trù “chữa bệnh”. Tiêu Phàm không quan tâm người khác biết được quan hệ thân mật của hắn và Uyển Thiên Thiên. Chỉ có điều lúc này là thời khắc rất nhạy cảm.
Hơn nữa, Đàm Hiên lại là mẹ của Trần Dương nữa.
Tiêu chân nhân anh minh cơ trí, nhưng ở phương diện quan hệ nam nữ lại không có bất cứ kinh nghiệm gì. Khuyết điểm này trong tương lai nhất định sẽ mang lại cho Tiêu chân nhân không ít “phiền toái”.
Có điều, hình như rất nhiều đàn ông thích loại “phiền toái” này thì phải?
Không đợi Tiêu chân nhân có phản ứng gì, Uyển Thiên Thiên đã nhanh nhẹn mặc áo khoác vào, bĩu cái miệng nhỏ nhắn đi ra mở cửa phòng.
Cửa bỗng tối sầm lại, một nam tử trung niên xuất hiện ngoài cửa.
Người này khoảng hơn 40 tuổi, ngang ngửa với tuổi của Đàm Hiên. Dáng người cũng không cao lớn lắm, sắc mặt cũng không nghiêm túc. Nhưng lại có khí tức uy nghiêm, vừa thấy đã biết đây là nhân vật có thực quyền.
- Tiêu trưởng phòng, xin chào!
Liễu Chính không vội vã vào cửa mà đứng ở ngoài gật gật đầu với Tiêu Phàm, thái độ vô cùng khách khí. Hơn nữa loại khách khí này có thể nhìn ra được, không phải là loại khách sáo quan trường, mà xuất phát từ sự tôn trọng tận trong nội tâm. Từ tư thế này có thể thấy ông không phải kính trọng cháu trưởng Tiêu gia, mà là kính trọng Tiêu chưởng giáo Vô Cực Môn.
Tiêu Phàm không dám chậm trễ, vội vàng ra đón, gật đầu đáp lễ.
- Chào Liễu Chủ nhiệm, mời vào! Sư tỷ, mời vào!
Người này vẫn đứng yên đó, vững vàng như núi, có khí độ của nhất phái tông sư. Không ngờ Liễu Chính lại tự mình cùng Đàm Hiên đêm khuya tìm tới nơi này, có thể thấy ông và Đàm Hiên đều là đồng sự ở Bộ an ninh, cùng một đạo thuật pháp, cũng chứng tỏ thân phận của Liễu Chính không bình thường. Nếu không dựa vào ngạo khí của Đàm Hiên mà nói, thì tuyệt không có chuyện tiếp người thế như này.
Liễu Chính lúc này mới chậm rãi đi vào trong nhà, gật đầu với Uyển Thiên Thiên làm lễ, mỉm cười nói:
- Xin chào Uyển tiểu thư.
Rất dứt khoát nói thẳng ra tên của Uyển Thiên Thiên, có thể thấy Liễu Chính đã tìm hiểu kĩ càng tình hình của Tiêu Phàm. Ngay cả hắn đến Hồng Sơn, cô gái đi cùng hắn là ai, ông ta đều biết rõ. Không hổ là người phụ trách văn phòng Bộ an ninh gì gì đó. Tất nhiên, Liễu Chính làm vậy cũng là vì muốn chứng tỏ cho Tiêu Phàm thấy mình thẳng thắn thành khẩn, không có ý định giả vờ giả vịt gì đó với Tiêu Phàm. Nếu không ông ta cũng có thể giả bộ hồ đồ, chờ Tiêu Phàm giới thiệu xong rồi làm bộ “ngạc nhiên thán phục” một phen.
Ở trước mặt Tiêu chưởng giáo Vô Cực Môn tốt nhất không cần làm bộ làm dáng như vậy. Tiêu Phàm nhã nhặn phúc hậu, không có nghĩa là người khác có thể lừa dối hắn. Cùng giao tiếp với người thông minh vẫn là nên dùng phương pháp thông minh.
- Liễu Chủ nhiệm, chào ngài.
Uyển Thiên Thiên dùng kính ngữ đối với Liễu Chính, điều này với tuổi thậm chí là chức vụ của Liễu Chính không có quan hệ gì, thuần túy chỉ là do Uyển Thiên Thiên cảm nhận được sự cường đại của Liễu Chính. Từ khi xuất đạo tới nay, rất ít người có thể khiến Uyển Thiên Thiên có một áp lức tâm lý. Một khi xuất hiện tình huống như vậy, liền chứng minh người Uyển Thiên Thiên đối mặt, tuyệt đối là một tuyệt đỉnh cao thủ.
Chủ yếu là vị Liễu Chủ nhiệm này chính khí nghiêm nghị, làm cho người ta tự nhiên sinh lòng kính nể với ông. Thật giống như đối mặt với Tiêu Phàm, cảm giác đều giống như vậy.
Sau khi Liễu Chính bước vào, ánh mắt sáng ngời của Đàm Hiên đảo qua trên người Tiêu Phàm, liếc qua đệm giường hơi loạn, sau đó rơi trên người Uyển Thiên Thiên. Uyển Thiên Thiên dù đã mặc áo khoác, nhưng hai gò má thoáng ửng hồng, mồ hôi xinh đẹp trên trán chưa kịp khô hết. Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ cùng chung một phòng, chỉ cần là người có kinh nghiệm nam nữ, liếc mắt một cái có thể nhìn ra được trong phòng vừa rồi đã phát sinh ra cái gì hoặc đang phát sinh cái gì!
- Tiêu chưởng phòng, xem ra tôi tới không đúng lúc rồi.
Ánh mắt Đàm Hiên rơi trên người Uyển Thiên Thiên, miệng nói với Tiêu Phàm. Hơn nữa nhưng lời này rất “kì quái”, thậm chí ngay cả sư đệ cũng không gọi mà trực tiếp gọi là “Tiêu trưởng phòng”. Xem ra, Đàm vụ trưởng có chút bất mãn với Tiêu trưởng phòng.
Cho tới giờ, Trần Dương vẫn không thừa nhận quan hệ của Đàm Hiên với việc bà là sư tỷ của Tiêu Phàm, cũng tuyệt không thừa nhận Tiêu Phàm là “sư thúc” của cô. Mà Đàm Hiên và Tiêu Phàm cũng đều chấp nhận sự “cự tuyệt thừa nhận” của Trần Dương.
Nhưng mà, tới hiện tại lại để cho Đàm Hiên thấy được cảnh tượng này.
Tiêu Phàm không khỏi xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Trong cơ thể Thiên Thiên có âm sát khí, nếu không loại trừ hết sẽ...
Lúc ở Chỉ Thủy Quan, kì thực Đàm Hiên đã biết nguyên nhân tại sao Uyển Thiên Thiên lại ở Chỉ Thủy Quan. Cho dù Chỉ Thủy Quan tấm lòng quảng đại, hải nạp bách xuyên (biển chứa cả trăm con sông), nhưng để người ngoài ở lại lâu ngày ắt phải nói ra được một cái lý do chính đáng.
Chỉ có điều đúng lúc ở chỗ này “làm hỏng chuyện tốt”, vẫn là khiến Đàm Hiên bất mãn trong lòng.
Đàm Hiên dù đại độ, nhưng trước hết vẫn là một người mẹ. Đụng phải loại tình huống này nếu không tức giận, quả thực không đúng với thực tế.
Uyển Thiên Thiên thông minh sắc sảo, thế nào lại không nghe ra sự bất mãn ẩn chứa bên trong giọng nói của Đàm Hiên chứ. Nhưng cô cũng không tức giận, chỉ chớp mắt, cười hì hì nói:
- Liễu Chủ nhiệm, mời ngồi, cô Đàm, mời ngồi. Tiêu Phàm, lấy trà cho tôi... Ai nha, ở chỗ đó đó, trên bàn trà ấy...
Trong giọng điệu tùy ý lộ ra sự hờn dỗi thân thiết, mặc kệ ai nghe, đều cảm thấy cô chính là nữ chủ nhân của căn phòng này.
Cô Đàm, mặc cô vì sao khó chịu, tôi cùng Tiêu Phàm quan hệ thế nào cũng chính là do mấy người nghĩ như vậy. Cô vui vẻ như này, cô mất hứng thế kia, chúng tôi vẫn vui vẻ với nhau như cũ. Sự thật là vậy, không thể thay đổi.
Uyển Thiên Thiên tựa hồ rất minh minh bạch bạch nói với Đàm Hiên.
Cái gọi là “khách sạn Hồng Sơn”, mặc dù là khách sạn xa hoa nhất trấn Hồng Sơn, kì thực chỉ là một nhà khách lớn ở thành phố lớn, một phòng xa hoa chỉ có cái giường lớn, còn lại không có bao nhiêu không gian. May mà còn chỗ để hai cái ghế dựa, có thể để đãi khách.
Liễu Chính không để ý tới mấy tâm tư của bọn họ, miệng khách khí nói tiếng cám ơn, ánh mắt sau đó lại nhìn lên màn hình máy tính đặt cách đó không xa. Trên màn hình vẫn hiện ra bản địa đồ đó, hai hàng lông mày của Liễu Chính bất chợt nhăn chặt.
- Thập tuyệt chi địa ư?
Dù Liễu Chính rất uy phong, nhưng giờ phút này không kìm nổi sợ hãi, thốt lên.
557-khach-toi-ngoai-y-muon/1162286.html
557-khach-toi-ngoai-y-muon/1162286.html
437
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
