TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 575
Thập tuyệt chi địa

Tiêu Phàm liền cười, cười rất nhạt, giọng nói lại càng nhạt.

- Lục tiên sinh, nếu cảm thấy sức mình có thể phong ấn được nơi này thì cứ việc, tôi tuyệt không ngăn cản.

Nói xong, Tiêu Phàm vung tay lên, xoay người bỏ đi, cũng không dừng lại.

Người có tính cách như Lục Ninh Trần, trước đó Tiêu Phàm cũng đã tiếp xúc qua. Muốn dùng lời nói thuyết phục bọn họ gần như là chuyện không thể. Người như vậy, tự tin kiêu ngạo đã tới mức tự đại. Chưa đến Hoàng Hà, không từ bỏ.

Mắt thấy Tiêu Phàm nói đi là đi, Lục Ninh Trần cũng hơi ngơ ngác một lúc. Tuy nhiên sau đó lại cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu đối mặt với hố sâu đang phát ra âm thanh thê lương kia. Quả nhiên y muốn tự sức mình, cưỡng áp phong ấn cái hố sâu này.

- Bên trong là cái gì vậy?

Tiêu Phàm vừa lên tới mặt đất, Uyển Thiên Thiên lập tức hỏi.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, hai hàng lông mày nhăn lại, sau một lúc mới nói:

- Không thấy rõ lắm, thần niệm lực cũng bị áp chế. Tuy nhiên có thể khẳng định, chúng ta bây giờ chỉ là có thể nhìn thấy một bộ phận rất nhỏ của cổ mộ được chôn dấu. Trong hố, nhất định cất giấu một bí mật rất lớn.

Uyển Thiên Thiên chằn chừ một lúc, mới hạ giọng nói:

- Nơi này thực sự là mộ của Vương Tiên Chi sao?

- Vương Tiên Chi hẳn không có mộ chính thức... Theo sử sách ghi lại, Vương Tiên Chi từng bị Nguyên Dụ đánh bại. Thời điểm phá vây chết trận, những người còn lại đột phá khỏi trùng vây, nương tựa vào Hoàng Sào. Vương Tiên Chi làm nghịch tặc, tuy rằng đã chết, nhưng theo lý thì vẫn sẽ bị chặt đầu răn đe dân chúng. Sau đó sẽ khâm liệm thủ cấp của Vương Tiên Chi, tiếp đó mới mang đi tới Trường An báo tin thắng trận. Tuy nhiên trên sử sách không ghi lại như vậy. Nhưng bất kể thế nào, đối với một phái đoàn nghịch tặc như thế này, quan quân không có khả năng chôn cất cho y. Nghiêm chỉnh mà nói, nơi này hẳn là một bãi tha ma.

Uyển Thiên Thiên gật đầu đồng ý với phân tích của Tiêu Phàm. Mấy ngày nay không ngừng gột rửa bên ngoài, không có quan tài đựng hài cốt người chết, cũng đã nghiệm chứng thuyết pháp của Tiêu Phàm.

Sách sử ghi lại, những năm cuối triều Đường, Nguyên Dụ đánh bại phái đoàn phản tặc Vương Tiên Chi, tiêu diệt hơn năm vạn người. Quả là một thương vong lớn, máu chảy thành sông, xác chết chất như núi. Dưới tình hình như vậy, không cần nói tới phản tặc, cho dù là quan quân chết trận cũng sẽ không có người chôn cất. Người chết nhiều như vậy, đa số phơi xác hoang dã, dần dần mục rữa trong bão táp mưa sa, quay về với cát bụi. Một số ít may mắn hơn thì được đào mấy cái hố to để chôn, chính gọi là bãi tha ma.

- Tên gia hỏa kia dưới đó một mình hả?

Tống Hoàn ở bên hỏi.

- Ừ.

- Ha ha, lá gan cũng không nhỏ nha.

Tống Hoàn hít một hơi, miệng phát ra tiếng hít hà, dường như răng đau lắm. Anh ta vừa rồi tận mắt thấy thứ bẩn thỉu mang theo hơi thở u ám, nhìn cũng có thể biết không dễ dàng đối phó. Cứ coi như bị Lục Ninh Trần dễ dàng giết chết, nhưng điều anh ta dễ nghĩ ra nhất đó chính là trong hố sâu kia hẳn không chỉ có hai uế vật.

Uyển Thiên Thiên trầm ngâm nói:

- Tiêu Phàm, tôi thấy việc này hơi cổ quái. Loại tình huống này rất hiếm thấy.

Làm Long đầu lão đại của “Yên Chi xã” - Uyển đại đương gia thực sự có tư cách nói lời như vậy. Nhiều năm như vậy, Uyển Thiên Thiên đã thấy nhiều cổ mộ, bãi tha ma cũng không phải mới tiếp xúc, nhưng rất ít khi nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ như vậy. Đã vậy không phải là một mà có tận hai. Chính là một đám liền, quả thực rất không bình thường.

Cũng không phải là tất cả các bãi tha ma, tất cả hoành tử chi địa đều dẫn dụ nhiều quỷ vật tới đây như thế này.

Tiêu Phàm không lên tiếng.

Mấy ngày nay, ngoại trừ ở bãi tha ma này nhìn chằm chằm, Tiêu Phàm sớm đã bớt thời gian dò xét địa thế xung quanh. Nếu bãi tha ma này đúng là nơi thất tuyệt trong truyền thuyết, thậm chí là nơi thập tuyệt, thu hút nhiều quỷ vật tới như vậy thì cũng có thể lí giải. Tuyệt địa như này vốn không thể lấy con mắt bình thường để đánh giá được.

Nhưng xung quanh trấn Hồng Sơn rõ ràng không phải là tuyệt địa như vậy. Tương đối mà nói, nơi này phong thủy không tệ; Bằng không chính phủ xây dựng trấn Hồng Sơn ở chỗ này thì cũng rất khó có thể thịnh vượng. Dựa theo phong thủy trong điển tịch ghi lại, quan trấn Hồng Sơn là một khối “đại đồng la địa”, tối thiểu cũng đã có bảy tám chục năm hưng thịnh.

Giống như Uyển Thiên Thiên đã nói, tình huống ở bãi tha ma này thực có chút tà môn. Trong hố sâu kia hẳn có việc ngoài dự liệu của Tiêu Phàm.

- Tiêu Thiên, anh muốn bản đồ vùng này. Bản đồ quân dụng càng chi tiết càng tốt.

Tiêu Phàm chợt nhớ ra gì đó, quay đầu phân phó Tiêu Thiên một câu.

- A? Anh muốn cái đó làm gì vậy?

Tiêu Thiên lập tức ngạc nhiên, khó hiểu hỏi.

- Em không cần hỏi vì sao. Mau chóng tìm cho anh, anh cần dùng tới.

- Được, để em đi lấy.

Tiêu Thiên không hỏi gì thêm, đáp ứng, rút điện thoại cầm tay gọi điện đi. Đối với bí thư đảng ủy bình thường của trấn mà nói, muốn có bản đồ quân dụng tiêu chuẩn cao thì rất khó. Nhưng đối với Tiêu Thiên mà nói, thì chỉ hơi phiền toái một chút thôi. Tiêu Nhị ca này luôn có mặt mũi ở đây.

Vừa bảo Tiêu Thiên mang hơn mười dân binh cốt cán lui ra đằng sau, chợt nghe từ trong cạm bẫy có tiếng của Lục Ninh Trần liên tục gào hét, trong thanh âm đều chứa sự tức giận.

- Cần xuống giúp y một tay không vậy?

Uyển Thiên Thiên hơi lo lắng hỏi.

Tiêu Phàm lắc đầu, nói:

- Không cần. Không chịu được nữa thì y sẽ lên thôi.

Lục Ninh Trần lạnh thì lạnh thật, nhưng cũng không phải là kẻ ngu.

Khoảng chừng mười phút sau, Lục Ninh Trần chậm rãi từ trong đi ra, sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc. Từ trong cạm bẫy đi ra, y cũng không liếc đám người Tiêu Phàm lấy một cái, lập tức rời đi, chân bước có vẻ hơi lảo đảo.

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm hơi nhăn lại, quay người đi vào cạm bẫy. Thông đạo yên tĩnh như trước, mắt thường không thể nhìn thấy bất cứ vật gì. Tiêu Phàm có thể cảm nhận rõ ràng trong thông đạo đều có lực cấm chế, mang theo một cỗ mùi máu tươi.

Không ngờ Lục Ninh Trần lại tổn hao nhiều chân nguyên, liều mạng phong trấn nơi này như vậy. Chỉ có điều cấm chế lực dao động lúc mạnh lúc yếu, rất không ổn định. Xem ra Lục Ninh Trần dù liều mạng, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn phong trấn thông đạo, lực vẫn chưa đủ.

Người này thực sĩ diện, rõ ràng với Tôn chỉ đạo gia thanh tĩnh là một trời một vực.

Sau một lúc, Tiêu Phàm từ trong cạm bẫy đi ra.

Uyển Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi:

- Thế nào rồi?

- Thêm Lục Hợp Trận bên ngoài nữa thì có thể phong trấn được một thời gian ngắn, cũng không thành vấn đề. Chúng ta quay về thôi.

Nếu phiền toái xuất hiện ở trấn Hồng Sơn, thì nhất định phải giải quyết triệt để. Tiêu Phàm không thể tùy tiện huy động, trong điều kiện cho phép phải luôn có chuẩn bị thật tốt.

“Chuyện ma quái” vẫn tràn ngập quỷ dị trong thôn như trước. Mặt đường vô cùng tiêu điều, không có mấy người đi lại tụ tập trên phố. Theo như Tiêu Thiên nói, trấn Hồng Sơn thuộc huyện La Châu có nền kinh tế khá, ngày thường rất náo nhiệt, mọi người ở tám xã trong vòng mười dặm đều tới đây tụ tập.

Sau bữa tối, Tiêu Thiên đem một chiếc USB đến phòng của Tiêu Phàm.

- Anh, đây là bản đồ anh cần.

Động tác cũng rất nhanh nhẹn.

Ở phương diện quan hệ ân tình thế tục, Tiêu Thiên vô cùng có thiên phú.

Hắn đem USB cắm vào máy tính rồi mở ra.

Một bản đồ bội số lớn xuất hiện. Theo bản đồ liền thấy trấn Hồng Sơn được vây quanh bởi núi, vùng núi này cũng không cao. Hơn nữa, đường quốc lộ xung quanh rất thông suốt, nên ngồi trên xe cũng khó có thể cảm thấy xa đang tiến tới một “thung lũng”.

Tiêu Phàm nhìn lên bản đồ trên màn hình máy tính, hai hàng lông mày gắt gao nhăn lại.

- Ô, cái này có chút giống... Bát Môn Kim Tỏa phải không nhỉ?

Uyển Thiên Thiên ghé trên vai Tiêu Phàm, cũng nhìn vào bản đồ trên máy tính, chần chừ nói, giọng điệu cũng không chắc chắn lắm. Là Đại đương gia “Yên Chi Xã”, nên cô đối với thuật phong thủy cũng không xa lạ gì. Mấy tháng ở Chỉ Thủy Quan lật xem điển tịch Vô Cực Môn, có chỗ nào không rõ, cô liền hỏi Tiêu Phàm, ngày càng tiến bộ hơn.

“Bát Môn Kim Tỏa” là tên một trận pháp, phát triển biến hóa từ bát trận đồ của Gia Cát Lượng, cũng có trực tiếp biến hóa từ đạo gia “Bát Quái trận”. Nhưng trong phong thủy, “Bát Môn Kim Tỏa” cũng là một từ riêng, là biến chủng của “Bát tuyệt chi địa”. Cùng Bát Tuyệt Chi Địa chân chính mà nói, “Bát Môn Kim Tỏa” chưa hẳn là một tuyệt địa hoàn chỉnh, bởi vì nó có “Sinh Môn”.

Kì thực, bất luận chỗ nào có tuyệt địa là chỗ đó có “Sinh Môn”. Chỉ có điều ở chỗ địa thế hung hiểm, “Sinh Môn” sẽ ở nơi rất bí mật, rất khó tìm. “Sinh Môn” của tuyệt địa hoàn toàn được cất giẩu, cho dù có tìm được địa điểm đại khái của “Sinh Môn”, cũng không có biện pháp đặc biệt nào cả, có đánh cũng không mở được. “Sinh Môn” vẫn như cũ là “Tử Môn”, tuyệt địa vẫn như cũ là tuyệt địa.

Tương đối mà nói, “Sinh Môn” của địa hình “Bát Môn Kim Tỏa” khá rõ ràng, không cần phương pháp đặc biệt nào, chỉ cần tìm ra được “Sinh Môn” là có thể hóa giải ảnh hưởng tiêu cực của loại địa hình này mang lại.

- Bát tuyệt chi địa!

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, thừa nhận phán đoán của Uyển Thiên Thiên.

- Tuy nhiên chỉ là có chút giống, Bát tuyệt chi địa chưa hoàn chỉnh.

Ánh mắt của Tiêu Phàm rơi tại vị trí trấn Hồng Sơn, may mắn thế nào, trấn Hồng Sơn lại tọa lạc ngay phía trên “Sinh Môn” của “Bát Môn Kim Tỏa”. Khó trách đại nhân vật như Tiêu lão gia tử lại sinh ra 2 đứa cháu hậu bối có “mệnh thiên tử”.

Loại tuyệt địa đại hình này, hung sát khí ở bốn phía. Khó trách năm đó, ở đây mấy vạn người bị giết chết. Nhưng thiên đạo tuần hoàn, tổn hại có thừa mà bổ không đủ, hung sát khí bốn phía tuyệt địa, sinh cát khí của “Sinh Môn” càng vào trong càng nồng đậm. Nói cách khác, toàn bộ linh khí tập trung trong một phạm vi rất nhỏ, trên phương diện phong thủy, cái gọi là “tầm long điểm huyệt” chính là chỉ tới điểm đó.

Phần mộ tổ tiên Tiêu gia nằm ngay trên long huyệt.

- Theo lý thì Bát tuyệt chi địa năm đó đã huyết tế số lượng lớn sinh linh, sát khí sớm đã hóa giải, thế nào lại còn xuất hiện loại hiện tượng khác thường nữa...

Tiêu Phàm vừa nói, ngón tay duỗi ra. Ở trên màn hình máy tính xuất hiện một chữ “thập” giao nhau, ngay trên vị trí khu công nghiệp trấn Hồng Sơn. Đôi mắt gắt gao nhìn chữ thập kia, hai hàng lông mày hắn bỗng ác liệt nhăn lại.

- Đây là gì vậy?

Uyển Thiên Thiên kì quái hỏi.

- Nếu ở đây có hai nhánh sông, hoặc hai cái vực sâu, chữ thập sẽ giao nhau. Như vậy nơi này chính là “Thập tuyệt chi địa”...

Thật lâu sau, Tiêu Phàm mới chậm rãi nói, giọng nói trầm thấp, rất áp lực.

- Thập tuyệt chi địa ư? Sao có thể...

Uyển Thiên Thiên không khỏi kinh hô, vẻ mặt không dám tin.

556-thap-tuyet-chi-dia/1162285.html

556-thap-tuyet-chi-dia/1162285.html

453

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.