Chương 574
Hố sâu
Cảm nhận của Tiêu Phàm đối với Lục Ninh Trần cũng không tính là xấu.
Người này dù rất kiêu ngạo, đối với những người khác cũng vô cùng lãnh đạm, nhưng đối với “trách nhiệm bản thân” của mình lại rất cẩn thận tỉ mỉ. Thấy đám người Tống Hoàn đi xuống cạm bẫy, y lập tức đi theo, bộ cương đạp đấu, nắn bí quyết làm phép. Tống Hoàn cũng không để ý, chỉ chăm chú dẫn theo các huynh đệ đi xuống khởi công.
Đối với tên đàn ông Bảo Đảo mặt như xác chết kia, Tống Hoàn cũng không hề có hảo cảm, càng không tin năng lực của y. Anh ta chỉ tin mỗi Tiêu Phàm. Nếu không phải Tiêu Phàm cũng ở trong này, thì anh ta cũng không dính vào vũng nước đục kia làm gì. Mặc dù “thiên nhãn” của anh ta không thể đánh đồng với “âm dương nhãn” của Trì Bân, không thể nhìn thấu âm dương, nhưng không phải hoàn toàn không có tác dụng. Nơi này không giống với những cổ mộ bình thường, âm khí dày đặc, quỷ ảnh cũng rất mạnh. Nếu trước gặp phải cổ mộ như vậy, bọn họ nhất định sẽ tránh đi không đụng tới. Trừ khi biết trong đó có báu vật vô giá, thì mới dám thử mạo hiểm một lần. Nếu không rõ được tình huống ra sao, thì không thể hành động loạn lên được.
Lần này, Tiêu Phàm tự mình trấn thủ, mọi thứ khác miễn cần bàn luận.
Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ mạo hiểm.
Nếu như Lục Ninh Trần “nhiệt tâm” như vậy, Tiêu Phàm cũng không vội vàng ra tay, chỉ ở một bên cẩn thận quan sát. Hắn phát hiện Lục Ninh Trần đặc biệt thích dùng phương pháp sử dụng máu tươi của chính mình. Sáu mặt tường vây, sáu bát nước trong, đều nhỏ thêm máu tươi của y. Hiện tại ở dưới đáy cạm bẫy, y vẫn bày ra một bát nước trong, đâm rách ngón tay giữa rồi nhỏ vào đó ba giọt máu, thần sắc vô cùng trịnh trọng.
Xem ra đây chính là truyền thừa phái Thượng Thanh Bảo Đảo.
Đối với việc này, Tiêu Phàm vô cùng chú ý. Cách làm lấy máu người này chủ yếu là mượn dương khí dồi dào của con người để trấn áp quỷ vật tà mị. Trong truyền thừa đạo giáo, điều này cũng không hiếm thấy. Đặc biệt là Mao Sơn Nhất Mạch rất thích dùng phương pháp này. Nhưng Tiêu Phàm vẫn cho rằng, lấy máu của chính mình để trấn áp quỷ vật quả thực có chút bất đắc dĩ. Đó chỉ là phương pháp cuối cùng buộc phải sử dụng. Điều này giống như đánh giặc vậy, đòn sát thủ mạnh nhất thường không dễ dàng thực hiện. Số lần dùng càng nhiều, đối thủ càng biết được nhiều về đòn sát thủ đó, có dùng thêm cũng không thể hiệu nghiệm như cũ được.
Tuy nhiên, Tiêu Phàm cũng không can thiệp tới thủ pháp của Lục Ninh Trần.
Đối với Tiêu Phàm, Lục Ninh Trần cũng vô cùng hiếu kì. Bắt đầu từ ngày hôm qua, nam tử có dáng người cao lớn, sắc mặt hơi tái nhã nhặn này đều tham dự toàn bộ hành trình. Dù rất ít mở miệng nói chuyện, nhưng theo ánh mắt của Tiêu Thiên và đám người Uyển Thiên Thiên có thể thấy người này mới thực sự là người có quyền quyết định. Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến Lục Ninh Trần chú ý tới Tiêu Phàm. Nguyên nhân chủ yếu là Lục Ninh Trần không thể nhìn thấu được Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm vừa xuất hiện, Lục Ninh Trần đã lấy bí thuật sư môn lặng lẽ điều tra, nhưng lại giống như mò kim đáy bể, không hề có bất cứ tin tức nào. Đụng phải người cực kì dũng mãnh, bí thuật điều tra của mình lập tức bị chắn trở về, không vào được tới cả kì môn. Lục Ninh Trần sử dụng nhiều lần nên cũng lơ đễnh. Nhưng dùng thần niệm lực một hồi, kết quả vẫn là con số 0. Giống như người đối diện kia không phải là người, mà là một ảo ảnh. Thần niệm lực trực tiếp xuyên qua, không thể điều tra được bất cứ thông tin gì.
Nhưng Tiêu Phàm rõ ràng đứng bên cạnh y, không phải là một ảo ảnh.
Loại tình huống này mới thực sự làm cho người ta kinh ngạc. Hiện tại y mới có thể nhìn tận mắt Tiêu Phàm, tất nhiên là cũng không có vấn đề gì cả. Nếu ở trong bóng tối, thị giác cơ bản không có tác dụng. Nếu niệm thần lực thả ra mà cũng không thể có tác dụng, vậy thì cho dù Tiêu Phàm gần trong gang tấc, y vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Điều này quả thực khiến y rất bị động rồi. Hai người mà đối đầu, y chỉ có thể bị đánh, tuyệt đối không có sức đánh trả.
Muốn Lục Ninh Trần tin Tiêu Phàm là một đại thuật sư siêu cấp có trình độ đạo thuật cao thâm hơn y, quả thực là một khó khăn lớn với y. Lục Ninh Trần tin Tiêu Phàm có thể đã luyện tới một loại bí thuật nào đó để ngăn cách điều tra của y.
Lục Ninh Trần kiêu ngạo không phải không có lý do, y cũng coi như là truyền nhân kiệt xuất của phái Thượng Thanh Bảo Đảo. Sau khi thành tài, cơ bản khó có đối thủ ngang tầm. Tại sao vừa đặt chân tới đại lục, may mắn thế nào lại đụng ngay phải đại tông sư thuật pháp thế này?
Chỉ có điều, tò mò vẫn là tò mò. Tiêu Phàm cho tới giờ chưa từng toát ra địch ý, y cũng không thể bỗng nhiên gây hấn với Tiêu Phàm, chỉ có thể đem hết khả năng thi pháp bí quyết ở trong cạm bẫy, uy phong lẫm liệt.
Truyền thừa phái Thượng Thanh có bí mật độc đáo riêng của mình.
Tiêu Phàm nhìn cũng có thể hiểu, trong quá trình đám người Tống Hoàn thi công, thỉnh thoảng có một bóng đen đung đưa phía sâu trong cạm bẫy, toàn bộ đều được Lục Ninh Trần bức về phía xa, khiến nó không dám quá phận mà tiến lại gần.
Việc thi công được tiến hành liên tục năm ngày. Ngoại trừ mười mấy người “Yên Chi xã”, Tiêu Thiên lần lượt điều mười mấy thanh niên trai tràng tới giúp đỡ. Mấy tên thanh niên này, khí huyết cuồn cuộn, dương khí ngút trời, đúng là thời kì cường tráng như biển cả có khác, uế vật tà mị bình thường không thể tới gần người họ. Theo sự giới thiệu của Tiêu Thiên, bọn họ đều là dân binh cốt cán trong trấn, ngày bình thường đều không tin vào mấy chuyện ma quỷ linh tinh.
Cứ như thế này, thì tiến độ thi công rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Tới xế chiều ngày thứ năm, theo tiếng đinh đinh của dụng cụ vang lại bỗng nhiên nổi lên một trận “Ầm Ầm”, tường gạch che kín mắt mọi người trước đó đổ xuống, một hố đen sâu hoắm lộ ra.
- Đây là...
Mấy người thi công ở phía trước duỗi dài cổ ra quan sát, hỏi thăm.
Bỗng nhiên, một luồng âm phong vô cùng tanh hôi từ đáy hố sâu thổi ra, phát ra âm thanh Xi... Xiiii... Lúc ẩn lúc hiện nghe rất thê lương, vô cùng dọa người.
- Nguy rồi, mau lùi lại!
Tống Hoàn kêu to một tiếng, vươn tay kéo theo Vương Nhạn đứng bên cạnh rồi phi thân lùi về phía sau.
Chỉ thấy hai đạo bóng đen từ trong hố sâu bay ra, thân hình ẩn ẩn hiện hiện, như có như không, nhìn rất mơ hồ, nhưng lại có thể cảm thấy rõ sự hiện hữu của chúng. Hai bóng đen này mới từ trong hố đen bay ra, đột nhiên tăng tốc bay về phía bọn họ.
Mặc dù chỉ là hai bóng đen mơ hồ, nhưng lại khiến mọi người cảm giác bị ánh mắt u ám đe dọa, lập tức ai nấy đều nổi da gà.
Nhắc nhở của Tống Hoàn tuy rằng rất nhanh, nhưng vẫn bị muốn một bước, hai tiểu tử khác dù sao cũng không thể có võ công cao cường như Tống Hoàn và Vương Nhạn, phản ứng chậm hơn rất nhiều. Bọn họ mới chạy được vài bước, hai luồng bóng đen mờ ảo đó đã bổ nhào sang trước mắt bọn họ, hai cánh tay mở ra như ôm hết hai người họ.
- Nghiệt chướng, to gan!
Lục Ninh Trần quát lạnh một tiếng, mọi người chỉ thấy một cỗ sóng nhiệt đánh thẳng tới, xen lẫn mùi tanh của máu tươi, lập tức lách qua thân hình của bọn họ, hướng về phía hố sâu, cuồn cuộn quét tới.
Hai bóng đen cùng cỗ sóng nhiệt va chạm, ngay sau đó tạo thành một âm thanh Xi... Xiiii... Vô cùng thê lương. Chúng giống như bị trúng một đòn hiểm, hai bóng đen xoay người bỏ chạy thối lui về cái hố, nhưng lại không kịp. Bởi trong khoảnh khắc, chúng đã bị cỗ sóng nhiệt bao phủ, tiếp đó lại là tiếng Xi... Xiiii... Nghe thê lương tới cực điểm. Hai bóng đen vặn vẹo trong cỗ nhiệt vài cái liền hóa thành khí đen nhẹ tễnh, tiêu tan vào không khí.
Đám người Tống Hoàn vội vàng chạy ra ngoài biên, tiếng gió bên người cùng một cái bóng nổi lên cùng lúc, chính là Lục Ninh Trần.
Tống Hoàn và Vương Nhạn liếc nhau một cái, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Tên gia hỏa lạnh lùng của Bảo Đảo này thân thủ quả thực không phải là đồ trưng bày, hành động tương đối lưu loát. Động thủ so chiêu thật sự, Tống Hoàn thực không muốn người này làm đối thủ của mình.
Nhưng chấn động thực sự không phải là Tống Hoàn, cũng không phải Vương Nhạn, mà chính là bản thân Lục Ninh Trần.
Phi thân lên trước, y cho rằng thân pháp phát huy tới cực hạn của Thượng Thanh Quan nhanh như chớp, tựa như sao băng. Không cần nói tới người lạ, cứ coi như quỷ mị tà vật trong hố kia, cũng không thể thấy được động tác của y. Ai ngờ vừa dừng bước trước miệng hố, Lục Ninh Trần cảm thấy có chút không đúng, dường như có người sau lưng cùng mình tiến tới.
Không nghe được giọng nói, càng không nhìn thây bóng người, hoàn toàn xuất phát từ bản năng của một cao thủ.
Lục Ninh Trần không cần suy nghĩ, vận đan điền nội tức, lấy chân trái làm điểm tựa, bỗng nhéo tại eo một cái, hô lên một tiếng, cánh tay phải quét ngang vung về phía sau, năm ngón tay tạo thành thế hổ trảo, giữa không trung tạo thành một vòng tròn, uy thế vô cùng kinh người.
Nhưng chiêu này lại vẫn rơi vào không trung.
Theo lực cánh tay phải, thân thể Lục Ninh Trần văng ra xa, y phát hiện phía sau rỗng tuếch, không có bất cứ cái gì. Y quay người lại chỉ thấy Tiêu Phàm đã vươn người, đứng cạnh hố sâu, hai tay chắp sau lưng, thần thái vẫn ung dung như trước, giống như hắn luôn đứng ở chỗ đó, chưa từng di chuyển. Đối với động tác vừa rồi của Lục Ninh Trần, hắn coi như không thấy.
Lúc này, Uyển Thiên Thiên khoan thai bước tới, tay áo tung bay, phong tình vạn chủng, cười hì hì nói:
- Lục tiên sinh, “'Hổ trảo đại cầm nã” rất được đấy!
Giọng nói khờ khạo ngây ngô, nụ cười ngọt ngào ấy vang vào tai Lục Ninh Trần lại mang theo ý châm chọc không nói ra được, y tức giận tới mức muốn thổ huyết.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lục Ninh Trần ngay cả hố sâu cổ quái kia cũng không giải quyết được, lại bị Uyển Thiên Thiên châm chọc cười nhạo, y gắt gao nhìn Tiêu Phàm, hai mắt bốc hỏa, cả người tích trữ lửa giận, như lâm vào đại địch.
Tiêu Phàm cũng không quay lại, chỉ nhìn hố sâu đen kịt kia. Trong đôi mắt, ánh sáng xanh lập lòe, mang theo khí tức “quỷ dị” không nói ra được bằng lời, miệng thản nhiên trả lời:
- Lục tiên sinh, mọi người đều là đồng đạo cả.
- Ồ, vậy sao? Xin hỏi Tiêu tiên sinh là cao nhân phái nào vậy?
Lục Ninh Trần đề phòng, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm như cũ, không giảm đi chút nào, vẻ mặt cảnh giác.
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Lục tiên sinh, bây giờ không phải lúc để hỏi những vấn đề này. Nơi này vô cùng nguy hiểm, mọi người phải lập tức rút đi. Trước tiên phong tỏa nơi này lại, sau đó nghĩ biện pháp giải quyết.
Nói xong, cũng không đợi Lục Ninh Trần có ý kiến gì, hắn quay đầu nói với Uyển Thiên Thiên:
- Thiên Thiên, đừng tới chỗ này, nơi này âm khí quá nặng, cô không chịu nổi đâu. Dẫn mọi người lui ra ngoài, mau!
Đừng nhìn Uyển Thiên Thiên ngày thường thích đấu võ mồm cùng Tiêu Phàm, nhưng lúc này lại nhu thuận dị thường, vội vàng gật đầu đáp ứng, bước tới chỗ Tống Hoàn, Vương Nhạn, đưa bọn họ ra ngoài.
Rất nhanh, mọi người đều lui ra bên ngoài cạm bẫy. Cạm bẫy lúc này không lộn xộn như năm ngày trước nữa, mà được gột rửa sạch sẽ, ở bên trên đất hoàng thổ đào được hơn chục bậc thang, ra vào tương đối thuận tiện.
Bên trong cạm bẫy chỉ còn lại Tiêu Phàm và Lục Ninh Trần.
- Lục tiên sinh, sao chưa đi ra vậy?
Tiêu Phàm có chút kinh ngạc nhìn Lục Ninh Trần, hỏi.
- Tiêu tiên sinh, ngươi là chủ của ta à?
Lục Ninh Trần cười lạnh một tiếng, không chút khách khí nói, sau đó lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng. Chỉ có điều địch ý với Tiêu Phàm đều biểu hiện ra ngoài, không có chút giấu diếm.
555-ho-sau/1162284.html
555-ho-sau/1162284.html
412
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
