TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 573
Thi công

Động tác của Tiêu Thiên vô cùng nhanh nhẹn, rất nhanh từ huyện La Châu điều động tới một đội thi công, vây quanh cạm bẫy rồi bắt đầu thi công. Vì trấn nhỏ, nên tin tức truyền đi mau. Chuyện “ma quái” ở trấn Hồng Sơn sớm bị lan truyền ra ngoài. Chủ thầu quanh đây không ai dám tiếp quản chuyện này. Chi đội thi côngnày được chủ tịch huyện Trần Hiểu Minh huyện Châu La đặc biệt điều tới mới được.

Từ khi Tiêu Thiên đến Hồng Sơn công tác, con đường làm quan của Trần Hiểu Minh trở nên cực kì thuận lợi. Trong một năm ngắn ngủi, từ Phó chủ tịch huyện đến Phó chủ tịch thường trực huyện, trước đó không lâu đã được thăng chức lên làm Chủ tịch huyện.

Không hề nghi ngờ, đây không chỉ là do Trần Hiểu Minh thông minh tháo vát, sau lưng có chân trong. Phó bí thư chuyên môn tỉnh Lý Dương đã triệu kiến qua Trần Hiểu Minh, khiến y ủng hộ trấn Hồng Sơn nhiều hơn, quan tâm tới sự trưởng thành của Tiêu Thiên nhiều hơn. Trần Hiểu Minh hiểu rõ, chỉ cần Tiêu Thiên còn thuộc bộ y một ngày, y nhất định phải toàn lực ủng hộ công việc của Tiêu Thiên ngày đó. Che gió che mưa, cung cấp một cái bến chắn gió cho Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên tự mình phụ trách giám sát tiến độ đội thi công.

Công trình này kì thực cũng không phức tạp, chỉ có điều cạm bẫy được xây xung quanh thành một tường vây, cao chừng ba thước, nền không quá vững chắc, số lượng công trình cũng không lớn.

Động tác của Tiêu Thiên rất mau lẹ, động tác của lãnh đạo huyện và thành phố cũng không chậm. “Nghe đồn” chuyện lạ xảy ra ở trấn Hồng Sơn, lập tức chạy tới Hồng Sơn để khảo sát thực hư. Chuyện có liên quan tới trấn Hồng Sơn, lãnh đạo huyện và thành phố đều rất coi trọng. Đồng thời, lãnh đạo huyện và thành phố cũng rất chú ý, rất khiêm tốn, chưa làm rõ chân tướng vụ việc, tuyệt không hồ ngôn loạn ngữ phát biểu ý kiến.

Đây chính là một bài học.

Bởi không chỉ một lãnh đạo huyện chủ chốt phát biểu lời liên quan tới vấn đề của trấn Hồng Sơn mà dẫn đến mất chức.

Theo ý kiến của Tiêu Phàm, Tiêu Thiên uyển chuyển mà kiên quyết đem lãnh đạo huyện và thành phố chặn quay trở về. Công bố chỉ là lời đồn, không cần các lãnh đạo huyện và thành phố nhọc công quan tâm. Trấn Hồng Sơn có khả năng tự tiêu trừ lời đồn.

Lãnh đạo huyện và thành phố nửa tin nửa ngờ quay trở về.

Nói thật, bọn họ cũng không tin đây là “lời đồn”. Nhưng Tiêu Thiên một mực nói như vậy, mọi người cũng chỉ có thể nghe, trừ phi ai không quan tâm tới thế lực Tiêu gia.

Duy chỉ có Trần Hiểu Minh là ngoại lệ, vụng trộm kéo Tiêu Thiên sang một bên, ưu hình vu sắc.

Trần Hiểu Minh bảo Tiêu Thiên, y đã đi bệnh viện thăm chủ tịch thị trấn, Bách chủ tịch đều nói cho y biết hết rồi. Con người này vốn không tin mấy chuyện ma quỷ, nhưng nay nhất quyết nói mình bị “quỷ nhập” vào.

Dựa vào quan hệ cá nhân của Trần Hiểu Minh và Tiêu Thiên, y có tư cách một mình thảo luận loại chuyện này với Tiêu Thiên. Cũng là muốn Tiêu Thiên được tốt đẹp, cũng là vì tiền đồ làm quan bản thân Trần Hiểu Minh. Nếu thực sự để Tiêu Thiên xảy ra chuyện gì ở trấn Hồng Sơn, chức chủ tịch huyện của Trần Hiểu Minh y chỉ sợ không giữ được lâu.

Đối với Trần Hiểu Minh, Tiêu Thiên cũng không giấu diếm, nói thật cho y biết. Tiêu Thiên chính là có tính cách như vậy, nếu đã cùng Trần Hiểu Minh làm bạn hữu, vậy thì cũng không nên lừa gạt y. Tuy nhiên Tiêu Thiên cũng nói cho Trần Hiểu Minh không cần lo lắng việc này. Bởi đã có cao nhân tới trấn Hồng Sơn xử trí mọi việc.

Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên, Lục Ninh Trần đều không quan tâm tới mấy lo nghĩ của lãnh đạo huyện tỉnh, huyện Châu La.

Lục Ninh Trần hiện tại đang ở hiện trường thi công, không chút khách khí nhận lấy “quyền chỉ huy”. Chỉ huy đội thi công làm việc ở mỗi cạnh của 6 bên tường vây. Dưới phía trước chân tường, Lục Ninh Trần đều thực hiện trước. Y chôn thứ gì đó sâu trong lòng đất, sau đó mới cho phép tiếp tục thi công.

Ngay từ đầu, phụ trách đội thi công cũng không thèm quan tâm tới thể diện y. Tên tiểu chủ thầu này tính cách tương đối dũng mãnh. Ngoài thực tế, điều kiện cuộc sống không nói hẳn là tốt, cũng thường xuyên bị người khác khi dễ, náo loạn xảy ra mâu thuẫn đánh nhau là chuyện cơm bữa. Người có tính cách quá yếu đuối căn bản không đảm đương nổi chức chủ thầu. Chưa nói tới mấy người thi công nơi công trường này- chính là huynh đệ nhà mình cũng sẽ không chịu phục.

Đội ngũ này chịu không nổi.

Không hiểu sao tự nhiên lại xuất hiện một người Bảo Đảo, không hiểu sao lại ở đây khoa chân múa tay chỉ huy. Chủ thầu phải thanh toán tiền mới có quỷ đấy.

Lục Ninh Trần giải quyết vấn đề bằng phương pháp đơn giản, thô bạo nhưng rất hữu hiệu.

Y không nói hai lời, một tay tát gã chủ thầu ngã ngay vào trong vũng bùn. Lần này, đám người xông lên như tổ ong vò vẽ, bảy tám tên công nhân xây dựng xông lên, hô đánh kêu giết. Lục Ninh Trần cũng không khách khí, trong nháy mắt đánh bảy tám người đàn ông nằm la liệt trên đát, rầm rì nửa ngày không đứng lên được.

Tiêu Thiên ở xa nhìn thấy vừa kinh ngạc, vừa buồn cười.

Không đợi Tiêu Bí thư tiến lên chỉ bảo, tên chủ thầu và mấy tên xây dựng kia lập tức ngoan ngoãn phục tùng “quyền uy” của Lục Ninh Trần, y nói cái gì chính là cái đấy.

Trong tầng thấp của xã hội, cách sinh tồn “ai nắm quyền người đó làm chủ” vẫn được áp dụng như cũ.

- Tên gia hỏa này sao lại giống người đạo gia vậy nhỉ?

Thấy một màn như vậy, Uyển Thiên Thiên không khỏi bĩu môi, mặt hơi buồn bực.

Tiêu Phàm cười cười, không hé răng nói lời nào.

Hắn không ủng hộ cách hành sự của Lục Ninh Trần, nhưng đây là việc riêng của người ta, Tiêu Phàm miễn cho lời bình, càng không can thiệp.

Động tác đội thi công không chậm, trong ba ngày, một đường 6 cạnh đã được đào xung quanh 6 cạnh của cạm bẫy. Đồng thời kéo vào bên trong tường vây một cột đèn đơn giản, bóng đèn soi lên lớp ngói nổi, bất kể là sáng hay tối đều có thể soi rọi cạm bẫy.

Sáu cạnh tường vây bên trong, từng cái một, Lục Ninh Trần dùng phấn tự tay vẽ lên một đồ án bát quái. Dưới mỗi đồ án bát quái đều đặt một chén nước trong, Lục Ninh Trần đâm rách ngón giữa, nhỏ vào mỗi bát nước trong ba giọt máu tươi.

Hành động này của Lục Ninh Trần khiến đội thi công trong cạm bẫy kinh hãi. Nhìn ánh mắt y, kính sợ của bọn họ chuyển thành nghi ngờ, sau nghi ngờ biến thành hoảng sợ. Công việc còn chưa xong đã có hai gã công nhân không từ mà biệt, ngay cả tiền công cũng không lấy, trốn mất dạng luôn.

Kì thực, nếu không để ý tới thể diện của Chủ tịch huyện Trần, ngay cả chủ thầu cũng muốn phủi mông trốn đi. Ngày đầu thi công đã có người nói với gã, trong hầm có cái gì đó lập lờ; Thi công tới ngày thứ ba, chủ thầu tận mắt thấy thứ đó, hình như là một cái bóng, chỉ thoảng qua thôi nhưng chủ thầu cho rằng mình không có hoa mắt.

Thị lực gã rất tốt.

Đoàn người không hẹn mà gặp đẩy nhanh tiến độ. Thật vất vả mới kiến tạo xong tường vây, chủ thầu lập tức thu dọn, mang người của gã đi chạy không quay đầu lại. Mặc cho Tiêu Thiên giữ lại thế nào cũng vô dụng.

Lục Ninh Trần nói, hi vọng bọn họ có thể vào trong cạm bẫy tu sửa lối đi một chút. Lối đi lúc này miễn cưỡng thì chỉ đủ cho một người đi qua, hơn nữa còn là bò qua. Đối với Lục Ninh Trần mà nói, cái này không thể nhẫn nhịn chịu đựng được.

Nhưng chủ thầu nói cái gì cũng không chịu, bị Tiêu Thiên làm cho phát hỏa, thậm chí ngay cả lời độc ác, chẳng sợ đắc tội Trần Chủ tịch huyện cũng nói ra. Sống chết gã cũng mặc kệ, cái gì bằng cái mạng nhỏ của gã chứ?

Về phần tiền công đã là cái rắm gì? Chủ thầu cơ bản cũng không thèm để ý tới việc đào tường vây kiếm tiền, gã vốn là muốn trả cho chủ tịch huyện Trần một cái “ân tình” mà thôi.

Mắt nhìn thấy một làn khói đen của chiếc xe tải nhỏ vội vã như chạy trốn rời khỏi khu công nghiệp, Lục Ninh Trần sa sầm nét mặt, rất không hài lòng. Tiêu Thiên cười khổ lắc đầu. Y không biết rằng bảo người ta vào trong cạm bẫy là phải làm công tác tư tưởng khó khăn tới mức nào.

Uyển Thiên Thiên cười đùa, đi về phía trước.

- Này, anh lạnh lùng, có phải rất buồn bực hay không vậy?

Lục Ninh Trần liếc cô một cái, mặt càng thêm lạnh, ngay cả ánh mắt cũng lạnh. Đối với cô bé xảo trá này, Lục Ninh Trần trước giờ không có hảo cảm.

Uyển Thiên Thiên bĩu môi cũng không thèm để ý y nữa, vươn tay vỗ vài cái phát ra tiếng.

Lục Ninh Trần kinh ngạc nhìn lối vào tường vây, thấy xuất hiện một đội ngũ thi công khác, ước chừng mười mấy người. Mười mấy người này không cùng chi đội thi công kia, tư thế đi biếng nhác, ngay cả thần sắc cũng lười biếng, cả người thả lỏng, vẻ mặt ba lăng nhăng, tựa hồ không quan tâm tới thứ gì. Đối với cạm bẫy cổ quái bên trong cũng không quan tâm, dường như đã sớm quen với tình hình này.

Theo tư thế đi của họ có thể nhìn ra mười mấy người này, mỗi người đều có võ công, đa số lại có võ công không hề kém chút nào.

Nếu đây là một chi đội quân đội, nhóm người này tuyệt đối là lão binh già dặn kinh nghiệm. Cái loại thần thái bất cần như vậy không thể nào giả được.

Tống Hoàn mang theo nhóm huynh đệ đi tới trước mặt Lục Ninh Trần, vẹo mắt liếc y, ai cũng không nói chuyện. Trong mắt rõ ràng mang theo ý khiêu khích. Lục Ninh Trần không vừa mắt Uyển Thiên Thiên, thì Tống Hoàn cũng không vừa mắt loại người như y. Ngay cả tới khi Tiêu Phàm cứu Uyển Thiên Thiên, Tống Hoàn mới thay đổi cách nhìn đối với Tiêu Phàm.

Lục Ninh Trần đánh giá trên dưới Tống Hoàn một cái, lãnh đạm nói:

- Theo ta đi xuống, ta sẽ trấn trụ ác quỷ. Các ngươi chỉ cần khai thông thông đạo là được. Chuyện còn lại không cần các ngươi bận tâm.

Tống Hoàn không nói một lời, khiêng xẻng nhảy vào trong cạm bẫy.

Chân Uyển Thiên Thiên vừa động, Lục Ninh Trần duỗi tay ngăn cô lại, lạnh lùng nói:

- Cô không thể xuống.

- Ngươi quản ta?

- Những người này đều là huynh đệ của cô, cô hãy suy nghĩ cho bọn họ chút đi.

Ngữ khí của Lục Ninh Trần vẫn lạnh như trước, không mang theo một tia ấm áp.

Uyển Thiên Thiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn y, vẻ mặt cười như không cười.

- Cô là nữ nhân, thân thể tràn đầy âm khí. Hơn nữa âm sát khí trong cơ thể tích tụ rất nhiều, rất dễ dàng hấp dẫn quỷ vật. Cô trước kia đi quá nhiều âm địa, về sau muốn sống thoải mái chút thì nên bớt đi đi.

Lục Ninh Trần không chút khách khí nói.

- Tránh ra!

Uyển Thiên Thiên tự nhiên cười, nụ cười thoáng qua lại mạnh mẽ kiềm chế lại. Khuôn mặt xinh đẹp đanh lại, quát một tiếng, lập tức đi về phía trước.

Lục Ninh Trần lạnh lùng nhìn cô, tay phải vừa nhấc lên, nhưng cuối cùng lại không ra tay. Dường như y nhìn ra được một người con gái mảnh mai như cô lại có thể thống soái một đám đàn ông, bên trong tuyệt đối khó đối phó. Nếu thực sự động thủ, y chưa chắc có thể thuận lợi mà thắng.

Hiện tại không phải là thời cơ thích hợp để tranh đấu.

554-thi-cong/1162283.html

554-thi-cong/1162283.html

450

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.