TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 572
Ma Vương giết người

Tiêu Phàm “hừ”, một tiếng giơ tay phải lên, Hạo Nhiên Chính Khí trào ra, trong tức khắc hình thành nên một đường chắn trước mặt, đồng thời bước về trước một bước, chặn trước người Uyển Thiên Thiên.

Uyển Thiên Thiên chỉ cảm thấy trong nháy mắt một luồng gió ấm áp bao phủ xuống mình, cứ giống như mỗi lần Tiêu Phàm loại bỏ âm sát khí trong cơ thể cho cô, thoải mái và ấm áp, sau đó liền đứng dậy.

Luồng bóng đen kia bị Hạo Nhiên Chính Khí ngăn lại, lập tức chặn ở bên ngoài, không có cách nào tới gần.

Hào quang màu đỏ trước ngực Tiêu Phàm chợt sáng, Càn Khôn Đỉnh hiện lên, đồ án hỗn độn màu đỏ từ từ xoay xung quanh miệng đỉnh.

Cái bóng đen kia bỗng nhiên chịu sự kinh hãi cực lớn, đột nhiên xoay mình và bay vào sâu trong hang động, thoắt cái đã không thấy bóng đâu nữa.

- Có cổ quái?

Lúc này Uyển Thiên Thiên mới mở miệng hỏi, nhưng cô cũng chỉ có chút cảm giác mơ hồ.

- Ừ.

Tiêu Phàm gật đầu, thu Càn Khôn Đỉnh lại. Hắn có thể khẳng định cái bóng đen lúc nãy kia ắt là thuộc về ma quỷ. So vớii âm quỷ mà Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng, quả nhiên có sự khác biệt, nhưng về bản chất thì lại giống nhau. Hơn nữa, cai thứ này nhanh nhạy khác thường, hơn hẳn âm quỷ của Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng. Càn Khôn Đỉnh vừa hiện ra lập tức liền bỏ chạy ra xa, không có nửa phần do dự.

Thậm chí Tiêu Phàm còn hoài nghi, thứ này có trí lực nhất định.

- Không thể nào chứ?

Ban ngày ban mặt như thế này...

Uyển Thiên Thiên liền ngẩng đầu nhìn về phía trước. Bầu trời vô tận, mặc dù đã là mùa thu rồi, khí hậu ấm áp, nhưng ánh mặt trời lại chói lóa. Theo như truyền thuyết của nước cổ đại chúng tôi thì các loại quỷ vật tà ma sợ nhất là ánh nắng mặt trời. Thế nhưng hiện giờ thì quỷ vật trong hang động này giữa ban ngày ban mặt lại dám tập kích. Nếu như người đụng phải không phải là Tiêu Phàm, thì e rằng lại sẽ có nhiều Vương Hiểu Nghĩa rồi.

Chỉ có điều, điều này thực sự khác nhiều so với trong truyền thuyết.

Rốt cuộc là trong truyền thuyết nói sai, hay là tình hình ở đây xảy ra điều gì đó dị biến vượt quá quy lệ thông thường?

- Đã là tà ma quậy phá,

Thì tình huống gì cũng đều có thể xảy ra được.

Tiêu Phàm thản nhiên giải thích một câu, lại nhìn cái hang động kia.

- Có cần tiếp tục đi

Sâu vào xem không?

Tiêu Phàm lắc đầu nói:

- Không vội.

Cái thứ vừa rồi, mặc dù hết sức nhanh nhạy, nhưng Tiêu Phàm lại cảm nhận được sát khí mạnh mẽ trên người nó. Cứ coi như là tà ma quỷ vật, thì cũng chắc là hóa sắc hạ đẳng. Nếu chỉ có mấy cái quỷ vật như thế này, thì nguy hại không lớn. Điều mà Tiêu Phàm lo lắng là trong cái hang động này còn có điều quái dị khác mà hắn còn chưa biết. Nơi này thuộc trấn Hồng Sơn, nhất định phải xử lý gọn nhẹ, không được để lại hậu quả về sau mới được.

Trước hết phải làm tốt công tác chuẩn bị, không đánh vào nơi không chuẩn bị.

Hai người rời khỏi cạm bẫy.

Tối ngày hôm đó, họ ở tại khách sạn Hồng Sơn trong trấn, đăng kí hai phòng đơn. Tuy nhiên Uyển Thiên Thiên dường như không có ý định về phòng nghỉ ngơi. Mặc dù nói rằng hiện tại mỗi ngày không cần loại bỏ một lần sát khí, có thể hai ngày một lần. Nhưng Uyển Thiên Thiên sớm đã quen cảm giác cùng với Tiêu Phàm rồi.

Đám người Tống Hoàn đến rất nhanh, dẫn theo Vương Nhạn và mấy người anh em giỏi giang nữa. Họ ngồi máy bay suốt đêm từ thủ đô tới thành phố Tam Giang, sáng sớm liền đã thuê xe chạy tới trấn Hồng Sơn.

Đường Huyên không đến, một người anh em trong nhà xảy ra chút chuyện, nên cô bận đi giải quyết.

Nghe Tiêu Phàm và Uyển Thiên Thiên nói rõ tình hình, Tống Hoàn nói một lời dứt khoát, mang theo Phù Lục mà Tiêu Phàm đưa cho, dẫn theo mấy người anh em đi xuống hang động. Từ bên trong bay ra những tấm gỗ quan tài mục nát và một ít mảnh vỡ đất đào, cứ bùn núc ních như vậy và mang về khách sạn.

- Bước đầu dự đoán

Thì hẳn là những năm cuối của thời Đường, những ngôi cổ mộ thời kỳ đầu thời Ngũ Đại.

Đám người Vương Nhạn đem những thứ này đưa ra khỏi phòng. Tống Hoàn nói một cách khẳng định. Mặc dù mang theo Phù Lục mà Tiêu Phàm đưa cho, nhưng đám người vẫn tuân theo sự dặn dò của Tiêu chân nhân, chỉ đào những thứ ở xung quanh cạm bẫy, chứ không đào sâu vào bên trong hang động. Xung quanh hang động chỉ có một số thứ vụn vặt, chứ chưa tìm thấy vật phẩm nào có văn tự ghi chép lại.

Dựa vào một đống rách nát như thế có thể đưa ra phán đoán bước đầu về Đường mạt thời Ngũ Đại, Thiên nhãn Tống tam ca quả là danh bất hư truyền.

Tiêu Phàm không nói gì liền đi đến trước đống vật phẩm kia, đưa tay ra, cầm lên một vật thể hình thoi đã rỉ sét loang lổ.

- Cái thứ này là có chút đặc biệt, hình như là cái mũi tên...

Trong lòng Tống Hoàn giật mình, vội vàng nói.

Đối với những thứ như quan tài, mảnh vỡ đồ sứ thì Tống Hoàn không để ý nhiều, nhưng cái mũi tên hình thoi rỉ sét loang lổ này lại làm cho trong lòng ạnh ta phảng phất một cảm giác không thực. Dường như trên mũi tên đó nhiễm một loại hơi thở đặc biệt nào đó. Hiện giờ Tiêu Phàm không nói một tiếng nào, đưa tay ra cầm cái mũi tên này lên. Tống Hoàn không tin rằng đây chỉ là trùng hợp.

Giống Tiêu Phàm một Đại Thuật Sư như vậy, giác quan thứ sáu nhạy bén, người bình thường tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

- Đây là cái mũi tên.

Tiêu Phàm nói một cách khẳng định.

Bên ngoài vật thể hình thoi mặc dù dính bùn đất, rỉ sét loang lổ, nhưng hình dạng đại khái vẫn có thể nhìn ra được. Tiêu Phàm đặc biệt lấy cái mũi tên này từ trong đống vụn vặt kia, nhưng không phải là vì hình dạng của nó, mà là vì trên cái mũi tên này mùi hung thần của nó khác thường.

- Sát khí ngút trời.

Đây là cảm giác mà cái mũi tên rỉ sét loang lổ này mang lại cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cũng không chú ý những vết bẩn trên cái mũi tên kia, tay trái nắm chặt, đồng thời đưa ngón cái tay phải ra, hai mắt khép hờ, chậm rãi đẩy ra. Đám người Tống Hoàn đều ngậm chặt miệng lại, nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm, ai cũng không dám lên tiếng quấy rầy hắn.

Ở phủ Lưu bát gia, Tống Hoàn, Vương Nhạn đã tận mắt nhìn thấy Tiêu Phàm dùng phương thưc này để giám định đồ cổ.

- Cái mũi tên này

Nhúng qua máu rồi, hơn nữa, chắc hẳn không phải là máu của người bình thường, mà là của nhân vật lớn.

Một lát, Tiêu Phàm chậm rãi mở mắt ra, trầm giọng nói.

- Nhân vật lớn? Lớn

Bao nhiêu?

Uyển Thiên Thiên thuận miệng hỏi, sau đó lại cảm thấy có chút buồn cười. Câu hỏi này của mình, thực sự hơi khó. Những cái mà bây giờ họ đang bàn luận có thể là những việc mà đã xảy ra hơn một nghìn năm trước. Dựa vào một mũi tên còn sót lại, nếu như có thể phán đoán ra cái mũi tên này đã từng đâm trúng người như thế nào, quả thực là nghìn lẻ một đêm.

Ai ngờ Tiêu Phàm lại cho cô một câu trả lời gần như là khẳng định.

- Rất lợi hại, có khả

Năng là tướng Ma Quân.

- Tướng Ma Quân?

Lần này, đám người Uyển Thiên Thiên, Vương Nhạn, Tống Hoàn đều ngẩn người ra. Lời bình luận này, thật sự là lần đầu họ nghe thấy.

Thật ra nói ra bốn chữ này, trong lòng Tiêu Phàm cũng lo lắng một chút, lập tức liền nghĩ tới nửa tháng trước. Cái tòa điêu khắc mà nhìn thấy ở dưới nền nhà ở trang viên Ma Cưu, đó cũng là tướng Ma Quân điển hình.

Thật không ngờ chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, hắn đã lần thứ hai tiếp xúc với “Ma quân” tương tự.

Dường như tướng mệnh thiên tử của “Thiên tử mệnh chí tôn tương”, thực sự có người của “Ma quân chi tướng”, cũng rất ít. Chỉ có tự tay khởi lên trận mưa máu ngập trời, ma đầu giết người vô số, mới có tư cách được Tiêu Phàm đánh giá là “Ma quân”.

Ví dụ giống như Hit-le vậy, chính là “Ma Vương cái thế”, là ngôi sao đại họa từ trên trời giáng xuống để trừng phạt con người.

Không cần nói trong thời bình, cho dù nhìn toàn bộ lịch sử trong và ngoài nước, thì Ma quân như thế cũng cực kỳ hiếm thấy. Thậm chí còn hiếm thấy hơn so với “Thiên tử mệnh chí tôn tương”.

Bởi vì chỉ cần có triều đình, liền có Hoàng đế. Người có tướng thiên tử mệnh, trong mỗi triều đại đều xuất hiện rất nhiều. Nhưng một triều đại, sao đại họa các loại như Ma quân thường chỉ xuất hiện một hai cái.

Đương nhiên, nếu đều tính những tên sát nhân đầy đồng, quân phiệt khát máu vô độ và những kẻ tạo phản kia, thì những loại sao tai họa như thế này cũng không quá ít.

Chỉ dựa vào cái mũi tên nghìn năm trước còn sót lại, Tiêu Phàm cũng chỉ có thể suy luận đến mức độ như thế này thôi.

- Theo như vậy thì

Trong những ngôi mộ này chôn hung thần ác quỷ hàng nghìn năm? Ma Vương giết người lúc trước?

Uyển Thiên Thiên hơi tò mò nói.

Mặc dù Tiêu Phàm vẫn chưa giải thích cái gì gọi là “Ma quân chi tướng”, nhưng Uyển Thiên Thiên vẫn có thể tưởng tượng ra được. Mấy tháng này ở Chỉ Thủy Quan, Uyển Thiên Thiên đã đọc lại không ít điển tích của Vô Cực Môn. Tiêu Phàm không những không ngăn cấm, mà ngược lại còn ủng hộ cô ấy đi đọc những thứ này. Muốn loại trừ tận gốc những âm sát khí trong cơ thể Uyển Thiên Thiên ra, đơn thuần dựa vào ngoại lực thì vừa tốn thời gian vừa tốn công sức, làm nhiều công ít, cái chính vẫn là dựa vào bản thân Uyển Thiên Thiên. Trong mấy ngày này, Uyển Thiên Thiên cũng xem như là hiểu được chút ít về tướng thuật và thuật pháp của Vô Cực Môn rồi.

- Có thể hiểu như vậy.

Tiêu Phàm gật đầu.

Uyển Thiên Thiên nhíu mày nói:

- Đường mạt thời Ngũ

Đại, thế đạo rối loạn. Giữa triều đình và nghịch tặc, triều đình và chư hầu, chư hầu và chư hầu, chư hầu và nghịch tặc, nghịch tặc và nghịch tặc tạo thành một mớ hỗn loạn. Ma Vương giết người như thế này quả thực là xuất thế kết bè kéo cánh, có ai là chết ở nơi gần đây ư?

Tống Hoàn cũng vuốt cằm nói theo:

- Đúng vậy, thường thường

Phía sau thế giới cực thịnh, chính là thế giới cực loạn. Hán mạt, Đường mạt, Tống mạt đều như thế. Người Hán chúng ta gây dựng nên nền văn hóa rực rỡ, gây dựng nên thế giới phồn hoa giàu có nhất, những dị tộc kia đã phá hoại thì cũng không kiêng nể gì cả, gây nên họa cũng thảm thiết nhất.

“Yên Chi xã” có sự khác biệt so với những đội đào trộm mộ bình thường. Một đội đào trộm mộ bình thường thì nhiều nhất là ba bốn người ở cùng một chỗ, lúc nhiều nhất cũng không quá mười người, bình thường vẫn là nhất thời tụ tập với nhau. “Yên Chi xã” là phòng tổ chức, thành viên tương đối ổn định. Hơn nữa, rất nhiều thành viên trình độ văn hóa còn rất cao, ví dụ như Tống Hoàn, xuất thân là lớp chính quy, chuyên nghành khảo cổ học.

- Nếu như là Đường

Mạt, thì Ma Vương giết người lớn nhất là ai?

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

- Hoàng Sào?

Trên mặt Uyển Thiên Thiên lộ ra sắc mặt nghi hoặc.

- Nhưng y không

Chết tại đây, mà là ở cách đây rất xa. Hơn nữa, dựa theo ghi chép của lịch sử, thì y là do bị cháu ngoại của mình chém đầu, cầm đi đầu hàng, chứ không phải chết dưới cung tên này.

Tiêu Phàm chậm rãi nói:

- Trước khi Hoàng Sào

Tạo phản, vẫn có một người danh tiếng lớn hơn hẳn so với y, tạo phản sớm hơn y, cũng là tư dân buôn muối, là tên ác ma giết người không chớp mắt.

- Vương Tiên Chi!

Uyển Thiên Thiên và Tống Hoàn nhìn nhau và cùng kêu lên.

- Đúng, chính là y,

Đây cũng là tên Ma Vương giết người. Đường mạt thế đại loạn, trên thực tế là do y mở đầu, đánh vào chiêu bài tạo phản, kết thành một đám vô lại lưu manh, khắp nơi cướp đoạt ruộng đất, đốt giết bắt người cướp của, không một chuyện ác nào là không làm. Sau đó bị Tăng Nguyên Dụ đánh bại, mất đi tính mạng. Nếu như sử sách ghi lại là đúng, thì y chắc chắn là chết ở gần đây.

Tiêu Phàm từ từ nói, trên thực tế, đối với cái chiêu bài tạo phản, bọn lưu manh vô lại khát máu điên cuồng không có chút ấn tượng nào.

Uyển Thiên Thiên và Tống Hoàn lại nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên vẻ hoảng sợ.

Ma Vương giết người như vậy quả thật cũng có thể xưng là “Ma quân chi tướng rồi”. Khi còn sống giết người vô số, sau khi chết hóa thành quỷ nhất định cũng muốn nhân cơ hội để quấy phá, phá hoại nhân gian.

553-ma-vuong-giet-nguoi/1162282.html

553-ma-vuong-giet-nguoi/1162282.html

483

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.