TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 571
Thiên nhãn thần thông

Tại phòng họp nhỏ của Uỷ ban nhân dân thị trấn, Tiêu Thiên triệu tập một cuộc họp với quy mô nhỏ. Quy định của hội nghị được kiểm soát một cách nghiêm khắc, tổng cộng chỉ có sáu người tham gia. Trừ Tiêu Thiên, Sở trưởng Lý ra, thì vẫn còn một vị phó chủ tịch thị trấn. Trong thời gian Chủ tịch thị trấn Bách nằm viện, thì các công việc thường ngày của Uỷ ban nhân dân thị trấn do vị Phó chủ tịch này phụ trách.

Ngoài ra, còn có Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên và Lục Ninh Trần.

Theo yêu cầu của Tiêu Phàm, Tiêu Thiên không giới thiệu một cách tỉ mỉ về thân thế của hắn ta và Uyển Thiên Thiên, mà chỉ là xưng danh thôi. Tuy nhiên Phó chủ tịch trấn vẫn từ trong nhìn ra chút manh mối, họ Tiêu, từ thủ đô đến, hai đầu lông mày có phần giống với Tiêu Thiên, những thứ này đều là manh mối. Về phần Uyển Thiên Thiên, nhìn thần thái thân mật giữa cô ta và Tiêu Phàm, thì có thể suy ra được quan hệ thực chất của họ.

Chỉ là mọi người đều có chút mơ hồ không rõ, cuộc họp như thế này thì mời Tiêu Phàm và Uyển Thiên Thiên đến tham dự làm gì? Nếu thật sự là thân thích của Bí thư Tiêu thì nên tiếp ở phòng riêng, chứ gọi đến phòng họp để họp thì không phải là tiếp đãi.

Dĩ nhiên, cái này chỉ là nghi ngờ trong lòng thôi, không có ai nói ra cả. Dù sao thì hiện giờ cũng không phải là điều quan trọng để chú ý đến.

Lục Ninh Trần đối với điều này cũng không hiểu, nhưng lại không quan tâm, thậm chí ngay cả dung nhan kiều diễm tột cùng của Uyển Thiên Thiên cũng không thu hút được sự chú ý của gã ta. Sự lạnh lùng của con người này thật sự không phải là ở bên ngoài, mà còn đến tận cả xương tủy.

- Các vị, địa phận của

Các vị có ác quỷ đến quậy phá, ắt hẳn các vị đều đã biết cả rồi chứ.

Cửa phòng họp vừa khép lại, Lục Ninh Trần liền mở miệng.

Phó chủ tịch thị trấn và Sở trưởng Lý đồng loạt trừng mắt nhìn gã ta, cái tên này không có phép tắc gì cả, Bí thư Tiêu còn chưa hé răng, ngươi đã nói ra rồi?

- Căn cứ vào phán

Đoán của tôi, lúc này nhập vào Vương Hiểu Nghĩa kia chỉ là một tên quỷ nhỏ, đạo hành không thâm hậu, cho nên rất dễ trấn áp. Có điều tôi đã đi công trường xem rồi, chỗ cổ mộ này của các vị không phải là nhỏ, tuyệt đối không chỉ có một tên quỷ nhỏ như vậy quậy phá. Nhất định phải lập tức áp dụng phương pháp, nếu không thì sẽ có phiền phức lớn.

Lục Ninh Trần một chút cũng không để ý đến ánh mắt khác thường của Phó chủ tịch thị trấn và Sở trưởng Lý, tự mình nói như thế.

- A, là Lục tiên sinh

Đúng không? Lục tiên sinh, ngài mở miệng khép miệng đều là từ quỷ, ngài đang nói đùa sao? Nhưng chúng tôi lại là những người thuộc chủ nghĩa vô thần.

Sở trưởng Lý không thể nhẫn nại được nữa, liền chèn ngang lời vào, giọng điệu đương nhiên không tốt.

Lục Ninh Trần liếc mắt nhìn một cái, nói với vẻ khinh thường:

- Những người theo

Chủ nghĩa vô thần ư? Được thôi, vậy tối nay ngài đi một vòng quanh cổ mộ đi, tôi không nói là ngài canh ở đấy một đêm, mà là đi vòng quanh một vòng. Nếu ngài không sao, thì chứng tỏ tôi đang nói vớ vẩn, tôi sẽ lập tức cút đi.

- Ngài...

Sở trưởng Lý lập tức đỏ mặt lên, nhưng thật sự là không dám tiếp lời. Hơn nữa lúc nãy nhìn thấy cái cảnh kia ở nhà Vương Hiểu Nghĩa, nên Sở trưởng Lý càng có chút lay động.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu hướng về phía Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên liền nói:

- Lục tiên sinh, theo

Cách nghĩ của ngài, thì chúng tôi nên làm thế nào đây?

- Lúc nãy tôi đã nói rồi,

Rất đơn giản, lập tức phong tỏa tất cả những ngôi cổ mộ kia, tuyệt đối không cho phép những người không phận sự bước vào. Bản vẽ tôi đã vẽ ra rồi, chúng ta sẽ thi công theo bản vẽ này.

Nói xong, Lục Ninh Trần lấy ra một tờ giấy trắng gấp từ trong túi áo ra, đưa cho Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên mở ra xem, quả nhiên là một tờ sơ đồ phác thảo, vô cùng đơn giản, nhưng có thể nhìn thấy rõ là dường như không có chỗ thần kỳ nào. Tiêu Thiên lập tức đưa cho Tiêu Phàm.

Trong mắt Tiêu Phàm, bản sơ đồ phác thảo này hiển nhiên có sự khác biệt rất lớn, là một đồ án có sáu hình cạnh, tương hợp cới Kỳ Môn Lục Hợp trận. Nếu tình hình đúng như Lục Ninh Trần nói, thì nơi cổ mộ kia không chỉ có một tên ác quỷ quậy phá. Lấy Kỳ Môn Lục hợp trận phong tỏa bên ngoài, sau đó nghĩ tiếp phương án trấn áp quỷ vật, chính là phương án xử lý vô cùng đúng bệnh. Liên tưởng đến lúc nãy ở trong nhà Vương Hiểu Nghĩa, gã Lục Ninh Trần này đã ra tay gọn gàng. Xem ra không giống như Lương sư công kia, là một kẻ bịp bợm giang hồ.

Tiêu Phàm lập tức đem bản vẽ xây dựng trả lại cho Tiêu Thiên, lại gật đầu một cái.

- Được, Lục tiên sinh,

Cứ theo yêu cầu của ngài mà làm. Tôi sẽ lập tức tổ chức lực lượng bắt đầu thi công.

Lục Ninh Trần nhìn Tiêu Phàm và nói:

- Rất hay. Trước khi

Bức tường bao vây này chưa xây lên, tôi hi vọng rằng Bí thư Tiêu có thể phái người tạm gác ở vùng phụ cận, ngăn cấm người không có phận sự tới gần.

- Được.

Hội nghị đã đưa ra được quyết định rất nhanh, về cơ bản là Tiêu Thiên và Lục Ninh Trần phối hợp đánh nhịp. Sở trưởng Lý là sở trưởng công an, nên đối với những nhiệm vụ địa phương thì không phát biểu ý kiến gì. Phó chủ tịch thị trấn càng tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, tất cả đều nghe Tiêu Thiên, tuyệt đối không vượt quyền.

Lục Ninh Trần lập tức rời khỏi phòng họp, cũng không chào hỏi bất cứ ai, càng không nói là sẽ đi đâu.

Tiêu Thiên liền nhìn về phía Tiêu Phàm như hỏi ý kiến.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, lúc cần

Xuất hiện, gã ta sẽ xuất hiện. Cứ làm theo yêu cầu của gã đi.

Có thái độ này của Tiêu Phàm, việc này cũng coi như là ván đã đóng thuyền rồi.

Khoảng 10 phút sau, Tiêu Phàm và Uyển Thiên THiên xuất hiện trong khuôn viên khu công nghiệp của trấn Tây Nam. Đất ở khu công nghiệp này chiếm khá rộng lớn, chừng hơn một nghìn mẫu. Đối với một khu công nghiệp của thị trấn mà nói, quy mô như thế này đã là rất lớn rồi. Công trường là nơi ngoài trời, không có bất cứ sự che đậy, cũng không có rào chắn nào, chỉ cắm một cột đánh dấu ở xung quanh.

Bởi vì tin đồn về chuyện ma quỷ, nên nơi công trường to như thế này không một bóng người, thậm chí ngay cả vùng lân cận cũng vậy, cực kỳ hoang vắng.

Ngay tại nơi cách công trường Tây Nam không xa, một cái cạm bẫy rất lớn hiển hiện trước mắt Tiêu Phàm và Uyển Thiên Thiên. Liếc mắt nhìn qua đó, vùng đất vàng bằng phẳng bỗng nhiên xuất hiện một cạm bẫy như thế, khiến cho lòng người không kìm nổi “lộp bộp”, cũng theo đó mà trầm lắng xuống.

Tiêu Phàm khẽ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Uyển Thiên Thiên, chậm rãi đi về phía cạm bẫy kia.

Trong lòng Uyển Thiên Thiên lập tức cảm thấy ấm áp.

Đừng nghĩ thường ngày hắn giống như thích gây khó dễ trước mặt mình, thực ra tận sâu đáy lòng thì lại rất quan tâm đấy. Lúc này nắm chặt tay mình rõ ràng là đang lo lắng trong cổ mộ này có yêu nghiệt gì, sợ sẽ làm hại đến mình mà.

Hạo Nhiên Chính Khí của Tiêu Phàm là khắc tinh của tất cả tà ma ngoại đạo.

Phía xa kia, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn bóng lưng của bọn họ, lộ rõ ánh mắt vừa tò mò lại vừa hoảng sợ, cũng xen lẫn ánh mắt đố kị và có chút hả hê.

Rất nhanh, Tiêu Phàm liền kéo Uyển Thiên Thiên đến bên cạnh cái bẫy.

Đây là một cái bẫy rất lớn, hình bầu dục không theo quy tắc gì cả, đường kính của miệng hơn mười mét, sâu chừng hơn ba mét. Có một sườn dốc thông xuống đáy hố, đáy hố một mớ hỗn độn. Trong đất bùn của đất màu vàng, thỉnh thoảng có thể thấy được tấm gỗ bị tàn phá, một luồng khí ẩm mốc xông vào mũi. Tiêu Phàm không khỏi không nhíu mày lại.

Ngược lại Uyển Thiên Thiên lại rất thoải mái, mũi nhỏ thẳng đứng, gật đầu và nói:

- Phán đoán bước đầu

Thì chắc hẳn có hơn 1000 năm rồi, cụ thể là triều đại nào thì cũng chưa rõ. Nếu lão Tam mà ở trong này thì tốt quá.

Lão Tam mà Uyển Thiên Thiên nhắc đến chính là chỉ Tống Hoàn, được xưng là “Thiên nhãn”. Trong Tam đương gia của “Yên Chi xã” có Trong đội đào mộ, có thể xưng là “Thiên nhãn”. Ở phương diện phán đoán niên đại cổ mộ thì cũng có chút năng lực.

- Nếu nhanh thì ngày

Mai anh ta sẽ tới.

Uyển Thiên Thiên lại thêm một câu.

Nếu đã muốn các anh em của “Yên Chi xã” đến giúp, thì “Thiên nhãn” Tống tam ca chắc chắn sẽ không lùi bước.

- Ngay cả triều đại nào,

Tống Hoàn cũng có thể đoán ra ư?

Thực ra, Uyển Thiên Thiên chỉ cần ngửi hơi thở, là có thể đưa ra phán đoán bước đầu “hơn một nghìn năm” đã là thần thông rồi. Đại đương gia “Yên Chi xã” tuyệt đối không phải là vô duyên vô cớ mà có thể làm nên.

- Điều đó thì đương

Nhiên rồi, anh cho rằng Thiên nhãn chỉ là để gọi chơi sao? Lão Tam cũng chỉ có thể ngửi gió phân biệt vị thôi, còn cái tên Trì Bân kia còn lợi hại hơn nhiều. Ông ta có thể xem Âm dương, vì vậy mà ông ta tuổi nhiều rồi, nhưng vẫn vui vẻ đấy.

Ý của lời nói chính là Trì Bân có thể xem “âm dương”, cổ mộ có nguy hiểm, sẽ không tùy tiện đi xuống, tránh nguy hiểm. Ông ta nhiều tuổi hơn nhiều so với Uyển Thiên Thiên, trộm mộ cũng nhiều hơn nhiều so với Uyển Thiên Thiên. Nhưng lại không giống với Uyển Thiên Thiên, âm sát khí nhập vào cơ thể, cặp mắt “âm dương” có công rất lớn.

- Thiên nhãn...

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, nhắc lại hai từ này một chút.

- Đi, đi xuống xem sao.

Theo chủ định ban đầu của Tiêu Phàm, hắn ta muốn một mình đi xuống. Nhưng biết rõ Uyển Thiên Thiên tuyệt đối không đồng ý, bản thân cũng chắc chắn là không thuyết phục được cô, nên dứt khoát không thử phương án này.

Hai người đi theo sườn dốc, từ từ đi xuống tận dưới đáy hố.

Trước mặt bỗng chốc trở nên âm u.

Đối diện sườn dốc đấy là một hang động đen sì, cao chừng một người, ẩm ướt u ám, từng luồng âm phong mang theo hơi thở ẩm mốc thổi từ trong hang động ra. Tầm nhìn cực kém, ước chừng khoảng sau ba đến bốn mét, liền không nhìn thấy được gì cả.

Trong mắt Tiêu Phàm bỗng nhiên lóe lên hai đường lục mang chói mắt.

Hang động vốn dĩ đen sì, nhưng trong mắt của Tiêu Phàm, liền trở nên rõ hơn mấy phần, dần dần có thể nhìn thấy sâu hơn mười mét.

Đây là Thiên nhãn thần thông mà mới đây Tiêu Phàm tu luyện.

Ở chỗ Tô Nam, đã có được công pháp tu luyện Thiên nhãn thần thông gần như hoàn chỉnh. Vừa trở về Chỉ Thủy Quan, Tiêu Phàm liền chỉ điểm theo công pháp, đã luyện hóa được Thiên mục trùng, bắt đầu tu luyện Thiên nhãn thần thông. Mặc dù chỉ có thời gian mười ngày ngắn ngủi, nhưng cũng đã có chút thành công. So với mười mấy ngày trước, thì công lực của mắt đã tăng lên nhiều.

Chỗ sâu trong hang động thấp thoáng có một bóng đen đang chớp động.

Cùng lúc đó, sức mạnh của thần niệm cũng cảm thấy một luồng linh lực u ám dao động, rất giống với âm khí địa mạch của Ma Cưu trang viên và âm quỷ của Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng. Nhưng chỉ dựa vào lực thần niệm để điều tra từ xa, cũng không thể phân biệt cụ thể.

Tuy nhiên có thể khẳng định, chúng chắc chắn là cùng loại.

Cho dù lực thần niệm và Thiên nhãn thần thông đồng thời nhận ra điều khác thường, dường như Thiên nhãn có chút vô ích, nhưng Tiêu Phàm cũng đã hết sức hài lòng. Dù sao thì hắn ta vừa mới bắt đầu tu luyện môn thần thông mới này, liền đã có hiệu quả như thế này rồi. Đợi một thời gian, Thiên nhãn thần thông tuyệt đối không thể xem thường.

Ở rất nhiều nơi, lực thần niệm chịu áp lực lớn, Thiên nhãn thần thông sẽ có thể phát huy được uy lực.

Uyển Thiên Thiên không có để ý đến sự khác thường trong hai mắt của Tiêu Phàm, cúi người xuống và nhặt một tấm ván gỗ bị bẻ gãy dưới chân. Xét từ tiết diện, thì tấm ván gỗ này sớm đã mục rửa rồi, chắc hẳn là chất liệu gỗ của quan tài, chứ không phải là chất liệu gỗ của công trình kiến trúc.

Ngay tại lúc này, bóng đen ở chỗ sâu hang động kia mạnh mẽ bổ nhào về phía Uyển Thiên Thiên, im hơi lặng tiếng, nhưng nhanh chóng vượt trội.

552-thien-nhan-than-thong/1162281.html

552-thien-nhan-than-thong/1162281.html

477

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.