Chương 570
Truyền nhân Thượng Thanh chân chính
Người đàn ông lạnh lùng cổ tay vừa lật, hai tấm Phù Lục hiện ra, miệng niệm chú, tay trái nắn bí quyết, trên tấm Phù Lục vẽ ra mấy cái vòng tròn. “BA~” một tiếng, dán ngay trên trán Vương Hiểu Nghĩa, một tấm khác thì dán ở giữa ngực anh ta. Tấm Phù Lục lúc trước Lương sư công dán lên kia, khi kiếm gỗ đào đâm trúng trán Vương Hiểu Nghĩa, trong nháy mắt đã bị phá huỷ rồi.
Vương Hiểu Nghĩa vốn vẫn còn đang hơi hơi co giật, lập tức liền an tĩnh lại.
Người đang ông lạnh lùng chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Lương sư công.
Lương sư công một tay gắt gao che cổ, máu tươi từ khe hở, rơi róc rách xuống đất. Lương sư công sắc mặt càng trở nên trắng bệch, môi run lẩy bẩy, thân mình cũng run lẩy bẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể ngã xuống.
Vợ Vương Hiểu Nghĩa đôi mắt trông mong nhìn ông ta, vẻ mặt chú ý, chỉ là ở trước mặt của mọi người, không tiện tiến lên. Người sáng suốt vừa thấy, liền biết quan hệ giữa bọn họ không phải bình thường như vậy.
Tuy nhiên trong lúc này, ai cũng không lòng dạ nào đi hỏi cái “việc vớ vẩn” này.
Người đàn ông lạnh lùng lạnh lùng nói:
- Đừng một bộ dạng như gấu thế, động mạch cổ không đứt, không chết được đâu. Mau đi bệnh viện tim vắc-xin phòng bệnh dại.
Mắt thấy người đàn ông lạnh lùng vừa mới chế phục được Vương Hiểu Nghĩa, Lương sư công sớm đã không dám “Kiêu ngạo” ở trước mặt gã ta. Nghe xong lời này, trong lòng nhất thời liền kiên định vài phần, liên tục gật đầu, cười nói:
- Được, được, đa tạ, đa tạ...
Bởi vì người đàn ông lạnh lùng nói giọng địa khu bảo đảo, Lương sư công không ngờ cũng điểm giọng trong lời của mình như vậy, nghe vào chẳng ra cái gì cả, vô cùng buồn cười. Người đang ông lạnh lùng khuôn mặt lập tức trầm xuống, tựa như muốn nhỏ nước. Lương sư công làm như vậy, vốn là muốn lấy lòng gã ta, kết quả người đàn ông lạnh lùng nghe tới, cũng tuyệt đối là một loại cười nhạo đối với ông ta.
Vỗ mông ngựa lại vỗ tới đùi ngựa, bản thân Lương sư công cũng hoảng sợ, lập tức liền ngượng ngùng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Người đàn ông lạnh lùng lại không để ý tới ông ta nữa, nói với người nhà Vương Hiểu Nghĩa:
- Người này đã không sao, chính là thân thể còn rất yếu. Các ngươi đưa hắn lên giường đi, đút cho hắn chút cháo, nghỉ ngơi thật tốt.
- A... Cảm ơn, cảm ơn pháp sư...
Người nhà Vương Hiểu Nghĩa đến lúc này mới hồi phục tinh thần lại, liên thanh nói tạ ơn với người đàn ông lạnh lùng. Sau đó vội vã chen lên trước, luống cuống tay chân nâng lên Vương Hiểu Nghĩa, đặt lên giường.
- Ngươi còn không đi, muốn ở chỗ này chờ chết sao?
Thấy Lương sư công vẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, người đàn ông lạnh lùng hai hàng lông mày nhăn lại, lạnh lùng thúc giục một câu.
- Tôi đi, tôi đi...
Lương sư công như tỉnh dậy từ trong mộng, ôm cổ, chật vật không chịu nổi chạy đi.
Tiêu Thiên và Lý sở trưởng cũng là xem trợn mắt há hốc mồm, thẳng đến lúc này, Tiêu Thiên mới bước nhanh đến phía trước, vươn tay với người đàn ông lạnh lùng, nói:
- Xin chào, tôi là Tiêu Thiên, Bí thư Đảng ủy thị trấn Hồng Sơn. Xin hỏi ngài là...
Đối với Tiêu Thiên, người đàn ông lạnh lùng trái lại không phớt lờ, giơ tay đáp một chút với Tiêu Thiên, gật gật đầu, nói:
- Xin chào, Tiêu bí thư. Tôi là Lục Ninh Trần, truyền nhân Thượng Thanh Quan Bảo Đảo.
Giọng nói vẫn là lạnh lùng, đặc biệt thiếu ấm áp.
- Người Bảo Đảo?
Tiêu Thiên giật mình kinh hãi. Sớm nghe ra trong lời nói của gã ta xen lẫn khẩu âm Bảo Đảo, nhưng nghe thấy gã chính mồm thừa nhận là người Bảo Đảo, Tiêu Thiên vẫn là cảm thấy kinh ngạc. Mở biên giới nhiều năm như vậy, người Bảo Đảo đầu tư công tác ở nội địa càng ngày càng nhiều. Đối với người Bảo Đảo, Tiêu nhị thiếu một chút cũng không xa lạ gì. Nhưng ở trấn Hồng Sơn một trấn nhỏ như vậy, người Bảo Đảo vẫn tương hiếm lạ.
Hơn nữa, Lục Ninh Trần công khai biểu lộ thân phận của mình —— gã là một đạo sĩ.
Phái Thượng Thanh là đại phái đạo giáo, giống với phái Long Môn, truyền lưu rất rộng. Khắp nơi trong cả nước không ít đạo quan đều lấy tên “Thượng Thanh”, Bảo Đảo xây dựng Thượng Thanh Quan, không kỳ quái chút nào.
Chỉ có điều, truyền nhân Thượng Thanh Quan Bảo Đảo chạy đến trấn Hồng Sơn để làm gì?
- Tiêu bí thư, tôi là bằng hữu của Cao Phượng Anh.
Khiến Tiêu Thiên giật mình, Lục Ninh Trần lại tăng thêm một câu.
Tiêu Thiên bừng tỉnh đại ngộ, cái gọi là Cao Phượng Anh, chính là thương nhân Bảo Đảo trước đó không lâu đến trấn Hồng Sơn khảo sát kia, sau khi bị “Quỷ nhập vào người”, liền vội vã chạy về quê nhà.
- Lục... Lục tiên sinh, tình huống của Cao tiên sinh như thế nào rồi?
Tiêu Thiên vội hỏi.
Lục Ninh Trần lắc đầu, nói:
- Không tốt lắm. Phượng Anh huynh bị ác quỷ quấy phá, bị làm kinh hãi. Tam hồn không yên, thất phách bất an. Bây giờ lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đồ, cho nên tôi đặc biệt chạy tới đây xem, rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì đang hại nhân.
Gã nói vô cùng bình thản, dường như hết thảy đều là tự nhiên tầm thường như vậy, thật giống ăn cơm ngủ vậy, là chuyện thường tình của con người. Lý sở trưởng nghe thấy mắt đã ngập tràn sao.
Chiếu cách nói của người Bảo Đảo này, quỷ vật tà mị là một loại tồn tại phổ biến?
Chẳng lẽ đoàn người đã xuyên việt rồi, sinh sống trong thế giới “liêu trai” ?
Chỉ là vừa rồi nhìn thấy gã đại triển thần uy, trong nháy mắt đã chế phục được Vương Hiểu Nghĩa nổi điên, không có nửa phần kháng cự. Lý sở trưởng lại cũng biết cái gã có bản lãnh này lại trở ngại thân phân người Bảo Đảo của gã. Quốc gia có chính sách đặc biệt, Lý sở trưởng thật sự cũng không có tùy tiện lôi còng tay ra.
Tiêu Thiên vẫn là không kìm nổi hỏi một câu:
- Lục tiên sinh, ác quỷ quấy phá?
Lục Ninh Trần liếc cậu ta một cái, lãnh đạm nói:
- Tiêu bí thư, tôi biết các ngươi có tín ngưỡng của các ngươi, không tin quỷ thần. Nhưng mặc kệ cậu tin hay không, có nhiều thứ chính là tồn tại khách quan... Tiêu bí thư, tôi đặc biệt chạy tới nơi này, không phải đến cùng cậu nghiên cứu thảo luận quỷ thần chi đạo. Là bằng hữu của Cao Phượng Anh, tôi hy vọng có được sự hiệp trợ của anh và ủy ban.
Mặc dù là lời nói xin giúp đỡ, từ trong miệng gã nói ra, vẫn là lạnh băng băng, giống như hết thảy đều là đương nhiên như vậy. Nếu Tiêu Thiên không giúp gã, cũng rất không có đạo lý.
Chiếu tính tình của Tiêu Nhị ca, ai dám nói như vậy với cậu ta, lập tức ăn tát tai của lão đại. Tuy nhiên chuyện đã xảy ra vừa rồi quá mức kinh người, Tiêu Nhị ca hiện giờ lại làm Bí thư, tác phong làm việc không thể tùy ý như vậy. Dù là như thế, Tiêu Thiên cũng đã vô cùng không hài lòng, giọng điệu cũng lập tức trở nên lãnh đạm.
- Muốn chúng tôi hỗ trợ cái gì?
Lục Ninh Trần đương nhiên đã nhận ra thái độ của Tiêu Thiên đã thay đổi, nhưng loại tình hình này gã đã trải qua nhiều rồi, không thèm để ý, khóe miệng hiện lên một tia cười trào phúng và khinh thường, lãnh đạm nói:
- Tiêu bí thư, xin cậu chớ hiểu lầm, tôi nói chính là hiệp trợ, không phải hỗ trợ. Nếu muốn nói hỗ trợ, đó cũng là giúp chính bản thân các cậu, không phải giúp tôi. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, hãy lập tức toàn diện phong tỏa công trường, không được để bất kỳ người nào không có phận sự ra vào. Đây là vì muốn tốt cho các người!
Tiêu Nhị ca chỉ cảm thấy một cỗ khí rất không vừa lòng, Tiêu Phàm lại chậm rãi mở miệng:
- Lục tiên sinh, xin hỏi tại sao phải toàn diện phong tỏa công trường?
Tiêu Phàm vốn định đích thân ra mặt xử lý chuyện này, hiện tại bỗng nhiên trên nửa đường xuất hiện một gã Lục Ninh Trần, muốn đảm đương “Diễn viên chính”, Tiêu Phàm trái lại không vội phát biểu ý kiến của mình. Nói trắng ra là, đuổi quỷ trấn tà, đạo môn thích môn mới là chính tông, truyền nhân Vô Cực Môn ngày bình thường cũng không kiêm nhiệm “Pháp sư”. Nếu vị này Lục tiên sinh đã vẻ mặt cao ngạo, liền xem gã xử trí như thế nào rồi nói sau.
Lục Ninh Trần liếc nhìn hắn một cái, thần sắc trên mặt vẫn vô cùng khinh thường:
- Tránh cho ác quỷ quấy phá, thương tổn vô tội.
Lập tức chuyển hướng Tiêu Thiên, lạnh lùng nói:
- Tiêu bí thư, cậu là lãnh đạo địa phương, cậu cũng không muốn chuyện này khiến lòng người bàng hoàng, làng xã chung quanh bất an chứ?
Tiêu Nhị ca tuy rằng rất không thích, những lời này lại lập tức nghe lọt. Nói cho cùng, cậu ta sớm đã không phải là Nhị thiếu gia Tiêu gia đất kinh sư nữa rồi, mà là Tiêu bí thư của trấn Hồng Sơn huyện La Châu tỉnh Giang Hán.
Đây là hai thân phận hoàn toàn bất đồng, tác phong làm việc đương nhiên cũng hoàn toàn bất đồng.
- Được, Lục tiên sinh, nơi này không tiện thương lượng, trước tiên mời theo tôi về trong trấn rồi nói sau.
Tiêu Thiên kiềm nén lửa giận, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói.
- Được.
Lục Ninh Trần không nói hai lời, ngóc đầu lên, đi ra bên ngoài.
Người này thân hình cao lớn, tay dài chân dài, nhưng bất kể đứng thẳng hay là đi lại, đều ưỡn ngực hóp bụng, thắt lưng rất thẳng, một bộ dạng tư thái quân nhân tiêu chuẩn. Diện mạo cũng không khó coi, chính là ánh mắt lạnh như băng và khí thế cao ngạo làm cho người ta chịu không nổi. Dường như ngoại trừ bản thân gã ra, những người khác đều là ngu ngốc rác rưởi, không đáng nhắc tới.
Nhìn bóng lưng người này bước nhanh mà đi, Lý sở trưởng rốt cục nhịn không được, hừ lạnh một tiếng, cả giận nói:
- Thứ gì vậy?
Tiêu Thiên vỗ vỗ bờ vai của y, lắc đầu, nói:
- Coi như nể mặt Cao Phượng Anh, nhịn một chút đi.
Bất kể như thế nào, Cao Phượng Anh là mang theo ý đồ đầu tư đến trấn Hồng Sơn khảo sát, lại ở đây không hiểu ra sao cả bị “Quỷ nhập vào người”, ôm bệnh chạy trở về Bảo Đảo. Hiện tại bằng hữu của người ta đến Hồng Sơn tìm hiểu tình huống, về tình về lý, địa phương nên hiệp trợ cho gã.
Mặc dù người bạn này nhìn qua rất phá hoại!
Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, gật gật đầu.
Xem ra Tiêu Thiên một năm nay biến hóa thật sự không nhỏ, trưởng thành hơn.
Dấu hiệu người đàn ông trưởng thành, đó là có thể khống chế tốt tính tình và tính cách của mình.
Lão Tiêu gia số mệnh đã khôi phục, trở về quỹ tích bình thường. Chỉ cần bản thân Tiêu Thiên không chịu thua kém, ngày tháng gấm vóc tiền đồ của cậu ta, gần như hoàn toàn có thể kỳ vọng. Tiêu Phàm trên cơ bản cũng có thể yên lòng, chuyên tâm ứng phó “Hồng trần đại kiếp nạn” của mình.
Lập tức đoàn người rời khỏi Vương gia. Lúc ra cửa, thôn dân còn đang vây xem, cách rất xa, chỉ trỏ về phía bọn hắn. Tiêu Thiên nhìn những thôn dân này, bỗng nhiên dừng bước, liền đứng lên trên ghế trong sân Vương gia, lớn tiếng phát biểu diễn thuyết ngắn ngủi với thôn dân vây xem.
- Các bà con, tất cả mọi người trở về đi. Vương Hiểu Nghĩa đã không sao...
- Tiêu bí thư, quỷ bắt được chưa?
- Đúng vậy a, Tiêu bí thư, ai bắt quỷ? Nói cho chúng tôi nghe đi...
Tiêu Thiên vốn định trấn an thôn dân một chút, ai ngờ mới mở miệng, các thôn dân liền mồm năm miệng mười ồn ào, mỗi câu đều không rời chữ “Quỷ”, lại hoàn toàn đi ngược với ý định ban đầu của Tiêu bí thư.
Tiêu Thiên không để ý tới bọn họ, tiếp tục dựa theo ý nghĩ của mình mà diễn thuyết, bảo mọi người không được bịa đặt tin đồn. Vương Hiểu Nghĩa chỉ là bị bệnh, căn bản cũng không quỷ vật gì cả, ai về nhà nấy, đừng vây ở trong này xem náo nhiệt.
Mắt thấy Tiêu Thiên dắt cổ họng đối thoại với các thôn dân, Uyển Thiên Thiên không khỏi hạ giọng, ghé lỗ tai của Tiêu Phàm nói:
- Đây không phải gạt người sao?
Nếu nói trên người Vương Hiểu Nghĩa không cổ quái, Uyển Thiên Thiên đều không tin.
- Làm lãnh đạo chính là như vậy, biết rõ là nói dối, cũng phải nói giống thật. Lời nói dối nói được càng tốt, lãnh đạo coi như được càng có trình độ.
Tiêu Phàm cười cười, nói, đầy thâm ý.
551-truyen-nhan-thuong-thanh-chan-chinh/1162280.html
551-truyen-nhan-thuong-thanh-chan-chinh/1162280.html
475
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
