Chương 569
Truyền thừa Thượng Thanh
- Hiểu Nghĩa, con thế nào...
Mẹ của Vương Hiểu Nghĩa vừa mới ngăn vị phu nhân kia của Sở trường Lý bắt người, lập tức vội vàng, liều lĩnh chạy xông vào trong nhà.
- Chớ tới gần, nguy hiểm đấy!
Vừa mới bước vào phòng ngủ, một người đàn ông lạnh lùng khẽ vươn tay ra, ngăn cản bà ấy.
- Ngươi là ai, ngươi tránh ra, đây là nhà của ta.
Lão phu nhân hét ầm lên, nắm lấy cánh tay của người đàn ông ác nghiệt kia rồi đẩy ra trước. Bà ta muốn đẩy gã ta ra, nhưng ai biết được lại giống như cột đá lắc lư. Cánh tay của người đàn ông kia duỗi ra, tựa như sắt thép. Dù cho bà ta có xô đẩy thế nào, thì gã cũng không một chút lay động.
Hai mắt của đám người Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên đồng thời híp lại một chút.
Là một cao thủ.
Chỉ là không biết người đàn ông nói giọng địa phương này tại sao lại xuất hiện ở đây, rốt cuộc là gã ta từ đâu đến?
Cứ dây dưa như thế, tình hình của Vương Hiểu Nghĩa càng thêm kỳ dị. Gân xanh nổi lên trên trán, gân xanh trên tay cũng từng đường từng đường nổi lên, miệng không ngừng phát ra tiếng gào nặng nề. Giường Simmons mới tinh kêu kẽo kẹt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị sụp xuống.
Nhìn từ dáng người của Vương Hiểu Nghĩa, vẫn đúng là khiến người ta khó tưởng tượng. Trong cơ thể gầy ốm của anh ta, không ngờ ẩn chưá sức mạnh to lớn như thế.
- Pháp sư Lương, cầu xin anh nhanh cứu ông xã nhà tôi, cầu xin anh...
Vợ của Vương Hiểu Nghĩa một tay níu lấy cánh tay của Lương sư công, buồn bã khẩn cầu.
- Yên tâm đi, cứ để ta lo. Con quỷ này có lợi hại đến mấy, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu...
Nói ra cũng lạ, đối với yêu cầu “xuất chiêu” của người khác, Lương sư công không hề quan tâm, rất biết giữ bình tĩnh. Duy chỉ có vợ của Vương Hiểu Nghĩa nhờ cậy ông ta, Lương sư công lập tức ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Một bộ dạng anh hùng dũng cảm “vai sắt gánh đạo nghĩa”. Ngay lập tức vung thanh Đào Mộc kiếm trong tay, rút ra một tờ Phù Lục màu vàng từ dưới lớp áo khoác, từng bước lớn đi vào trong phòng ngủ.
Người đàn ông lạnh lùng bỗng nhiên thu cánh tay lại, nhưng không ngăn cản ông ta, khóe miệng hiện lên vẻ khinh thường rõ rệt.
Lúc đi qua bên cạnh người đàn ông lạnh lùng, ngực của Lương sư công càng thêm nhô lên, hậm hực một tiếng.
- Úm...
Lương sư công vừa mới đi đến trước cửa sổ, Vương Hiểu Nghĩa đang cật lực giãy dụa một cách mạnh mẽ liền dừng lại, hai mắt mở tròn, hung hăng nhìn thẳng vào Lương sư công. Sau đó, cổ họng khàn khàn phát ra được vài chữ, khiến cho mấy người phải trố mắt sững sờ.
- Thằng ranh... Ngươi dám...
Cái mà Vương Hiểu Nghĩa nói chính là bốn chữ này, rất mập mờ không rõ ràng, nghe không rõ là giọng của nơi nào.
Nhưng Tiêu Phàm và Uyển Thiên Thiên liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy được vẻ sợ hãi trong mắt của đối phương. Chắc chắn họ hầu như nghe hiểu được bốn từ đó, vì thế mới làm cho người khác khiếp sợ.
- Thằng ranh ngươi dám.
Tuyệt đối không phải giọng của người hiện đại, đặc biệt là không thể nào có khả năng từ đầu miệng của một tiểu bao công ít đọc sách như Vương Hiểu Nghĩa như thế được. Hơn nữa, dường như cũng không phải giọng của vùng trấn Hồng Sơn. Mặc dù Tiêu Phàm sống lâu năm ở kinh thành, nhưng quê nội lại ở trấn Hồng Sơn, nên rất quen thuộc với giọng nói của vùng này.
Bốn chữ này tuyệt đối là lời thoại mà trong kịch cổ trang mới có.
Thế nhưng, hiện giờ không phải ở trên sân khấu, không có ai đang diễn kịch cổ trang.
Tuy nhiên Lương sư công lại không để ý, có lẽ ông ta vốn dĩ đã nghe không hiểu cái mà Vương Hiểu Nghĩa nói là cái gì.
- Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh!
Miệng Lương sư công lẩm bẩm, hét lớn một tiếng, cánh tay trước chỉ lên, liền đem cái tờ Phù Lục màu vàng trong tay dán mạnh lên trán của Vương Hiểu Nghĩa. Trên Phù Lục là phù văn đồ án, bỗng nhiên phát ra ánh hào quang, có điều ánh hào quang này cực kỳ ngắn ngủi. Một tia lóe qua còn chưa để người khác nhìn rõ đã mất hút, lại trở về màu vàng bình thường của Phù Lục.
Dù là vậy, thì Phù Lục này cũng rất có hiệu quả. Vương Hiểu Nghĩa vốn không ngừng giãy giụa liền ngoan ngoãn nằm trên giường, hai mắt khép hờ, không nhúc nhích. Chỉ có ngực không ngừng nhấp nhô, điều đó cho thấy anh ta vô cùng mệt mỏi.
Cương cung mày của người đàn ông ác nghiệt khẽ động đậy, dường như có chút kinh ngạc.
- Lại là truyền thừa của phái Thượng Thanh.
Lương sư công không ngừng dương dương tự đắc, xoay người lại và ngẩng cao đầu trước mặt người đàn ông ác nghiệt kia. Nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào vợ của Vương Hiểu Nghĩa, lộ ra vẻ tham lam khó che giấu được.
Nhìn thấy rõ cái tên đáng khinh này trong lòng đang nhằm vào người thiếu phụ xinh đẹp này.
Ai ngờ kế tiếp, người đàn ông lạnh lùng liền nói một cách khing thường:
- Đáng tiếc, chỉ là một chút nhỏ nhặt mà thôi, cũng dám ra đây kiếm cơm ăn.
Lương sư công giận dữ, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, hung hăng nhìn vào người đàn ông lạnh lùng kia, hận không thể nuốt chửng gã ta. Cái tên này không biết chui từ đâu ra, liền xuất hiện ở đây một cách khó hiểu, lại cứ đối đầu lại với mình. Nếu như trước đây từng đắc tội với gã ta thì đã đành. Nhưng vấn đề là, ngay cả mặt của gã ta còn chưa từng nhìn thấy.
Quả thật rất là buồn cười!
Ngay lúc đó, Vương Hiểu Nghĩa đang nằm liền ngẩng cao đầu. Trong hai con mắt, hồng quang lấp lánh, trên trán, cổ, hai tay gân xanh đều nổi lên, dây vải buộc chặt chân tay bị kéo cho vang lên tiếng “xát xát”. Anh ta mở to miệng, thở hổn hển, hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lương sư công, hình dáng cực kỳ kỳ dị.
- Lương pháp sư...
Vợ Vương Hiểu Nghĩa kinh ngạc kêu lên, rõ ràng là muốn nhắc nhở ông ta để ý đến tình hình kỳ dị ở sau lưng, chỉ tiếc là không còn kịp nữa rồi.
Trong tiếng lanh lảnh xé rách vải vóc, dây vải đang trói chặt lấy chân tay Vương Hiểu Nghĩa đồng loạt đứt thành từng đoạn. Vương Hiểu Nghĩa từ trên giường nhảy dựng lên, vươn hai tay ra, nhanh như tia chớp bổ nhào mạnh mẽ về phía Lương sư công. Không đợi Lương sư công có phản ứng, Vương Hiểu Nghĩa đã bóp chặt ông ta lại.
- Tên tiểu quỷ to gan...
Lương sư công này cũng không phải vừa, miệng kêu to, luống cuống chân tay lấy đồ vật từ trong túi áo ra, đoán chừng là muốn lấy Phù Lục ra để đối phó với Vương Hiểu Nghĩa. Hai ngày này, ông ta đều dựa vào Phù Lục để trấn áp sự quái dị trong cơ thể của Vương Hiểu Nghĩa, cũng vì thế mà nhận được sự tin tưởng của người nhà Vương Hiểu Nghĩa. Chỉ là tác dụng của Phù Lục này lại càng ngày càng yếu. Lúc mới bắt đầu, một tờ Phù Lục dán lên, có thể giữ tốt trong vòng mấy tiếng, thời gian càng ngày càng rút ngắn lại. Lần này, thậm chí ngay cả thời gian uống một chén trà cũng không chống đỡ nổi, liền bị bại lộ.
Tuy nhiên lúc này còn muốn lấy Phù Lục thì rõ ràng là đã muộn rồi.
Vương Hiểu Nghĩa mở to miệng ra, liền cắn một miếng to ở cổ ông ta.
- A...
Lương sư công đau đến nỗi hét to lên, đồng thời cũng sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, bạt mạng giãy giụa. Nhưng hai cánh tay Vương Hiểu Nghĩa lại giống như vòng sắt, bóp chặt lấy ông ta, như thế làm sao có thể thoát ra được chứ?
Cổ của Lương sư công máu tươi ứa ra, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều theo cổ trôi đi ra ngoài. Trong phút chốc chân tay mềm nhũn, đầu óc cũng lập tức quay như chong chóng.
- Ác quỷ hút máu, ác quỷ hút máu, cứu ta với, cứu ta với...
Lúc này, Lương sư công cũng bất chấp sĩ diện, liều mạng hét to lên.
- Tiên sinh, cứu mạng!
Ngay sau đó, Lương sư công dường như nhớ ra cái gì đó, liền hét to về phía người đàn ông lạnh lùng kia, vẻ mặt đầy bi thương.
- Ngươi cầu xin ta điều gì?
Người đàn ông lạnh lùng vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Đối với cảnh tượng vừa rồi, gã ta dường như nhìn như không thấy, không một chút động đậy. Cho đến lúc này mới chịu mở miệng hỏi, giọng điệu lạnh lùng, đầy sự châm chọc và khinh thường.
- Đúng vậy, đúng vậy, xin lỗi tiên sinh. A.. A... A, tiên sinh, xin cứu mạng...
Tiếng cầu xin thảm thiết của Lương sư công vang ra xa. Mặc dù giữa ban ngày ban mặt, bên ngoài mặt trời rực rỡ, nhưng lại khiến con người ta không kìm lòng được phát lạnh. Cái gọi là ban ngày thấy ma, nói ra e rằng chính là cảnh tượng hiện giờ.
Uyển Thiên Thiên nhướn mày, cổ tay vừa lật, “Yên Chi kiếm” trong tay áo lộ ra chút đầu sắc nhọn, liền muốn tiến lên trước ra tay.
Tuy rằng nữ ma đầu không quen nhìn thấy sự bỉ ổi của Lương sư công, nhưng vẻ cao ngạo của người đàn ông lạnh lùng kia cũng đồng thời khiến cho Uyển đại đương gia cảm thấy không thoải mái. Cho dù Lương sư công có khó ưa đến thế nào đi nữa, thấy chết mà không cứu là hoàn toàn sai.
Chỉ là tình hình trước mắt thật sự đã lộ ra vẻ kỳ dị. Cho dù mạnh mẽ như Uyển Thiên Thiên cũng không dám tay không tiến lên trước, nhỡ may bị đồ vật cổ quái nào đó dính vào tay thì biết làm sao được.
Cái ác đều khiến người ta ghê tởm.
Bàn tay Tiêu Phàm nhẹ nhàng mở ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Uyển Thiên Thiên, lập tức liền ngăn cản tiểu nha đầu có chút kích động kia lại.
Đương nhiên, Tiêu chân nhân cũng không cho rằng giờ là thời điểm tốt để ra tay.
- Đưa cho ta!
Người đàn ông lạnh lùng kia dang ta ra hướng về phía Lương sư công.
- Cái gì...?
Lương sư công không hiểu cho lắm, ngay sau đó liền kêu đau thảm thiết, không để ý đến điều gì nữa cả.
- Phái Thượng Thanh có truyền nhân như ngươi, thật đúng là mất mặt quá!
Người đàn ông đó lắc đầu, bước lên trước một bước, tay nhấc lên. Cũng không biết được gã ta dùng thủ pháp gì, kiếm gỗ đào mà Lương sư công đang nắm liền bay vào tay gã ta. Lập tức miệng lẩm bẩm, tay trái nắn bí quyết, dọc theo dấu tích kiếm gỗ đào chậm rãi bước tới.
- Rống.
Vương Hiểu Nghĩa đang cắn vào cổ của Vương Hiểu Nghĩa, dường như cảm nhận được điều gì, liềnmạnh mẽ ngẩng đầu lên, hướng về người đàn ông lạnh lùng kia và hét to. Máu tươi đầy miệng từ khóe miệng mà trôi xuống đất, tình hình muốn bao nhiêu khủng bố thì có bấy nhiêu khủng bố.
- Nghiệp chướng, còn không đền tội!
Pháp quyết tay trái của người đàn ông lạnh lùng cuối cùng cũng vuốt qua trên kiếm gỗ đào, quát lạnh một tiếng, âm thanh nhỏ, nhưng lại chấn động đến màng nhĩ. Mẹ và vợ của Vương Hiểu Nghĩa thậm chí còn đứng không vững, người nhoáng lên một cái, suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống.
Uyển Thiên Thiên không khỏi run sợ.
Nội lực quả là thâm hậu.
Cái tên lạnh lùng kia, lạnh tựa như băng, quả nhiên là có nền tảng để kiêu ngạo.
“Vù... Vù...” Kiếm gỗ đào hóa thành một vòng cầu vồng trong không trung, đâm thẳng vào trán của Vương Hiểu Nghĩa, phát ra tiếng gào thét phá trời, giống như mũi tên nhọn rời cung, uy thế cực kỳ kinh người.
- Rống...
Vương Hiểu Nghĩa dường như biết sự lợi hại, lại hét to lên một tiếng, đẩy Lương sư công ra, hai cánh tay múa vung lên, sau đó đánh vào trung tâm. Kiếm gỗ đào dài không đến hai thước, vừa mỏng vừa mịn, chất liệu tơi xốp. Dựa vào thể lực mạnh mẽ của hai cánh tay anh ta xé đứt dây vải, nếu thực sự đánh trúng vào, thì cái kiếm gỗ đào trong tay Lương sư công này sẽ đơn thuần chỉ có tác dụng làm trang sức, lập tức sẽ bị cắt thành ba bốn đoạn.
Chỉ có điều, mặc dù hai cánh tay của anh ta vô cùng mạnh mẽ, không biết làm sao mà khí lực kiếm gỗ đào đến quá nhanh. Hai cánh tay Vương Hiểu Nghĩa chưa khép lại, thì kiếm gỗ đào đã đâm trúng trán của anh ta, giống như một thanh kiếm không có gì phá được. Vẫn chưa đánh cho anh ta bay lên, thì ngược lại đã phát ra âm thanh nặng nề ầm ĩ, giống như hai khúc gỗ chạm vào nhau.
Hồng quang hai đầu lông mày của Vương Hiểu Nghĩa chợt lóe sáng, lập tức hắc khí lượn lờ, trong miệng phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa. Hai tay múa loạn lên, dưới chân thì lại giống như bị đóng đinh, dù thế nào cũng không nhúc nhích nửa bước.
Tình hình này vẫn chưa kéo dài quá lâu, ngay sau đó một tiếng “rầm”, Vương Hiểu Nghĩa ngửa mặt lên trời và ngã xuống, đập thật mạnh trên nền nhà, rung động thình thình, người nghe trong lòng cảm thấy run sợ.
550-truyen-thua-thuong-thanh/1162279.html
550-truyen-thua-thuong-thanh/1162279.html
459
2
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
