TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 568
Vị khách kỳ quái

- Tránh ra, tránh ra.

Sở trưởng Lý vừa xuống xe, liền lớn tiếng ồn ào, mở lối đi từ trong đám người đang vây quanh, bước nhanh vào.

Vị Sở trưởng Lý này, tính khí dường như không tốt như vậy. Thôn dân xung quanh đều rất sợ anh ta, vừa nhìn thấy anh ta bước nhanh đến, đều lũ lượt tránh ra, vẫn có một số người gan to lại cười hi hi chào hỏi.

Tiêu Phàm cũng biết, cán bộ cơ sở không giống với cán bộ cơ quan lớn, phương thức làm việc tương đối trực quan, nói trực tiếp một chút, chính là tương đối thô bạo. Thế nhưng rất nhiều lúc, loại tác phong đơn giản thô bạo này lại rất có tác dụng, mọi người cố tình muốn nếm phải.

- Lão Lương, ông lại đang làm cái trò gì vậy?

Sở trưởng Lý đối với những người chaò hỏi mình, đều không thèm để ý, trực tiếp đi vào sân của nhà họ Vương, sa sầm mặt, quát lớn một tiếng.

Đạo sĩ đầu đội mũ vàng đang cầm thanh kiếm gỗ đào múa may quay tròn, vừa nhìn thấy Sở trưởng Lý, ngay lập tức liền dừng bước, mặt lộ ra vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nói:

- Sở trưởng Lý, chào anh...

- Chào à? Chào cái rắm! Có ông ở đây, tôi có thể tốt được sao? Đừng có ở chỗ này giả thần giả quỷ nữa, cút mau!

Sở trưởng Lý không chút khách khí, sa sầm mặt liền giáo huấn.

Uyển Thiên Thiên nhìn thấy mở cờ trong bụng.

Cô chưa chắc đã thích loại tính khí này của Sở trưởng Lý, thế nhưng lại thích xem náo nhiệt.

- Sở trưởng Lý, đừng nói giỡn nữa, tôi bây giờ mà đi, ai giúp bọn họ bắt quỷ?

- Ông im miệng lại cho tôi. Cái gì quỷ hay không quỷ? Thế giới này lấy đâu ra quỷ? Ông bắt quỷ ra đây cho tôi xem thử. Chỉ cần ông có thể làm được, từ nay về sau, tôi sẽ không quản ông, càng không bắt ông, thế nào?

Sở trưởng Lý khắp mặt đều là vẻ khinh miệt.

Lương sư công ngượng ngập cười nói:

- Sở trưởng Lý, anh đây là cố ý làm khó tôi rồi. Thứ quỷ này, nếu như ai ai cũng đều có thể nhìn thấy, vậy còn cần đám pháp sư chúng tôi làm gì? Ai cũng đều có thể đi bắt rồi. Bắt quỷ trừ tà, là một kỹ thuật sống.

Có thể thấy vị Lương sư công này dường như đối với Sở trưởng Lý là có vài phần sợ hãi. Nhưng lại cũng không phải dễ dàng bị khuất phục như vậy. Dù sao đây cũng là bát cơm của gã, bị Sở trưởng Lý gào to vài câu, liền bị dọa tới mức tè ra quần, sau này ở đây, Lương sư công gã cũng đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn nữa. Vì “tiền đồ” ngày sau, không thể không bất chấp khó khăn kiên trì đến cùng.

- Ông nói láo...

Sở trưởng Lý đối với gã ta không có nửa phần khách khí, đen mặt, lại là một tiếng gầm lên giận dữ.

Thừa dịp bọn họ đấu khẩu, Tiêu Phàm tỉ mỉ quan sát một chút Lương sư công, chỉ nhìn thấy người này ước chừng ba mươi mấy tuổi, dáng vẻ còn chưa đến bốn mươi, đầu hoẳng mặt chuột. Hình dạng bỉ ổi. Hình như trong rất nhiều tiểu thuyết, miêu tả nhân vật phản diện đều là diện mạo như thế này. Kỳ thật đây cũng không phải là ngôn ngữ thuần túy của tiểu thuyết, loại người đầu hoẵng mặt chuột này, trong tướng thuật cũng không phải người tốt lành gì. Hết thảy những dáng vẻ trưởng thành như vậy, trong cuộc sống hiện thực, đều là nhân vật phản diện tiêu chuẩn.

Đại trượng phu tâm địa thiện lương, làm việc quang minh lỗi lạc, dứt khoát sẽ không sinh ra thành bộ dáng như vậy.

Tướng do tâm sinh, nói đúng là loại tình hình tương tự.

Bộ mặt này của Lương sư công, làm cho Tiêu Phàm lập tức liền đối với gã mất đi bất kỳ thiện cảm gì. Loại người này, cho dù trong thuật pháp có năng lực như thế nào, bởi vì tâm thuật bất chính, cũng nhất định phải thừa cơ hội lừa gạt tiền bạc của người khác. Thậm chí còn đề xuất thêm yêu cầu khác còn vô sỉ hơn.

Cho tới nay, ở khu vực nông thôn, tin tức sư công giả thầy giả thánh cưỡng dâm, lừa gạt phụ nữ chưa từng dừng lại.

Tính cách của Sở trưởng Lý vô cùng hấp tấp, mắt nhìn thấy Lương sư công ăn nói đưa đẩy ngọt sớt, sớm đã không có kiên nhẫn, “leng keng” lộ ra còng tay sáng loáng, làm ra thế muốn bắt người. Từ khi các triều đại thành lập đến này, mê tín dị đoan luôn là đối tượng bị đã kích mạnh mẽ. Thêm vào chủ tịch Bách đối với mê tín dị đoan vô cùng thống hận, hai năm nay, đồn công an đối với những người làm mê tín dị đoan chưa từng nương tay. Huống hồ, vị Lương sư công này đã không chỉ một lần bị Sở trưởng Lý xử lý rồi. Đối phó với gã, Sở trưởng Lý xem như là xe nhẹ chạy đường quen rồi.

- Sở trưởng Lý, không thể bắt anh ta được...

Bên này vừa mới lộ ra còng tay, một người phụ nữ đột nhiên từ bên cạnh xông đến, ngăn ở giữa Sở trưởng Lý và Lương sư công. Mở hai tay, ngăn cản Sở trưởng Lý, miệng vội vàng biện hộ cho Lương sư công.

- Sở trưởng Lý, anh đem pháp sư Lương bắt đi, Vương Hiểu Nghĩa nhà chúng tôi xem như hết cứu rồi. Không thể bắt được...

Ngay sau đó, lại một lão phụ và hai người đàn ông trẻ tuổi bước đến, đứng bên cạnh người phụ nữ, cùng nhau ngăn Sở trưởng Lý lại, mồm năm miệng mười kêu la, đều là không cho phép Sở trưởng Lý bắt người.

Xem chừng đây đều là người nhà của Vương Hiểu Nghĩa, đem tất cả hy vọng đều ký thác trên người pháp sư Lương.

Nhất là người phụ nữ trẻ tuổi kia lại càng kích động, hẳn là vợ của Vương Hiểu Nghĩa, cũng là trời sinh có diện mạo thanh tú xinh đẹp, có vài phần tư sắc.

Hiện trường ngay lập tức lộn xộn.

- Không được cãi nhau!

Tiêu Thiên quát to một tiếng, âm thanh chấn động khắp nơi, ngay tức khắc tiếng cãi nhau náo động liền bị ép xuống.

Một năm nay, Tiêu Thiên dựa theo điều tức pháp môn mà Tiêu Phàm truyền thụ cho cậu, chăm chỉ luyện không ngừng, đã có chút thành tựu nhỏ. Mặc dù không giống như Hạo Nhiên chính khí có uy lực lớn như vậy, nhưng cũng khiến cho thân thể khỏe mạnh, trung khí dư thừa.

- Tôi là Bí thư thị trấn, tôi họ Tiêu. Chúng tôi không phải là đến bắt người đâu, tôi đến thăm Vương Hiểu Nghĩa. Ai là người nhà của Vương Hiểu Nghĩa, dẫn chúng tôi vào thăm người bệnh trước rồi nói sau.

Tiêu Thiên nói xong, liếc mắt nhìn Sở trưởng Lý một cái.

Sở trưởng Lý hừ một tiếng, đem chiếc còng tay thu vào.

Tiêu Thiên vóc dáng cao lớn, anh tuấn đẹp trai, đứng ở nơi đó phong thái trang nghiêm, trong phút chốc liền đem đám đông trấn trụ lại.

Lương sư công dường như gặp được đại cứu tinh, liên tục không ngừng kêu lên:

- Bí thư Tiêu Bí thư Tiêu, tôi đưa anh đi gặp Vương Hiểu Nghĩa... Không giấu anh, Bí thư Tiêu, tôi lần này thật sự không hề lừa gạt người, Vương Hiểu Nghĩa thực sự có phiền phức lớn... Đây đây, Bí thư Tiêu, mấy vị lãnh đạo, mời, mời...

Khi đến lượt Uyển Thiên Thiên, không khỏi sững sờ, hai mắt trợn lên thật lớn.

Vừa rồi gã bị Sở trưởng Lý dọa chết khiếp, lại chưa từng để ý, còn có một vị tiểu cô nương xinh đẹp như vậy đến trước mặt của mình.

Uyển Thiên Thiên tự nhiên cười nói, nói:

- Đại pháp sư, bộc lộ tài năng cho chúng ta một chút, bắt quỷ xem xem, hì hì...

- Thiên Thiên.

Tiêu Phàm sắc mặt hơi trầm xuống, nói.

Pháp sư chân chính, cũng không phải là có thể tùy tiện biểu diễn cho người khác xem.

Uyển Thiên Thiên le lưỡi, cười hì hì.

Ngay sau đó Lương sư công dẫn mọi người đi lên lầu hai. Căn biệt thự ở quê này của Vương Hiểu Nghĩa, tổng cộng có ba tầng. Tầng hai là nơi ở sinh hoạt của vợ chồng Vương Hiểu Nghĩa, Vương Hiểu Nghĩa thì bị trói ở trên giường trong phòng ngủ ở tầng hai.

Vừa mới bước vào phòng khách tầng hai, đôi lông mày của Tiêu Phàm bèn nhíu lại, Uyển Thiên Thiên cũng hếch hếch cái mũi thẳng tắp. Ở nơi này, cô ngửi thấy một cỗ mùi cực kỳ quen thuộc, mỗi lần tiến vào một ngôi cổ mộ, Uyển Thiên Thiên đều sẽ ngửi thấy mùi như vậy. Thế nhưng, đây rõ ràng là nhà ở có người sống, giữa ban ngày ban mặt, ánh mặt trời chói mắt, cư nhiên lại có mùi mốc meo của huyệt mộ.

Trong mắt Tiêu Phàm, loại tình hình này càng thêm rõ ràng, toàn bộ tầng hai đều u ám, quỷ khí kinh người.

- Bà mẹ nó – người nào?

Lương sư công một bước vừa tiến vào căn phòng gian phòng ngủ thứ hai bên phải phòng khách, bỗng nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái, luống cuống tay chân lui ra.

Chỉ nhìn thấy trong căn phòng ngủ u ám, không biết từ lúc nào ra nhiều hơn một người, lưng đưa về phía cửa, đen thùi lùi, nhất thời, không phân biệt được là nam hay nữ.

Vợ của Vương Hiểu Nghĩa lại sợ tới mức hét ầm lên.

Lúc này, bóng đen đưa lưng về phía cửa kia, quay đầu nhìn về phía cửa liếc mắt một cái, ngay lập tức lại quay về, vẻ mặt nửa có nửa không.

Thế nhưng thoáng nhìn qua, Tiêu Phàm đã nhìn thấy rất rõ ràng, đây là một nam tử, tuổi tác ước chừng xấp xỉ với Lương sư công, ba mươi mấy chưa đến bốn mươi tuổi. Vóc dáng tương đối cao, dáng vẻ lạnh lùng, đối với người đứng ở phòng bên ngoài đều không để vào mắt.

- Này, ngươi là ai?

Lương sư công giả vờ to gan, lại hỏi một tiếng, mang theo giọng điệu khoa trương không cần thiết.

Cảm giác, đây hẳn là một người sống, lại không biết y làm sao tiến vào được trong phòng ngủ của Vương Hiểu Nghĩa.

Nam tử trong phòng rốt cuộc lại quay đầu thêm một lần, lạnh lùng nhìn Lương sư công, lạnh nhạt nói:

- Ngươi không có tư cách biết tên của ta.

Nam tử này tướng mạo cũng không khó coi, thậm chí còn có thể tính là khá tuấn lãng, chính là vẻ mặt quá lạnh, quả thực giống như tảng băng vậy. Một vết sẹo dài, từ khóe mắt phải kéo dài đến cằm, làm cho người ta vừa nhìn thấy, trong lòng không kìm được toát ra khí lạnh.

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm lại hơi dương lên.

Nghe khẩu âm lãnh khốc của nam tử này, lại giống như người đến từ khu vực Bảo Đảo. Âm điệu quốc ngữ của khu vực Bảo Đảo, với giọng phổ thông của đại lục, không hoàn toàn giống nhau.

- Hây – Ta không có tư cách? Ngươi là ai vậy, trâu bò như vậy...

Lương sư công lập tức liền nhảy dựng lên.

Chỉ cần chịu nói chuyện là được, ít nhất chứng minh là sống. Đối với người sống, Lương sư công đều không hề sợ hãi. Đương nhiên, người chết bình thường gã cũng không sợ, dù sao pháp sư Lương không phải là kẻ lừa đảo thuần túy.

- Ai, ngươi là người nào? Ngươi làm sao vào được?

Vợ của Vương Hiểu Nghĩa ở bên cạnh kêu lên.

- Liền vừa nãy, ta từ cửa chính tiến vào.

Vợ của Vương Hiểu Nghĩa lại kỳ quái:

- Từ cửa chính đi vào? Chúng ta làm sao lại không nhìn thấy ngươi?

Người đàn ông lạnh lùng không để ý đến cô ta thêm nữa, chuyển hướng về phía Lương sư công, tiếp tục lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là pháp sư?

- Đúng.

- Được, ngươi muốn ta tôn trọng ngươi, cũng có thể. Chỉ cần ngươi đem người này chữa trị tốt là được. Bộc lộ tài năng đi!

Người đàn ông lạnh lùng nói, thân mình hướng về phía bên cạnh, lộ ra một người đàn ông nằm trên giường.

Không hề nghi ngờ, đầy chính là Vương Hiểu Nghĩa, chủ nhân của căn biệt thự này.

Trong phòng không hề bật đèn, vô cùng âm u. Thế nhưng mọi người vẫn thấy rõ ràng, Vương Hiểu Nghĩa khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, hai cỗ tay và bàn chân đều bị quấn dây vải, một đầu khác của dây, lại bị buộc vào bốn chân giường. Tay chân của Vương Hiểu Nghĩa nói không đến tráng kiện, dáng người cũng không phải là cao lớn, thậm chí còn có chút thấp bé. Thẳng tắp nằm ở trên giường, hai mắt mở trừng trừng, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đối với hết thảy bên ngoài, làm như không thấy.

Vừa mới nhìn thấy, còn cho rằng là người thực vật.

- Ngươi là ai vậy, ta dựa vào đâu phải bộc lộ tài năng cho ngươi? Sở trưởng Lý, anh nhìn thấy rồi chứ, người này, tự xông vào nhà, không có ý gì tốt. Tôi đề nghị đồn công an dẫn y về nghiêm túc thẩm vấn một chút.

Lương sư công cũng xem như là giang hồ lão luyện rồi, mới không để ý đến phéo khích tướng của con nít ranh này, ngay lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Sở trưởng Lý, nói.

- Đứng sang một bên. Có cần bắt người hay không, ta tự mình biết phán đoán, cần ông đến dạy ta sao?

Sở trưởng Lý đối với gã không có một chút thiện cảm, không chút khách khí khiển trách.

Chính vào lúc này, Vương Hiểu Nghĩa đang yên tĩnh nằm ở trên giường trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng gào rú, đầu nhấc lên trên, hai tay hai chân kéo thẳng, lập tức đệm giường liền kẽo kẹt rung động.

549-vi-khach-ky-quai/1162278.html

549-vi-khach-ky-quai/1162278.html

433

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.