Chương 562
Tướng ma quân
Tay phải Tiêu Phàm vừa giơ lên, liền vạch ra một vòng tròn ở trước người.
Ánh mắt yêu dị của ảo ảnh linh khu kia đang quét qua người hắn và Cơ Khinh Sa, không ngừng quét qua, lập tức hướng về một góc của nhà kho rồi nhẹ nhàng bay đi. Đó là một bức tường đá, nhìn qua thì không có bất kỳ khác biệt gì so với các bức tường khác. Đều có khắc một loại hoa văn cổ xưa nào đó ở chính giữa bức tường, hình như là đồ đằng của dân bản địa.
Ma Cưu là Đại Tế Ti của bộ lạc thổ dân Lạc Già, trên bức tường trong nhà kho nơi ông ta luyện công có khắc đồ đằng nào đó, là chuyện rất bình thường, không thể khiến bất kỳ ai nghi ngờ. Bao gồm cả Mikhail “lão hồ ly” ngàn năm như vậy..
Nói tới lại thấy kỳ lạ, ảo ảnh linh khu kia đứng trước vách đá, trên đồ đằng của vách đá liền có mấy điểm sáng không ngừng lóe lên. Rất nhanh, mấy hào quang đó đã liên tiếp tụ lại một chỗ, tạo thành một đồ án mới, chói mắt rực rỡ.
Âm thanh “ầm ầm” vang lên, vô cùng nặng nề, cả tường đá đều từ từ chuyển động, một đường hầm dưới lòng đất dần dần hiện ra.
Ảo ảnh linh khu phiêu phiêu về phía trước, vô cùng quen thuộc đối với mọi thứ ở đây.
Cái bóng này vốn là một bộ phận còn sót lại của cơ thể Ma Cưu, tuy đã không còn ký ức tự chủ, nhưng một vài tiềm thức vẫn còn giữ lại, dẫn dắt nó làm ra phản ứng bản năng.
Tiêu Phàm kéo đôi tay nhỏ, mềm mại của Cơ Khinh Sa, lặng lẽ đi theo phía sau.
Thông thường mà nói, không ít các công trình dưới lòng đất đều có các biện pháp phòng hộ không ngờ được. Nhưng Tiêu Phàm lại không quan tâm lắm, suy cho cùng đây cũng là nơi mà khi còn sống Ma Cưu tu luyện, bản thân ông ta thường xuyên ra vào, không thể bố trí quá nhiều cạm bẫy. Lại nói, hồi Ma Cưu còn sống, người có gan xông vào trang viên Ma Cưu vốn là vô cùng hiếm hoi. Ma Cưu càng không cần cẩn thận quá mức.
Cho dù có cơ quan cạm bẫy gì, nếu thật sự muốn làm tổn hại đến Tiêu chân nhân, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Giống như dự đoán của Tiêu Phàm, kiến trúc dưới lòng đất quả nhiên không có cạm bẫy gì. Điều duy nhất khiến Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa ngạc nhiên là đường hầm này vô cùng sâu. Con đường chật hẹp rải đá phiến tối mù mịt, chỉ đủ cho từng người đi, một con đường quanh co, dốc uốn lượn. Một vòng lại một vòng, làm Tiêu Phàm nhớ lại bãi đỗ xe dưới tầng hầm của thủ đô, nếu mở rộng ra sẽ khiến cho lái xe choáng váng.
Nhưng bất luận là bãi đỗ xe ngầm nào của thủ đô, cũng không thể giống với cái hầm này của Ma Cưu. Hai người đi phía sau cái ảo ảnh kia. Từng người nối nhau một vòng lại một vòng, dường như vĩnh viễn đều vô cùng vô tận.
Cũng không biết đã lượn bao nhiêu cái vòng tròn, Cơ Khinh Sa không nhịn được thấp giọng nói.
- Tiêu Phàm, không phải là ảo giác chứ?
Có một kiểu thiết kế mê cung có thể khiến cho đầu óc người ta sinh ra ảo giác, cứ tự mình không ngừng đi về phía trước, nhưng thật ra là đang đứng nguyên tại chỗ.
Tiêu Phàm lắc đầu nói.
- Không thể, tôi đánh dấu rồi.
Ngay từ đầu, sau khi đi được mấy vòng, Tiêu Phàm liền lo lắng mình bị ảo giác, nên đã tiện tay đánh dấu. Kết quả là cho tới bây giờ, đã xác định được không hề đi lại đường cũ.
Con đường dưới lòng đất này đúng là rất dốc.
Đi được khoảng chừng hai ba khắc, cuối cùng mới cảm thấy mặt đất bắt đầu bằng phẳng hơn, dường như con đường không phải dốc xuống nữa mà đã bằng phẳng.
Con đường vốn khô ráo, cũng bắt đầu trở nên có chút ẩm ướt, từng đợt gió lạnh thổi tới, thổi vào người rất khó chịu. Bộ trang phục đời đường màu trắng của Tiêu Phàm bay bay, Hạo Nhiên Chính Khí lưu chuyển, ngăn cản cơn gió lạnh ẩm ướt kia.
Cơ Khinh Sa đi sau tự nhiên cười, biết Tiêu Phàm đang quan tâm đến cảm nhận của cô.
Người đàn ông này, lúc nào cũng chu đáo như vậy.
Chỉ đi được một lát trên con đường bằng phẳng, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đều nhận thấy được, đây là một mê cung. Không biết vì nguyên nhân gì mà Ma Cưu tựa hồ rất thích mê cung. Ông ta xây một cái mê cung rất lớn trên mặt đất, để bao vây “Thánh Tuyền”, có thể nói là có vai trò phòng hộ. Nhưng không biết xây mê cung trong lòng đất này để làm gì?
Có điều, trong mê cung này, Tiêu Phàm cảm nhận được lực áp chế thần niệm vô cùng mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với áp chế thần niệm mà hắn thấy được trong cái lần ở tổng đàn “Cửu Quỷ Lưu” của nước Đông Đảo. Lực thần niệm, về căn bản là không thể tách rời. Về cảm giác, ngay cả linh khu Ma Cưu đang phiêu phiêu ở phía trước cũng đã cắt đứt liên hệ với thần niệm của hắn, đang thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Tiêu Phàm chợt rùng mình, cổ tay vừa lật, lại là một tấm phù lục được tế ra, dán trên linh khu, để phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đương nhiên, Tiêu Phàm không phải lo lắng cho an nguy của mình, linh khu Ma Cưu chỉ còn lại một bộ phận rất nhỏ, không thể làm tổn hại gì đến hắn. Hắn chủ yếu lo linh khu mất đi khống chế, bị hao tổn, như thế thì thật đáng tiếc.
Mấy ngày nay, Tiêu Phàm vẫn đem thần niệm thăm dò vào trong “Càn Khôn Đình”, nghiên cứu linh khu Ma Cưu và âm khí âm quỷ khác mà lần trước hắn đã thu được từ trang viên Ma Cưu, rất có thu hoạch. Nhưng để mà hiểu được thâu đáo, thì còn kém xa. Hắn không muốn linh khu phải chịu tổn hại gì ở đây.
Cũng may, ngoài lực thần niệm i chịu áp chế ra, thì không có điều bất trắc khác xảy ra, linh khu quả nhiên cũng không thực sự bị mất khống chế.
Mê cung dưới lòng đất này nhỏ hơn một chút so với quy mô mê cung trên mặt đất, linh khu phiêu lướt ở đằng trước, không hề chậm chạp, thoáng cái phía trước đã có ánh sáng, cuối cùng đi ra khỏi mê cung.
Con đường dù đâm sâu xuống lòng đất, nhưng ánh đèn lại sáng tỏ. Cho dù mê cung dưới lòng đất ẩm ướt, nhưng cách một đoạn đều có ánh đèn chiếu sáng. Khi còn sống Ma Cưu được tôn là Đại Quốc Sư, Đại Tế Ti của bộ lạc Lạc Già, đứng đầu một phái. Nếu muốn điện khí hóa toàn bộ mê cung này, cũng không khó chút nào.
Vừa mới bước ra khỏi mê cung, Tiêu Phàm chợt nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, cảm thấy rất khinh ngạc.
Tại sao ở sâu trong lòng đất này còn có thể nghe tiếng đó?
Chẳng lẽ có sông ngầm sao?
- Tiêu Phàm, anh xem...
Cơ Khinh Sa bỗng nhiên chỉ tay về phía trước, khẽ kêu lên.
Theo hướng ngón tay Cơ Khinh Sa, chỉ thấy phía trước có một thác nước chảy xuống, bọt nước văng ra, âm thanh từ xa truyền đến. Thật không thể tưởng tượng nổi, có thể nhìn thấy thác nước ở đây. Cho dù dựa vào phỏng đoán bảo thủ nhất, nơi này cũng đã đi sâu vào lòng đất hai trăm mét trở lên, cũng có lẽ còn sâu hơn nữa.
Rất nhanh, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa liền thấy rõ, đây là một đại sảnh ngầm khổng lồ, hoặc là nói, là một hang động đá vôi ngầm. Nhưng rõ ràng là có bàn tay của con người làm ra, có trang bị cả đèn chiếu sáng, còn có một vài dụng cụ xây dựng khác.
Tuy nhiên, trong giờ phút này, Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm không quan tâm đến những thứ đó, cả hai người đều bị thu hút bởi cảnh tượng thác nước kia.
Phía dưới thác nước là một đầm nước, mặt nước ước chừng bốn mươi năm mươi mét vuông, tứ phía đều là đầm nước, dùng những tảng đá đen kịt làm rào chắn. Phía trên rào chắn lại là một pho tượng được điêu khắc bằng ngọc trắng, trong đầm nước từng làn sương mù đen kịt bay lên. Dù là khoảng cách không gần, khí lạnh đến thấu xương, ngay cả Tiêu Phàm cũng không kịp đề phòng, cũng cảm thấy không chịu nổi.
Tất cả đều rất giống với “Thánh Tuyền”.
Pho tượng bạch ngọc trên rào chắn nước là mười hai pho, sáu nam sáu nữ, chạm trổ tinh xảo, trông rất sống động. Thậm chí, đến cả vẻ ngoài của pho tượng bạch ngọc đều rất giống mươi hai pho tượng trên rào chắn “Thánh Tuyền”.
Song, đây vẫn chưa là gì, ánh mắt của Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa chỉ tùy ý đảo qua pho tượng điêu khắc.
Điều khiến họ thực sự chú ý là cảnh sau thác nước.
Sau thác nước là một pho tượng khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện.
Pho tượng khổng lồ này ẩn sau thác nước, cao chừng ba bốn trượng, không phải tượng bạch ngọc, cũng không phải tượng đá đen, từ trên xuống dưới là một màu đỏ sậm, như màu máu. Trên đầu có nước suối chảy xuống, khuôn mặt nhìn không rõ lắm, nhưng tuyệt đối không thể là “tiểu sinh anh tuấn”.
Một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ xông đến.
Cơ Khinh Sa kêu lên.
- Ôi trời ơi, đây là cái gì vậy?
Tại nơi sâu hai ba trăm mét dưới lòng đất, trong một hang động đá vôi, sức lực Ma Cưu hao tốn lớn như thế, lại khắc một pho tượng khổng lồ thế này, rốt cuộc là có dụng ý gì? Nếu chỉ dùng hình vẽ để giải thích, thì không hiểu rõ được.
Thứ này, khuôn mặt tròn, trông rất dữ tợn, cho người ta cảm giác vô cùng bức bách.
Vào lúc này, biến cố bất thường xảy ra, linh khu Ma Cưu vốn tà tà ở phía trước, đột nhiên giống như chợt nghe được tiếng gọi nào đó, chợt tăng tốc, nhanh như chớp bay tới chỗ pho tượng khổng lồ phía sau thác nước.
Tiêu Phàm ngạc nhiên, lập tức bóp tay trái, miệng đọc thần chú, tay phải tạo thành hình hổ vồ, khua lên không trung. Một lực hút rất lớn liền dính chặt lấy linh khu Ma Cưu, kéo mạnh tay về.
Tuy nhiên linh khu Ma Cưu chỉ hơi lơ lửng trên không trung, liền tránh thoát khỏi khống chế của Tiêu Phàm, đầu cũng không ngoảnh mà phóng về phía pho tượng. Lúc đợi Tiêu Phàm tế xuất “Càn Khôn Đỉnh”, đã không còn kịp nữa, chỉ có thể giương mắt nhìn linh khu xuyên qua thác nước, chui thẳng vào bên trong.
Trên mình pho tượng, chợt phát ra ánh sáng màu đỏ, ánh sáng đỏ sậm biến thành màu đỏ tươi, giống như máu khô đọng lại, trong nháy mắt đã biến thành màu đỏ tươi.
Vốn là nước suối chảy từ trên pho tượng xuống, giống như nhận được “chỉ dẫn” nào đó, rẽ ra hai bên, lộ ra hình dáng pho tượng.
Miệng pho tượng này rất rộng, mắt giống như chuông đồng, vẻ mặt hung ác nham hiểm, thần thái cực kỳ mãnh ác.
Đối với một thầy tướng như Tiêu Phàm mà nói, liếc qua một cái cũng có thể thấy được, đây là “tướng ma quân” điển hình. Nếu là chân nhân có dung mạo như thế, thì người này nhất định là một thế hệ ma vương cái thế. Ví như Hoàng Sào, Trương Hiến Trung, Đông Điều Anh đều có tướng ma vương điển hình. Hiện thế của ma quân này tất nhiên gió tanh mưa máu sẽ dâng lên ngập trời, hàng triệu thây ma, tích cốt như núi.
Trước mắt, tuy chỉ là một pho tượng, nhưng mắt lại sáng lên màu máu, một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ xông đến, như muốn đi vào xương cốt của cơ thể, thậm chí còn như muốn nuốt sạch cả lục phủ ngũ tạng.
Nếu pho tượng kia thực sự hiện nguyên hình, thế thì sẽ sớm tạo ra thảm kịch đẫm máu trong nhân gian.
Cũng không biết thời gian qua đi bao nhiêu năm, pho tượng kia rõ ràng có sát khí lớn như thế.
Còn dưới chân pho tượng là cả một tảng đá màu đỏ cũng sáng chói. Đây là chân của pho tượng. Trên tảng đá lớn màu đỏ này có khắc bốn chữ tượng hình rất to, hình thù kỳ quái.
- Thiên qủy chi môn!
Cơ Khinh Sa chăm chú nhìn bốn chữ kia, lẩm bẩm nói.
543-tuong-ma-quan/1162272.html
543-tuong-ma-quan/1162272.html
393
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
