Chương 561
Nhanh chân đến trước
Ma Cưu nhận định đứa con cả Cain của Adam là quỷ hút máu.
Suy đoán này ngẫu nhiên hợp ý với rất nhiều học giả.
Không ít học giả cho rằng, sau khi Cain bị Jehovah trục xuất, bởi vì đã bị Thượng Đế và đại địa nguyền rủa, trở thành thân thể bất tử, cuối cùng tiến hóa thành quỷ hút máu thuỷ tổ.
Bản thân phỏng đoán này rất bình thường, dù sao đều là thần thoại viễn cổ, cũng sẽ không có người coi là thật.
Mấu chốt là, Ma Cưu cố ý đánh dấu trên trang sách này, và tự tay viết ghi chú, có thể thấy được thái độ coi trọng của ông ta đối với cái này. Một vị Đại Hàng Đầu Sư đảo quốc Nam Dương, tại sao lại cảm thấy hứng thú đối với truyền thuyết quỷ hút máu phương Tây như vậy?
Đáng tiếc Ma Cưu đã ngã xuống, tan thành tro bụi, cái nghi vấn này, không người nào có thể giải đáp.
Cơ Khinh Sa lại lật xem “Thánh kinh cựu ước”, phát hiện trong “ước nhất” có ghi chép liên quan đến Cain, cũng được đánh dấu hiệu nhân mạnh. Xem ra vị Đại Quốc Sư tiền nhiệm này đối với truyền thuyết Cain không phải là chú ý bình thường.
Hoặc là, cai ông ta chú ý không phải là Cain, mà là truyền thuyết quỷ hút máu?
Lại cẩn thận xem những quyển sách khác trên giá sách, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa lại phát hiện ra ít nhất ba quyển miêu tả quỷ hút máu, đều là điển tịch tương đối cổ xưa, hai quyển trong đó, thậm chí có thể nói “Văn vật” rồi. Đối với hai bản cổ tịch này, Tiêu Phàm trái lại rất thích, lấy ra, đặt ở trên bàn sách. Dự định lúc rời đi, sẽ mang đi.
Mặc kệ câu chuyện của hai quyển ghi chép có đáng tin hay không, ít nhất có giá trị là sách cổ.
Trừ cái đó ra, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa liền không có gặt hái khác.
- Nơi này chắc không phải chỉ có những quyển thư tịch này.
Cơ Khinh Sa nhìn các giá sách rỗng tuếch khác, nói rất khẳng định. Từ dấu vết trên giá sách cũng có thể nhìn ra được, nơi này ban đầu còn có điển tịch khác, sau đó lại bị dọn đi rồi.
- Có lẽ là bị những Hàng Đầu Sư rời khỏi mang đi rồi.
Cơ Khinh Sa còn nói thêm.
Điều này thật ra cũng có đạo lý nhất định. Dù sao đây là thư phòng của Ma Cưu, điển tịch cất giấu chính đại biểu cho truyền thừa của “Bất Cổ phái”, có lẽ tương lai “Bất Cổ phái” Đông Sơn tái khởi, hết thảy đều nhờ vào những điển tịch đó.
- Cũng không chắc...
Tiêu Phàm lại nhẹ nhàng lắc đầu, dường như có chính kiến khác.
Cơ Khinh Sa liền giương hai hàng lông mày lên giống như trưng cầu.
Tiêu Phàm lại không nói gì nữa, chậm rãi đi đến trước một giá sách khác. Ở bên phải giá sách này, có một cái nút rất không rõ ràng, Tiêu Phàm giơ tay ấn xuống.
Một trận tiếng “Kẹp kẹp” vang lên, bên cạnh giá sách di dời, lộ ra một cái cửa đá.
http://truyencu
atui.net/ Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa liếc nhau một
cái, đẩy cửa đá ra.
Một trận âm phong cuốn tới.
Tiêu Phàm không suy nghĩ gì, một chưởng đẩy ngang, Hạo Nhiên Chính Khí khua trống lay động, lập tức liền xua tán đi cổ âm phong này. Nhìn kỹ lại, cũng là một gian căn phòng bí mật, bày một dãy án kỷ. Những án kỷ này đều là điêu khắc từ tảng đá đen nhánh.
Nhưng mà, vẫn là rỗng tuếch.
Trên án kỷ không có cái gì, chỉ còn lại một ít dấu vết. Từ chút dấu vết này để phán đoán, phía trên an kỷ đá ban đầu hẳn là đặt một ít xoong chảo chum vại các loại, tuy nhiên trước đó không lâu đã bị người thổi quét sạch sẽ rồi.
Cơ Khinh Sa khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.
Xem ra bọn họ là thật sự đã tới chậm một bước.
- Mikhail...
Tiêu Phàm bỗng nhiên nhăn đầu lông mày, nhẹ giọng nói ra.
- Cái gì?
Cơ Khinh Sa không nghe được quá rõ ràng, hỏi lại một câu.
Tiêu Phàm gật gật đầu, nói:
- Tôi ở trong này, cảm nhận được khí tức của Mikhail. Xem ra, kẻ nhanh chân đến trước chính là Vị bá tước kia rồi.
- Không phải chứ? Mikhail thu thập mấy thứ này làm cái gì? Chẳng lẽ anh ta còn muốn nghiên cứu Hàng Đầu thuật?
Cơ Khinh Sa rốt cục không kìm nổi lắc đầu.
Trên thực tế, quan cảm của cô đối với Bá tước Mikhail vẫn là rất tốt. Mặc dù Cơ Khinh Sa cũng không nghi ngờ phán đoán của Tiêu Phàm đối với Mikhail. Nhưng loại hảo cảm này vẫn không hề bị tiêu trừ. Ngoại trừ hoài nghi của Tiêu Phàm, Mikhail thật sự được cho là một vị thân sĩ tiêu chuẩn. Bọn họ trong hành động lần này ở Nam Dương cuối cùng có thể đạt được thành công, cũng không thể tách khỏi sự trợ giúp của Mikhail.
Ít nhất lần này, trợ giúp của Mikhail đối với bọn họ là “Vô tư”. Không có mang theo bất luận điều kiện gì.
Tiêu Phàm trầm giọng nói:
- Có lẽ, mục đích của y giống với chúng ta.
- Linh hồn chi học, y hẳn là cũng rất muốn nghiên cứu. Đạo trường sinh phương Tâyvà đạo trường sinh phương Đông, dường như có sự khác nhau. Còn ‘Thiên Quỷ Hàng’ hình như lại là một loại thử nghiệm mưu cầu trường sinh khác.
Cơ Khinh Sa cũng nhăn đầu lông mày, nói:
- Nhưng, dựa theo phân tích của anh, chẳng phải bọn họ đã có được trường sinh sao? Còn muốn nghiên cứu ‘Thiên Quỷ Hàng’ làm cái gì?
Căn cứ vào tin đồn của giới Hàng Đầu, cho dù luyện thành “Thiên Quỷ Hàng”, cũng chỉ là thân thể bán linh, về ý nghĩa thực sự cũng không thể có được vĩnh hằng. Đối với Mikhail mà nói, thật sự có chút làm chuyện vô bổ?
Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Không nhất định. Đạo trường sinh của bọn họ rốt cuộc là như thế nào, chúng ta ai cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Có lẽ giống với ‘Thiên Quỷ Hàng’, có tai hoạ ngầm rất lớn. Mikhail muốn tìm một loại phương pháp có thể bù đắp.
Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt xinh đẹp quyến rũ hiện lên một chút phiền muộn, nhìn Tiêu Phàm, rất chân thành hỏi han:
- Tiêu Phàm, anh thật sự tin trên thế giới này có đạo trường sinh sao?
Tiêu Phàm cũng rất chân thành mà đáp nói:
- Tôi tin. Vô Cực Môn qua nhiều thế hệ tổ sư tiền bối, tuyệt đối sẽ không gạt người. Đạo trường sinh, nhất định tồn tại. Phải xem chúng ta có duyên phận đó hay không rồi.
- Nếu...
Cơ Khinh Sa lần đầu tiên ở trước mặt Tiêu Phàm nói chuyện chần chờ.
- Tôi là nói, nếu anh có được đạo trường sinh, anh có muốn chia xẻ với tôi không?
- Có.
Tiêu Phàm không chút do dự, không có chút trì trệ, lập tức gật đầu, thần sắc còn nghiêm túc hơn hồi nãy.
Cơ Khinh Sa liền mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở, kiều diễm vô cùng, tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm bàn tay của Tiêu Phàm, thân hình mềm mại dựa sát vào ngực của Tiêu Phàm.
Cô một chút cũng không nghi ngờ lời hứa của Tiêu Phàm, người nam nhân này, giống như Mikhail, là thân sĩ phương Đông.
Một lời nói một gói vàng!
Cử chỉ thân thiết của Cơ Khinh Sa có một chút liền ngừng lại, rất nhanh liền đứng thẳng người, vuốt vuốt tóc mai, hạ giọng nói nói:
- Chúng ta làm sao bây giờ? Đến Châu Âu tìm Mikhail ư?
Tiêu Phàm chậm rãi lắc đầu, hai hàng lông mày nhẹ chau lại, nói:
- E là chúng ta chưa chắc có thể tìm được y. Nếu như y thực sự lấy đi tất cả ở nơi này, y nhất định sẽ tìm một chỗ trốn đi, im lặng nghiên cứu. Trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không lộ diện.
Cơ Khinh Sa cắn cắn môi đỏ diễm lệ, hơi chán nản nói:
- Vậy chúng ta chẳng phải là uổng công trở về sao?
Thật vất vả chạy tới Ma Cưu, hết thảy nơi này lại bị người ta đoạt trước một bước, đều là vô ích, không khỏi khiến cho Cơ Khinh Sa buồn bực. Vừa nghĩ đến đây, Cơ Khinh Sa bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ trợ giúp của Mikhail đối với bọn họ đều không phải là “Vô tư” thực sự. Mikhail rất có thể cũng là đến vì nhằm vào linh hồn chi học của của Ma Cưu, chỉ là không có nắm chắc đối phó được vị Đệ nhất Đại Hàng Đầu Sư Nam Dương này, liền đơn giản lùi lại sau một bước, để Tiêu Phàm ở phía trước “Đấu tranh anh dũng”.
Đợi tới lúc Tiêu Phàm và Ma Cưu liều đến hừng hực khí thế, y lại không trở ngại chút nào mà vào nhặt sạch những thứ cất giữ trong thư phòng của Ma Cưu.
Quả nhiên là bọ ngựa vồ ve, chim sẻ núp đằng sau.
Đối với ý nghĩ của Cơ Khinh Sa, Tiêu Phàm trong lòng có nắm chắc, cười cười, nói:
- Mikhail mặc dù là một thân sĩ, nhưng trước tiên y là một kẻ mạnh.
Phương thức làm việc của kẻ mạnh, tuyệt không chịu sự trói buộc của quy tắc thân sĩ.
Cơ Khinh Sa giống một tiểu cô nương bĩu môi, rất là khó chịu.
Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Cũng không nên quá uể oải, tôi tin có nhiều chỗ, Mikhail chưa chắc có thể tìm được. Cho dù y tìm được rồi, cũng không chắc có thể đi vào.
- Hả? Anh còn có phát hiện gì?
Cơ Khinh Sa lập tức tinh thần đại chấn.
- Dựa vào tính cách của Ma Cưu, thứ trọng yếu nhất, ông ta sẽ không đặt ở nơi có thể thấy được như vậy...
Tiêu Phàm nói xong, vừa lật cổ tay, tiểu đỉnh màu đỏ hiện ra, chậm rãi xoay tròn ở trước ngực hắn, giản dị tự nhiên. Tiêu Phàm lập tức tay trái nắn bí quyết, miệng niệm chú, ngón giữa tay phải chỉ lên, đánh một đạo pháp quyết vào trong “Càn Khôn Đỉnh”.
Bảo đỉnh ánh sáng rực rỡ, trên thân đỉnh đồ án lưu chuyển nhanh, một cỗ âm phong dày đặc chợt từ trong đỉnh trào ra, xoay tròn ở trên đất.
Cơ Khinh Sa chỉ cảm thấy hàn khí tập kích, nhiệt độ trong phòng dường như chợt giảm xuống mấy chục độ, từ ngày mùa hè nắng chói chang lập tức bước vào ngày đông ngày giá rét.
Âm phong không ngừng xoay tròn ở trên đất dần dần bắt đầu ngưng tụ ra một bóng người hư nhạt. Thời điểm trước hết, như có như không. Rồi theo từng cổ màn sương đen từ trong đỉnh tràn ra, dần dần trở nên dày đặc.
- Ma Cưu?
Cơ Khinh Sa một tiếng thét kinh hãi, mạnh mẽ che miệng nhỏ lại, hai mắt trừng to, kinh ngạc không hiểu.
Bóng đen cao hơn một xích này, dần dần miệng mũi rất giống, rõ ràng chính là hình dạng của Ma Cưu Đại Quốc Sư.
Cơ Khinh Sa lập tức ý thức được, đây là thân thể linh của Ma Cưu Đại Quốc Sư. Lúc trước Ma Cưu bị “Gương Thiên Cương” trấn áp, thân thể linh hơn phân nửa tan rã ở vô hình, bộ phân nhỏ còn dư lại bị linh sủng bổn mạng của Tô Nam cắn nuốt một chút, để giải trừ Hàng Đầu cho Cơ Khinh Sa cũng tiêu hao một chút, còn lại đều bị Tiêu Phàm thu vào trong “Càn Khôn Đỉnh”.
Sớm biết “Càn Khôn Đỉnh” chính là đứng đầu tam bảo trấn giáo của Vô Cực Môn, có hiệu quả an hồn kỳ diệu, không ngờ, lại có thể tái hiện linh thân thể của Ma Cưu.
- Không hoàn chỉnh rồi, chỉ là một hư không, rất ít một bộ phận. Tuy nhiên, hẳn là còn có chứa một bộ phận trí nhớ bản thể, hoặc là nói, chỉ là một loại trí nhớ bản năng...
Tiêu Phàm lắc đầu, nhẹ giọng nói ra, không chuyển mắt nhìn thẳng ảo ảnh Ma Cưu cao hơn một xích kia, tay phải liên dương, không ngừng rót pháp lực vào trong “Càn Khôn Đỉnh”.
Ảo ảnh vừa dài tới hai thước, trong “Càn Khôn Đỉnh” rốt cục không tràn màn sương đen âm khí ra bên ngoài nữa. Ảo ảnh cũng liền không hề lớn lên, ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, như thể là vật chết không hề hay biết vậy.
Tiêu Phàm miệng lẩm bẩm, tay trái vừa lật, một tấm Phù Lục chu sa hiện lên, vọt tới phía ảo ảnh. Ở giữa không trung hồng quang chói mắt, hóa thành một đồ án phong cách cổ xưa, bổ nhào vào ảo ảnh. Bỗng nhiên liền thẩm thấu đi vào, bị ảo ảnh hấp thu sạch sẽ.
Ảo ảnh thân hình chấn động, hai mắt vốn nhắm chặt liền mở mạnh ra, lóng lánh hồng quang yêu dị.
Khi ánh mắt yêu dị này quét tới, Cơ Khinh Sa không kìm nổi lạnh ở trong, đến gần Tiêu Phàm một bước, gắt gao tựa sát hắn, hai mắt cũng là nhìn chằm chằm vào ảo ảnh, không nháy mắt.
542-nhanh-chan-den-truoc/1162271.html
http://truyencu
atui.net/
542-nhanh-chan-den-truoc/1162271.html
605
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
