Chương 563
Thiên quỷ chi môn!
Thiên quỷ chi môn!
Bốn chữ này vừa thốt lên, đầm nước phía dưới thác bỗng trào lên cuồn cuộn. Mà lúc đầu chỉ là từng đợt màn sương đen mang theo âm khí tràn ra, xoay tròn, không ngừng lan ra bốn phía.
Toàn bộ hang động đá vôi, trong nháy mắt liền lạnh thấu sương, giống như vừa đi xuống mười tám tầng địa ngục.
Đâu đó có tiếng khóc thảm thiết của quỷ văng vẳng, thê lương.
Tiêu Phàm “hừ” lạnh một tiếng, “Càn Khôn Đỉnh” phóng ra, một vòng tròn lốc xoáy ở trước ngực, đồ án hỗn độn màu đỏ trên miệng đỉnh nhanh chóng khuếch tán ra, tạo thành một lốc xoáy lớn giữa không trung, bắt đầu bay nhanh về phía màn sương đen mang âm khí trong đầm nước.
Từng lớp sương mang âm khí lập tức bị hút vào lốc xoáy, tốc độ cực nhanh.
Tiếng quỷ khóc càng lúc càng trở nên thê lương, dừng như có rất nhiều ác quỷ từ địa ngục bay lên, không ngừng xoay quanh gào thét bên cạnh hai người họ, làm cho người ta kinh hãi.
Môi Tiêu Phàm mấp máy, tiếng thần chú cũng càng lúc càng vang, rất nhanh đã làm cho cả động vang dội át đi tiếng khóc thảm thiết của quỷ.
Cơ Khinh Sa chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, dần dần trấn tĩnh.
Một tiếng ầm vang dội, một cột nước to dâng lên trong đầm nước, như là có cái gì đó nhảy lên khỏi đầm nước, lập tức, bốn phía cột nước mở ra, rầm rầm rơi xuống đầm nước. Tiếng khóc thê lương của quỷ đột nhiên dừng lại, đầm nước vốn đang dâng cuồn cuộn lập tức trở nên tĩnh lặng như gương, âm khí lạnh lẽo đang tỏa ra cũng trong nháy mắt thu lại. Thậm chí ngay cả thác nước đang chảy từ trên xuống cũng bỗng bị đứt đoạn, không chảy theo dòng nước nữa.
Bức điêu khắc màu đỏ khổng lồ kia rốt cuộc cũng hiện ra. Màu sắc cũng từ màu đỏ như máu vừa rồi mà chuyển thành màu đỏ sậm, không còn sáng bóng, lóng lánh nữa.
Linh khu Ma Cưu lại biến mất không để lại dấu tích.
Tiêu Phàm cũng không cảm nhận được một chút hơi thở nào của linh khu đó nữa, giống như cảnh tượng kỳ lạ trong động đá vôi cũng đột nhiên biến mất.
- Pho tượng này thật kỳ quái.
Cơ Khinh Sa nói nhỏ.
Vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy, linh khu Ma Cưu bay qua, chui vào trong pho tượng, cứ thế biến mất tăm. Dường như giữa linh khu đó và pho tượng tồn tại liên hệ bản năng nào đó, có lẽ vốn là một. Linh khu kia chính là phần hồn của pho tượng.
Nhưng linh khu này rõ ràng là hồn phách của Ma Cưu hóa thành.
Cơ Khinh Sa có chút mơ hồ không thể lý giải nổi.
Tiêu Phàm giơ tay ra, thu “Càn Khôn Đỉnh” về, đưa lực thần niệm vào trong để thăm dò. Nơi này vốn đối với lực thần niệm của hắn khống chế hắn một cách nghiêm trọng, thậm chí lực thần niệm muốn li thể cũng khó khăn. Nhưng mối liên hệ giữa hắn và “Càn Khôn Đỉnh” không phải bình thường, lực cấm chế ở đây dù mạnh, cũng không thể cắt đứt liên kết giữa hắn và “Càn Khôn Đỉnh”.
Một lúc sau, Tiêu Phàm hài lòng gật đầu.
Cho dù không kịp đề phòng, mất đi một phần còn sót lại của linh khu Ma Cưu, nhưng lại thu thập được đầy đủ âm khí địa mạch ở đây. Từ sau khi hái được “Xích Viêm Thảo”, âm khí địa mạch trong “Thánh Tuyền” cơ bản đã bị tiêu hao, gần như không còn nữa. Không ngờ, ở nơi sâu trong lòng đất này, âm khí địa mạch lại vẫn mãnh liệt như thế.
Sự thậy chứng minh, âm khí địa mạch ở đây, dù không phải là khí âm của đất trời, thì cũng không khác xa nhau lắm.
Trước khi luyện chế “thanh linh đan”, ngoại trừ hai cánh hoa, Tiêu Phàm còn để lại hạt giống của “Xích Viêm Thảo”. So với cánh hoa, thì loại hạt giống của “Xích Viêm Thảo” này lại không hề thần kỳ, không xuất hiện một chút tinh khí sinh mạng nào, không có sự khác biệt nào với hoa cỏ bình thường. Tuy nhiên, Tiêu Phàm vẫn để hạt giống này ở trong “Càn Khôn Đỉnh”, nuôi trồng bằng âm khí địa mạch.
Điều làm cho Tiêu Phàm ngạc nhiên chính là kể từ sau khi để hạt giống “Xích Viêm Thảo” vào trong “Càn Khôn Đỉnh”, thì âm khí đại mạch bên trong càng ngày càng ít đi, tựa hồ bị cái gì đó hấp thu. Qua mấy ngày quan sát tình trạng hạt giống “Xích Viêm Thảo”, lại phát hiện thấy có chút thay đổi, so với lúc trước, hình như có chút dao động về linh khí. Dù sự thay đổi này rất nhỏ, nhưng Tiêu Phàm vẫn có thể nhận ra.
Tiêu Phàm gần như kết luận, đây là do âm khí địa mạch bồi dưỡng. “Xích Viêm Thảo” vốn là sống trong “Thánh Tuyền”, những âm khí địa mạch này lấy từ “Thánh Tuyền”, đúng là rất thích hợp.
- Tiêu Phàm, đây có lẽ là phía dưới Thánh Tuyền phải không?
Cơ Khinh Sa quan sát động đá vôi ngầm này một lần nữa rồi vội hỏi.
Vừa rồi, đi qua một con dốc hình đinh ốc, lại qua một mê cung nhỏ, dù là người có cảm giác về phương hướng cũng không thể định vị và phán đoán chính xác được, chỉ có thể phỏng đoán mà thôi. Nhưng lượng khí lạnh ở đây thậm chí còn lớn hơn ở “Thánh Tuyền”, có lẽ là từ một nơi.
Hơn nữa, nơi này còn có một pho tượng cổ quái, còn khắc bốn chữ to “Thiên quỷ chi môn”, khắp nơi đều rất quỷ dị.
- Có lẽ là như vậy.
Tiêu Phàm gật đầu, trả lời chắc chắn.
Suy đoán của hắn và Cơ Khinh Sa giống nhau.
- Đi, qua đó xem thử.
Thấy động đá vôi chợt yên tĩnh, không có âm thanh kỳ lạ nào khác nữa. Tiêu Phàm liền thu lại bảo đỉnh, đi nhanh về phía đầm nước bên kia. Lúc trước, cả pho tượng và chân tượng đều bị thác nước che khuất, bốn phía đều rất mơ hồ, không rõ ràng. Nhưng hiện tại thác nước bỗng nhiên ngừng chảy, khí đen cũng bị tiêu tan, cả pho tượng đều nhìn thấy rất rõ.
Có điều, mới đi được vài bước, ánh mắt Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa liền sáng lên.
Ngoài bốn chữ “Thien quỷ chi môn” to đùngra, thì ở dưới chân tượng còn khắc mấy hàng chữ nhỏ. Nhưng chữ quá nhỏ, lại bị nước giội rửa quanh năm, đứng từ xa chỉ có thể thấy đen đen, nhìn không rõ.
Đến gần một chút nữa, hai hàng lông mày Tiêu Phàm khẽ dương lên.
Hàng chữ nhỏ phía dưới chữ “Thiên quỷ chi môn” lại là chữ Hán, không phải là chữ tượng hình của thổ dân Lạc Già nữa. Cho dù đại quốc sư Ma Cưu nói tiếng Hán vô cùng lưu loát, nhưng ở nơi sâu dưới lòng đất này rõ ràng là một nơi khác, khắc chữ Hán dưới pho tượng quỷ thần tà ác này vẫn làm Tiêu Phàm cảm thấy không thể tin nổi.
- Đây là nguyên văn...
Cơ Khinh Sa đột nhiên nói, cũng trừng mắt lên nhìn thẳng vào hàng chữ nhỏ dưới chân tượng.
Ý Cơ Khinh Sa muốn nói, chữ trên chân tượng này không phải xuất phát từ sách cổ của người dân Lạc Già, mà là có từ sách cổ tiếng Hán nào đó. Không biết vì nguyên nhân gì mà Ma Cưu bắt người khác phải khắc những chữ Hán này trên pho tượng. Thông thường mà nói, đây là nguyên văn, chưa hề phiên dịch, càng chưa từng sửa chữa.
Tiêu Phàm không trả lời, hoàn toàn bị thu hút bởi những chữ Hán này.
Đoạn văn này không quá dài, chỉ có mấy trăm từ, chia làm hai đoạn. Đoạn thứ nhất không đến một trăm từ, không đầu không cuối, dường như là mấu chốt của công pháp tu luyện nào đó, thậm chí còn xuất hiện hai chữ “trường sinh”. Là bậc thầy trong thuật pháp Hoa Hạ, Tiêu Phàm như cảm thấy đoạn văn này chứa đựng đạo lý rất thâm sâu, có vẻ như là từ cổ xưa để lại, nhưng chỉ là không hoàn toàn giống với thuật pháp Đạo môn. Chỉ có điều bất cứ phần nào trong nội dung quan trọng của sách cổ mà Vô Cực Môn hiện có, đều không có chỗ nào ăn khớp, Tiêu Phàm cũng không dám khẳng định.
Huống hồ, nếu là công pháp tu luyện, thì đoạn văn này chắc chắn không hoàn chỉnh. Chỉ dựa vào mấy câu này, cho dù có thiên phú cao như Tiêu chân nhân cũng rất khó suy luận ra được cả bộ công pháp.
Dựa vào cách mô tả của những chữ này, Tiêu Phàm ngầm vận hơi thở, chỉ thấy đan điền bỗng trở lên nóng hơn, xuất hiện luồng khí nóng. Không đợi Tiêu Phàm chỉ dẫn thêm, luồng khí nóng thuận tiện chảy một vòng theo dòng mạch toàn bộ phần bụng, lập tức có khí nóng bốc lên. Hạo Nhiên Chính Khí ở đan điền lại cuồn cuộn sôi trào.
Tiêu Phàm giật mình, vội vàng ngừng vận hơi thở, ép khí ở đan điền sắp sôi trào kia xuống.
Loại công pháp mà “trước không chạm thôn, sau không chạm tiệm” này, khi vận hành hơi thở, chắc chắn có rất nhiều tai họa ngầm, khó lường trước. Ở đây lại tối tăm nguy hiểm, tuyệt đối không phải là địa điểm tốt để chuyên tâm tu luyện, không nên liều lĩnh mạo hiểm.
Dù là như thế, nhưng vận hành hơi thở một chút cũng có thể gây ra phản ứng rất mạnh, vẫn vượt xa dự tính của Tiêu Phàm. Điều có thể nghĩ ra được là nếu công pháp này hoàn chỉnh chắc chắn là không thể, thậm chí so với công pháp kế thừa của Vô Cực Môn, có lẽ còn mạnh hơn rất nhiều.
Bên này Tiêu Phàm chưa hoàn toàn ngừng vận hành hơi thở, chỉ nghe một tiếng kêu, một ngón tay nhỏ mềm mại đưa ra, cầm lấy tay hắn, tay kia của Cơ Khinh Sa thì che bụng, người hơi cúi xuống, sắc mặt có chút đau đớn.
Tay Tiêu Phàm nắm chặt cổ tay Cơ Khinh Sa, lập tức nhận ra một dòng chân khí mạnh mẽ đang hỗn loạn trong kinh mạch cô. Không hề nghi ngờ gì nữa. Cơ Khinh Sa cũng đang thử dựa vào công pháp trên chân tượng vận hành hơi thở, chỉ cần không xem xét kỹ, chân khí sẽ đi mất.
Nếu là một mình luyện công mà xảy ra chuyện này, thì thật nguy hiểm, đáng sợ, làm không tốt sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Tiêu Phàm vội vàng vận lại Hạo Nhiên Chính Khí, cuồn cuộn xuyên vào trong cơ thể của Cơ Khinh Sa, dòng chân khí cuồng loạn kia bị ép xuống, từ từ đi vào đan điền.
Cơ Khinh Sa lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, đứng thẳng người, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
- Công pháp thật bá đạo!
Tiêu Phàm nói.
- Quả thực là thế, tốt nhất không nên tùy tiện thử.
Cơ Khinh Sa nói thêm.
- Công pháp này hình như không liên quan gì đến công pháp của phái Hà Lạc chúng tôi, sau này tôi cũng không dám tùy tiện thử nữa đâu.
Tiêu Phàm khẽ xoa cằm, bắt đầu xem đoạn văn thứ hai trên chân tượng. Đoạn thứ hai dài hơn đoạn thứ nhất, khoảng hơn hai trăm chữ, được mô phỏng rất huyền diệu.
- ... Thị cố, chúng diệu luân hồi, thiên quỷ xuất thế, tu la luyện ngục, bất dĩ vi khổ...
Cơ Khinh Sa đọc thành tiếng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, trong ánh mắt rất mơ hồ.
- Tiêu Phàm, cái này nghĩa là gì?
Sắc mặt Tiêu Phàm đã trở nên vô cùng nghiêm túc, lại không vội trả lời Cơ Khinh Sa. Căn cứ vào mô phỏng của đoạn văn này, vào thời điểm thích hợp nào đó, “thiên quỷ” sẽ xuất thế, nhân gian sẽ biến thành địa ngục trần gian.
- Lẽ nào thiên quỷ này là nói đến Ma Cưu?
Cơ Khinh Sa lại hỏi, giọng nói càng lúc càng mơ hồ.
Tiêu Phàm vẫn không nói, nhưng trong lòng hắn lại có một dự cảm vô cùng xấu.
Có lẽ, người mà thiên quỷ này chỉ ra không phải là Ma Cưu.
544-thien-quy-chi-mon/1162273.html
544-thien-quy-chi-mon/1162273.html
399
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
