TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 560
Cain

Nơi Ma Cưu sinh hoạt hàng ngày ngay tại nơi cách mê cung không xa, một loạt tinh xá độc lập. Đều là dùng loại tảng đá đen nhánh kiến tạo thành, là cùng một loại với nham thạch vách tường ao “Thánh Tuyền”. Nhìn qua, dãy tinh xá này đen thui, không chút thu hút nào.

Tiêu Phàm vừa tiếp cận, liền lập tức cảm giác được một cỗ lực áp chế. Cấm chế nơi này, rõ ràng có thể áp chế thần niệm.

Sabah dẫn bọn họ tới phía trước một gian tinh xa trong số đó, nơm nớp lo sợ nói:

- Tiên sinh... Nơi này, nơi này chính là nơi Ma Cưu Đại Quốc Sư ngày thường sống...

Nói xong, hai cái đùi thậm chí cũng nhịn không được hơi hơi phát run.

Cả dãy tinh xa bỏ trống không, không nhìn thấy nửa bóng người, an tĩnh, u ám, cực kỳ kinh khủng

- Được, ngươi đi đi. Không được ta cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không được tiếp cận nơi này.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, thuận miệng phân phó nói.

- Vâng, tiên sinh!

Sabah như được đại xá, vội vội vàng vàng cúi đầu thi lễ với Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa. Xoay người, cũng không quay đầu lại, giống như chạy trốn khỏi nơi này. Mặc dù Ma Cưu Đại Quốc Sư đã ngã xuống, nơi này vẫn âm trầm khủng bố đến khiến cho người ta hít thở không thông.

Tiêu Phàm đẩy cửa phòng tinh xá khép hờ ra, chậm rãi đi vào.

Ở bề ngoài, nơi này là một loạt phòng ở, nhưng thật ra là hình thức buồng xép. Có phòng khách, có phòng ngủ, có thư phòng. Tiêu Phàm chỉ dừng lại một chút ở phòng khách và phòng ngủ, liền đi tới thư phòng. Thư phòng diện tích không lớn, bố trí khá đơn sơ, mang theo tư tưởng dị quốc vô cùng nồng đậm.

Mặc dù bây giờ là buổi chiều, mặt trời trên đỉnh đầu nhô lên cao chói chang, sóng nhiệt cuồn cuộn. Nhưng trong thư phòng này lại là lạnh lẽo, khiến cho người ta không cảm thấy được nửa phần ấm áp, thậm chí ngay cả Cơ Khinh Sa đều không kìm lòng nổi bước đến gần Tiêu Phàm.

Đây hoàn toàn là một động tác theo bản năng, gần như không qua suy nghĩ. Cho dù phụ nữ mạnh mẽ độc lập cỡ nào, khi ở cùng người đàn ông mình ngưỡng mộ trong lòng, đều sẽ tự nhiên mà sinh ra tính ỷ lại nào đó.

- Tiêu Phàm, anh muốn tìm cái gì?

Cơ Khinh Sa rốt cục không kìm nổi nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói có chút khó hiểu.

Chẳng lẽ Tiêu Phàm cũng giống như cô, muốn xâm nhập nghiên cứu Hàng Đầu thuật một phen?

- Tôi đang tìm công pháp tu luyện của Ma Cưu."

- À?

Cơ Khinh Sa giật mình kinh hãi.

- Tôi rất cảm thấy hứng thú đối với linh khu của Ma Cưu.

Tiêu Phàm đơn giản giải thích với Cơ Khinh Sa một câu. Hành trình Nam Dương trước đó không lâu, ngoại trừ “Xích Viêm Thảo” ra, Tiêu Phàm thu hoạch lớn nhất chính là tiếp xúc với một lĩnh vực cơ bản xa lạ—— lĩnh vực linh hồn.

Cái gọi là Nguyên Thần xuất khiếu, đều tồn tại trong các loại tu tiên truyền thuyết Hoa Hạ. Ví dụ như Lý Thiết Quải bát tiên chi thủ trứ danh, chính là sau khi Nguyên Thần dạo chơi, thân thể bị hủy. Nguyên Thần không thể không dựa vào thân thể của một tên ăn mày chết vì đói rét để có thể tái sinh.

Nhưng tin đồn chung quy chỉ là tin đồn mà thôi, Tiêu Phàm chưa bao giờ từng thấy Nguyên Thần xuất khiếu thật sự.

Cho đến nửa tháng trước.

Ma Cưu thân thể tiêu vong, linh hồn sống sót độc lập, hơn nữa còn có sức chiến đấu cực kì mạnh mẽ.

Trước đó, Tiêu Phàm chưa bao giờ nghĩ tới, loại tình hình này thật sự sẽ phát sinh. Thậm chí bên trong “Vô Cực Thuật Tàng”, đều không có ghi lại phương diện này. Hoặc là ở bên trong “Trường Sinh Thiên”, có thể tìm được văn tự tương quan. Nhưng cố lão tương truyền, “Trường sinh thuật” của Vô Cực Môn thực tế đã là “Cảnh giới thần tiên”.

[ truyen cua tui | Net ]
Không thành tiên, không đắc đạo, có thể trường sinh sao?

Cái gọi là “Thiên Quỷ Hàng”, thân thể nửa người nửa linh, kỳ thật so với các loại truyền thuyết Nguyên Thần xuất khiếu, mượn xác hoàn hồn, có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tiêu Phàm cũng sẽ không tin, thế gian thực sự có loại kỳ thuật này.

Ngoại trừ “Biểu diễn” của bản thân Ma Cưu, Tiêu Phàm còn ở trong “Càn Khôn Đỉnh” lấy được “Nhắc nhở” hoàn toàn bất đồng. Tiêu Phàm có thể cảm giác được rõ ràng, thần niệm lực của hắn có thể tồn tại độc lập ở bên trong “Càn Khôn Đỉnh”. Trong khoảng thời gian này, lúc Tiêu Phàm dựa vào thần niệm lực điều tra tình hình trong đỉnh, rõ ràng có phát sinh giao tập với một thần niệm lực khác ở trong đỉnh. Chỉ có điều loại giao tập này vẫn rất mơ hồ, một ít tin tức hoặc là nói “Nhắc nhở” Tiêu Phàm lấy được, đều là mông lung, như có như không. Đại đa số thời điểm chợt lướt qua, rất khó thực sự bắt được trọng điểm.

Loại biến hóa này phát sinh sau khi thu âm bộc của Phạm Anh vào trong “Càn Khôn Đỉnh”.

Tiêu Phàm mơ hồ cảm thấy, ắt hẳn có liên quan với “Linh hồn thuật” của Hàng Đầu Thuật nuôi dưỡng Âm Quỷ.

Cho nên sau khi thương thế của Tân Lâm bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, hắn liền lập tức chạy về Nam Dương. Trong khi giao lưu với Tô Nam, Tô Nam cũng nói tới một ít kỹ xảo và tâm đắc của súc quỷ. Tuy nhiên Tiêu Phàm cảm thấy có chút “ngứa ngách”, không nắm được trọng điểm.

Tô Nam cũng thừa nhận, ở phương diện này, bản thân mình còn xa mới bằng Ma Cưu. Chỉ riêng nuôi dưỡng mười hai tên Âm Quỷ, liền có thể nói Ma Cưu là người duy nhất rồi. Ngoại trừ “Đại Thiên Vương” Lạp Trát Đắc Lý trong truyền thuyết ", nước Đan Mạn chưa từng có một Hàng Đầu Sư có thể đạt tới tiêu chuẩn như vậy.

Tô Nam cho rằng, đây là thiên phú dị bẩm của Ma Cưu.

Tuy nhiên, Tiêu Phàm lại không hoàn toàn cho là như vậy. Ngoài thiên phú ra, có lẽ còn có nguyên nhân khác: Nói thí dụ như công pháp tu luyện khác nhau, hoặc có lẽ kỳ ngộ khác.

Thật giống như Sai Vượng có được “Thiên Mục trùng” mà luyện thành “Thiên nhãn thần thông”.

Muốn vạch trần bí mật này, không thể không quay lại Ma Cưu trang viên điều tra một phen.

Ánh mắt của Tiêu Phàm quét tới quét lui giá sách ở bốn phía trong thư phòng, hai hàng lông mày hơi hơi nhàu lên. Những giá sách này, đại bộ phận đều rỗng tuếch. Chỉ có trên một giá sách phía đông, thưa thớt đặt một vài quyển sách. Nhưng những quyển sách này, hiển nhiên không phải sách công pháp mà Tiêu Phàm muốn tìm, mà là một số ấn phẩm hiện đại, trong đó bao gồm không ít sách ngoại ngữ nổi tiếng trên thế giới.

Ma Cưu khi còn sống có thể nói là đọc rất nhiều sách, học thức rất uyên bác.

Nơi này nằm ở chỗ sâu trong nội thành trang viên, ngày bình thường ngoại trừ Ma Cưu ra, có rất ít người đặt chân vào. Ma Cưu hoàn toàn không cần phải bày lên nhữn bộ sách ngoại văn đó để trưng bày.

Trưng bày cho ai xem?

Hiện tại Tiêu Phàm sớm đã hiểu rõ, Ma Cưu đảm nhiệm Đại Quốc Sư mấy năm nay, cũng không phải hàng năm đều ở lại trong hoàng cung. Trong một năm chí ít có một nửa thời gian ông ta đã ở Ma Cưu trang viên, chẳng qua thời gian không có cố định mà thôi.

Cái gọi là người thủ hộ chung cực của hoàng cung kỳ thật chỉ là một cái danh nghĩa, bình thường cũng sẽ không có Hàng Đầu Sư nào điên cuồng tùy ý công kích hoàng cung, sát hại thành viên hoàng thất. Sự tình không có lợi, ai muốn làm chứ?

Đại Quốc Sư dừng chân hoàng cung, đa số thời điểm chỉ là nảy sinh một tác dụng kinh sợ. Nếu thật có Hàng Đầu Sư thừa dịp thời điểm Đại Quốc Sư không ở đó, ra tay công kích hoàng cung, sau đó cũng rất khó trốn thoát khỏi sự đuổi giết của Đại Quốc Sư.

Hơn nữa trong hoàng cung, có rất nhiều thuật pháp cũng không thể tùy tiện tu luyện. Bởi vậy, Ma Cưu trang viên từ trước đến nay đều là căn cứ địa thực sự của Ma Cưu Đại Quốc Sư. Muốn tìm điển tịch công pháp tu luyện của Ma Cưu, tới hoàng cung chỉ sợ là không có thu hoạch gì lớn, còn không bằng đến Ma Cưu trang viên.

Nhưng hiện tại xem ra, trong thư phòng này cũng không có điển tịch Tiêu Phàm muốn tìm.

- A...

Cơ Khinh Sa bỗng nhiên phát ra một tiếng ngạc nhiên thán phục trầm trầm, bước nhanh đi đến bên cạnh giá sách, hơi hơi xoay người, lấy ra một quyển sách tiếng Anh thật dày.

Tiêu Phàm cũng bị quyển sách này hấp dẫn.

Lại là “Thánh kinh cựu ước toàn thư”.

Ở trên giá sách của Đại Hàng Đầu Sư Nam Dương, không ngờ tìm được “Thánh kinh cựu ước toàn thư”, khó trách Cơ Khinh Sa phải kinh ngạc. Đây thật sự có chút không hợp a...

Ma Cưu Đại Quốc Sư xem đọc, không khỏi quá mức rộng rãi.

Tuy nhiên suy xét đến những thứ Tiêu Phàm xem đọc qua cũng đồng dạng rộng rãi, loại kinh ngạc này rất nhanh liền biến mất.

Bộ “Thánh kinh cựu ước” này thật là bản rất cũ, trải qua tu bồi, trang giấy đã ố vàng, trong sách kèm theo phiếu đánh dấu. Cơ Khinh Sa mở phiếu đánh dấu đầu tiên ra, là một phần ghi chép có liên quan về con trai cả Cain của Adam trong “Sang thế kỷ” của Ma Tây Nguc Kinh Chi Thủ.

Dựa the “Sang thế kỷ” ghi lại, Cain là đứa con trai đầu tiên của Adam và Eva, trời sinh tính tà ác, sau khi bị Thượng Đế Jehovah trách cứ, liền rất là tức giận. Cain đối với đệ đệ của y là Abe tràn đầy ghen tị và thù hận, sau đó đã giết chết Abe ở đồng ruộng, bị Thượng Đế trục xuất và đại địa nguyền rủa. Từ đó về sau phiêu bạt ở giữa đất trời, bất tử bất diệt, vĩnh viễn không được cứu rỗi.

Dưới đoạn văn này, có người dùng bút đánh cường điệu ký hiệu. Nhưng mà cái này vẫn không phải là cái thu hút sự chú ý của Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm nhất, mà sự chú ý của bọn họ bị một mũi tên chỉ dẫn. Mũi tên vẽ bằng tay này, chỉ sang chỗ trống của trang sách, nơi đó dùng bút viết than mấy chữ tượng hình phong cách cổ xưa.

Cơ Khinh Sa vừa nhìn thấy mấy chữ tượng hình này, lập tức liền ngây ngốc một chút.

Tiêu Phàm liền nhìn về phía cô mà trưng cầu.

Những chữ tượng hình này dường như cũng là ngôn ngữ mà thổ dân bản địa Giáp Lục Đảo sử dụng, Tiêu Phàm quả thật không biết.

- Quỷ hút máu!

Cơ Khinh Sa hít một hơi thật dài, chậm rãi nói.

- Đây là chữ tượng hình của thổ dân Lạc Già, viết chính là ba chữ ‘Quỷ hút máu’, hẳn là Ma Cưu tự tay viết đấy...

541-cain/1162270.html

541-cain/1162270.html

380

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.