Chương 555
Bằng hữu
Trên mặt Cơ Khinh Sa, hiện ra một màu xanh ngắt, vô cùng kỳ lạ.
Hai hàng lông mi Tiêu Phàm nhăn lại, không chút do dự mang “Xích Viêm Thảo” trong tay đặt dưới chóp mũi Cơ Khinh Sa. Một luồng linh khí sinh mạng cực kỳ tinh túy, tràn vào cơ thể Cơ Khinh Sa. Cơ Khinh Sa mở hai mắt, cười gượng, sắc xanh trên mặt đã có phần chuyển sắc.
- Tô Nam đại sư___
Tiêu Phàm quay đầu kêu to.
Không nghi ngờ gì nữa, Cơ Khinh Sa đã trúng Hàng Đầu. Ma Cưu đã ngã xuống chết, hiểu biết về Hàng Đầu, cả nước Đan Mạn chẳng ai có thể qua mặt Tô Nam.
Tình hình của Tô Nam, so lúc nãy tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn còn trọng thương, dần ngồi thẳng, nói khẽ:
- Tiêu Phàm, ngươi không cần lo lắng, Hàng Đầu trong người Cơ tiểu thư không quá lợi hại. Nếu ta nhìn không lầm, vừa rồi Tiêu chân nhân dường như đã dùng “Càn Khôn Đỉnh” thu phục một phần tinh khí linh khu Ma Cưu, thứ đó, là thuốc tiên giải Hàng Đầu.
Muốn giải Hàng Đầu, biện pháp trực tiếp nhất chính là hấp thụ tinh huyết của bản thân Hàng Đầu Sư đã hạ nó. Xác thịt Ma Cưu đã thối rửa, tinh khí linh khu cũng có hiệu quả tương tự. Lúc còn sống Ma Cưu là Hàng Đầu Sư mạnh nhất của nước Đan Mạn, tinh khí linh khu của ông ta giải trừ bất kể Hàng Đầu nào cũng có hiệu quả.
Tiêu Phàm vừa nghe những lời đó, liền tế “Càn Khôn Đỉnh” ra, dẫn tinh khí linh khu Ma Cưu ra, dần dần đưa vào cơ thể Cơ Khinh Sa. Tô Nam ở một bên chỉ điểm bí quyết, chỉ chốc lát sau, sắc xanh trên gương mặt Cơ Khinh Sa, liền bay đi mất.
- Được rồi, tôi không sao rồi.
Cơ Khinh Sa tự nhiên cười nói. Lập tức đứng thẳng người, rời khỏi ngực Tiêu Phàm, nhìn vào “Xích Viêm Thảo” trong tay Tiêu Phàm, gương mặt đầy vẻ vui mừng.
- Cuối cùng cũng tới tay, công đức viên mãn.
Tiêu Phàm thở phào nhẹ nhõm, gật gù cười.
Chuyến đi Nam Dương lần này, thật không dễ dàng.
Tô Nam cũng nhìn “Xích Viêm Thảo”, ánh mắt lóe lên vẻ hâm mộ, lập tức giấu đi suy nghĩ. Vừa rồi Tiêu Phàm đại chiến linh khu Ma Cưu, ông ta trông thấy rõ ràng. Đừng nói ông ta bây giờ trọng thương chưa hồi phục, coi như khi tinh thần sung mãn, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Tiêu Phàm. Điểm này, Tô Nam tâm lý nắm chắc.
Đã như vậy, thì không còn gì phải thương nhớ “Xích Viêm Thảo” nữa, không có gì đau lòng.
Hơn nữa, Tô Nam cũng rất muốn kết bạn với Tiêu Phàm.
- Tiêu chân nhân, công hiệu của “Xích Viêm Thảo” cực kỳ mạnh, nếu vết thương của bạn ngươi không quá nghiêm trọng, thì thật là không dùng đến gốc “Xích Viêm Thảo”. Tiêu chân nhân có thể dựa vào tình hình cụ thể mà dùng thuốc.
Tô Nam nhắc nhở, ngữ khí thật chân thành.
Tiêu Phàm nhìn linh dược trong tay mình, mỉm cười, nói rằng:
- Cám ơn Tô Nam giáo chủ chỉ điểm.
Thật ra thì Tiêu Phàm có trình độ cao thâm trong việc sử dụng thuốc. Khi hắn trông thấy “Xích Viêm Thảo”, cũng đã có hiểu biết nhiều về công hiệu của “Xích Viêm Thảo”, nên biết được những lời mà Tô Nam nói quả là lời thật lòng.
- Không dám nhận là chỉ điểm...
Tô Nam đứng dậy, nhìn xung quanh, trong ánh mắt lộ lên vẻ cực kỳ phức tạp, nói:
- Tiêu chân nhân, muốn xử lý sơn trang Ma Cưu như thế nào?
Trải qua trận này, toàn bộ tinh anh của “Bất Cổ Phái” đã tổn thất hoàn toàn, mười lăm vị Hàng Đầu Sư, chỉ còn sót lại hai người. Cơ An Ni và Giang Trừng, do trọng thương chưa hồi phục, vẫn đang bế quan tu dưỡng, không tham gia trận chiến kịch liệt đêm nay, ngược lại tránh được một kiếp. “Bất Cổ Phái” cực thịnh một thời nay đã tan thành mây khói, ngã xuống tiêu chuẩn trước khi Ma Cưu quật khởi, nhiều lắm có thể so sánh với một môn phái Hàng Đầu trung đẳng mà thôi.
Thế giới của Hàng Đầu Sư, người giỏi được tôn vinh. Bất luận thời Ma Cưu còn sống, “Bất Cổ Phái” là huy hoàng rực rỡ bực nào, hiện tại đều đã trở thành thiên cổ rồi.
Đó còn phải xem Tiêu Phàm có cho phép họ tiếp tục tồn tại hay không.
Trang viên Ma Cưu giờ phút này đây, trước mặt Tiêu Phàm, cơ bản tương đương với không đề phòng.
Tiêu Phàm trầm mặc một chút, mới chậm rãi nói:
- Tô Nam đại sư, truyền nhân của “Bất Cổ Phái”, vẫn nên tiếp tục. Không chỉ hiện tại là như thế, coi như tương lai, tôi cũng hy vọng hương khói của môn phái này, có thể vẫn tiếp diễn.
Truy cùng giết tận, tuyệt đối không phải là tác phong của Tiêu Phàm.
Song sau câu nói kia, lại là nói cho Tô Nam nghe.
Ma Cưu ngã xuống, hai vị Hàng Đầu tiếng tăm cao ngang ngửa Tô Nam cũng đã ngã xuống, Tô Nam đã là Đệ nhất Hàng Đầu Sư xứng đáng của nước Đan Mạn, được hoàng thất phong làm Đại Quốc Sư chỉ là vấn đề thời gian. Tiêu Phàm hy vọng Tô Nam sau khi nhận chức Đại Quốc Sư, đừng cạn tàu ráo máng.
Hai hàng lông mày Tô Nam chau nhẹ, từ tốn nói:
- Tiêu chân nhân, từ góc độ của một Hàng Đầu Sư, Tiêu chân nhân làm như vậy, cũng không thể thực hiện.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi qua rồi lại mọc.
Tiêu Phàm đến từ nước Hoa Hạ xa xôi, giết “Bất Cổ Phái” giết không còn manh giáp, bây giờ lại muốn giữ lại truyền nhân, không sợ tương lai một ngày nào đó, “Bất Cổ Phái” lại phất lên lần nữa, tìm ngươi báo thù sao?
Nhưng đây chính là môn phái từng xuất hiện Đại Quốc Sư.
Khi Ma Cưu Đại Quốc Sư không tu luyện “Thiên Quỷ Hàng”, trạng thái tinh thần cao độ, dẫu có là Tiêu Phàm, cũng không thể tuyệt đối nắm chắc phần thắng. Ai lại có thể đảm bảo, nhiều năm sau, “Bất Cổ Phái” không xuất hiện Ma Cưu thứ hai?
Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Tô Nam đại sư, từ thời xa xưa của nước Hoa Hạ chúng tôi, có một loại luật cực kỳ tàn bạo, gọi là “Tru di cửu tộc”. Không biết Tô Nam đại sư đã nghe qua chưa?
Sắc mặt của Tô Nam đại sư dần thay đổi, nói:
- Có nghe thấy.
Nhưng không biết Tiêu Phàm vào lúc này đây đột nhiên nhắc đến “Tru di cửu tộc” là có ý gì.
- Bạo quân hoặc quân phiệt thời xa xưa, sau khi đánh bại quân giặc, vì sợ con cháu họ báo thù, nên phải giết sạch toàn bộ chín đời của họ. Tộc nam nhân, bất kể già trẻ lớn bé, cho dù là trẻ con còn mặc tả, cũng không tha. Thật ra, đấy chỉ là mở ra một tiền lệ cực đoan ác liệt mà thôi. Rất nhiều bạo quân tru di cửu tộc, không được bao lâu, cũng bị người khác tru di cửu tộc. Người giết hắn, không phải là đời sau của người đã từng bị hắn giết, mà là một người không liên can.
- Tru di cửu tộc, giết cả gia đình, quả thật là cách làm rất ngu xuẩn. Ngoài việc kéo dài mối hận thù, tự đào mồ chôn mình, không còn tác dụng gì khác.
Kẻ mạnh chân chính, không đáng làm thế.
Tô Nam do dự một hồi, tự nhiên không tài nào hiểu nổi hàm ý trong từng câu nói của Tiêu Phàm. Nhưng Tiêu Phàm đã kiên quyết không tiêu diệt truyền nhân của Ma Cưu, Tô Nam cũng không nên kiên quyết. Dù sao hiện tại, Tiêu Phàm mới là người chiến thắng.
- Tốt, vậy tất cả theo ý Tiêu chân nhân.
Tô Nam mỉm cười đáp.
Chiều ngày kế tiếp, sân bay Lạc Già.
Trong phòng đợiVIP, khách quý rất đông.
Một rương hành lý nhỏ đặt dưới chân Tiêu Phàm. Một đám người ngồi vây xung quanh một bên. Nói cười vui vẻ.
Đã lấy được Xích Viêm Thảo, Tiêu Phàm cực kỳ nhớ nhà. Lúc rời khỏi, Lâm Thanh Loan cho hắn thời hạn một tháng, chỉ còn không tới một tuần nữa thôi, phải bắt kịp thời gian quay về, pha chế thuốc cho Tân Lâm. Không biết thế nào mà thời tiết đại dương thay đổi thất thường không thể suy đoán được, bờ biển bỗng nhiên đổ mưa bão, chuyến bay bị tạm hoãn. Đành phải ngồi đây trò chuyện tán dóc với bạn bè.
Trong phòng khách quý này, quả thật là tập trung rất nhiều nhân vật lãnh tụ nổi danh nhất của thành Lạc Già.
Cha con Hoàng Thanh Vân Hoàng Cao Huy mất tích nhiều ngày, thình lình ngồi đây. Hoàng Dũng Huy ngồi bên cạnh anh cả, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phạm Linh ngồi cạnh bên, cả gương mặt tràn đầy vẻ nhẹ nhõm.
Anh ta cuối cùng cũng có thể dỡ xuống trọng trách nặng như thiên quân CEO của tập đoàn Hoàng Thị.
CEO của một công ty lớn, quả thật không phải ai cũng có thể đảm nhận.
Phía trái Hoàng Thanh Vân, là Phạm Nhạc mặc đồ tây, giày tây.
- Xin Tiêu chân nhân yên tâm, Hoàng gia chúng tôi sẽ toàn lực ứng phó, hỗ trợ ngài Phạm Nhạc, thuận lợi hoàn thành giao nhận.
Hoàng Thanh Vân hướng về Tiêu Phàm khom khom người, kính cẩn nói.
Trước mỗi lần nói chuyện với Tiêu Phàm, Hoàng Thanh Vân đều phải làm những hành động tương tự lặp lại, để biểu thị sự kính trọng vô bờ bến đối với Tiêu Phàm. Nếu không có Tiêu Phàm, ông ấy và con trai, lúc này đây đã không còn trên đời nữa. Tập đoàn Hoàng Thị sản nghiệp lớn như vậy, cũng sẽ bị Phạm Anh từng bước từng bước nuốt chửng, cuối cùng tiêu vong. May mắn còn sót lại đứa con trai nhỏ Hoàng Dũng Huy. Chỉ sợ tới khi đó, cũng không giữ nổi tính mạng.
Tiêu Phàm với Hoàng gia, có ơn cứu sống.
Huống hồ, đây là một cường nhân đánh bại Ma Cưu Đại Quốc Sư.
Ở Nam Dương, ở nước Đan Mạn, ở thành Lạc Già, còn có ai dám không tỏ ý kính trọng một cường nhân như vậy chứ?
Hai hàng lông mày Phạm Nhạc, lén chau lại.
Nói thật, mấy năm qua, anh ta đã quen với cuộc sống ở bên cạnh Cơ Khinh Sa, đối với tài sản bạc triệu của gia đình mà vô số người ngưỡng mộ, thái độ của Phạm Nhạc cực kỳ nhạt. Anh ta đã bày tỏ thái độ rõ ràng với CƠ Khinh Sa, vẫn nguyện lòng ở bên cạnh cô, tiếp tục làm “vệ sĩ” của cô. Gia tài của Phạm gia, tình nguyện cho Phạm Linh kế thừa.
Cơ Khinh Sa không đồng ý.
- Cô không thể ích kỷ như vậy.
Quan trọng nhất là, Phạm Anh chết bất đắc kỳ tử, nhà họ Phạm hiện giờ như rồng mất đầu, hỗn loạn. Gánh nặng ngàn cân này, Phạm Linh tuyệt đối không đảm đương được. Tài sản gia đình cả bạc triệu giao cho cô ấy, không phải là tốt với cô ấy, mà là hại cô ấy.
Để cho cô ấy và Hoàng Dũng Huy xây dựng gia đình nhỏ, thanh thản sống những ngày tháng bình an, chẳng phải là tốt sao?
- Cám ơn Hoàng tiên sinh.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu thăm hỏi Hoàng Thanh Vân, ánh mắt lướt qua Phạm Nhạc, bất chợt như đi guốc trong lòng anh ta.
- Phạm Nhạc, mặt mày đừng nhăn nhó thế chứ, cho dù đến lúc nào đi nữa, chúng ta đều sẽ là bạn. Hơn nữa, có tiền hoàn toàn không phải là việc xấu, của cải có chỉ cần sử dụng hợp lý, có thể giúp đỡ nhiều người.
Lời nói này, quả thật xuất phát từ đáy lòng Tiêu Phàm.
Hành trình đến Nam Dương lần này, Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc, cùng hắn vào sinh ra tử, nói một tiếng “bạn bè”, không phải là quá.
Phạm Nhạc gật gật đầu, tâm trạng thoải mái đôi chút.
Một chút, phát thanh phi trường phát thông báo lên máy bay, người phục vụ mặc đồng phục xinh xắn lên phía trước dẫn khách quý lên máy bay.
Cơ Khinh Sa giơ tay về hướng Phạm Nhạc, thản nhiên nói rằng:
- Phạm Nhạc, trước đây chúng ta là bạn, bây giờ là bạn, sau này vẫn là bạn.
- Đợi ta xử lý xong việc bên này, tôi sẽ đi Thiết Môn tìm cô.
Phạm Nhạc giơ tay nắm chặt tay cô, nói. Giọng điệu bình thản, giống như đang thuật lại một việc đạo lý cực kỳ thường tình.
Cơ Khinh Sa ngẩn người ra, cười rồi lắc nhẹ đầu.
Phạm Nhạc này, cũng là một gã cứng đầu.
537-bang-huu/1162264.html
537-bang-huu/1162264.html
370
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
