Chương 554
Ngã xuống
Theo lý, cơ thể Tô Nam trọng thương, linh sủng bổn mạng cũng vì thế mà mệt mỏi. Lại không biết Tô Nam dùng cách gì, kích thích được tiềm lực của con rắn lớn, trong phút chốc trở nên nhanh như chớp điện.
Cơ Khinh Sa vốn bị Ma Cưu khống chế, toàn thân trên dưới đều không thể động đậy.
Con rắn lớn một ngoặm ngoặm lấy mắt cá chân cô, một màu xanh ngọc bích, bỗng chốc truyền đến khắp cơ thể Cơ Khinh Sa. Cấm chế của Ma Cưu trên người Cơ Khinh Sa, giải quyết dễ như trở bàn tay.
- To gan!
Trong lúc cấp bách, khóe mắt của Ma Cưu liếc xéo qua, tất cả đó, vừa sợ vừa giận, lại là thuật phân thân, chỉ có thể giương mắt nhìn Tô Nam “giở trò quỷ”, đã giải thoát cấm chế trên người Cơ Khinh Sa.
Xét thấy Cơ Khinh Sa vốn bị người khác khống chế, không có sức chống trả, cấm chế Ma Cưu hạ lên người cô cũng là rất tầm thường, hoàn toàn không chỗ nào đặc biệt. Loại khống chế đẳng cấp như vậy, đối với Tô Nam mà nói, dẫu thân đã mang trọng thương, hấp hối, muốn giải thoát cũng không có gì là khó khăn.
Cũng may chỉ cần “Xích Viêm Thảo” đến tay, Cơ Khinh Sa có được cứu hay không, hoàn toàn không có gì lo lắng.
Ưu tiên nặng nhẹ trong chuyện này, Ma Cưu vẫn suy xét rõ ràng.
Có thể thấy bàn tay to lớn đen kịt, muốn nắm lấy “Xích Viêm Thảo”, nảy sinh dị biến. Đóa hoa lớn màu đỏ tuyệt đẹp không gì sánh bằng kia, ở nơi Ma Cưu có thể chạm tay đến, xoay cuồn cuộn, đột nhiên lại bay về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm vừa sử dụng, chính là chiêu lượn vòng.
Cùng loại với chiêu “Phi Khứ Lai Khí”.
Loại kỷ xảo con nít này, ngày thường cũng chỉ là thú giải trí giữa bạn bè, giành được rồi cười thôi. Ma Cưu có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ rằng, trong thời khắc quan trọng này, Tiêu Phàm sẽ dùng trò nhỏ nhoi này để đối phó với ông ta.
Quả là trò đùa!
Song, cho dù trong lòng Ma Cưu ấm ức, loại trò chơi con nít này, Tiêu Phàm vẫn thực sự thực hiện trước mặt ông ta, hơn nữa đánh cho ông ta trở tay không kịp.
Đại Quốc Sư chộp vào không trung.
“Xích Viêm Thảo” trong chớp mắt lại quay về tay Tiêu Phàm.
- Khốn khiếp!
Ma Cưu trấn tĩnh lại, lập tức nổi trận lôi đình. Mười hai tên âm quỷ thậm chí đều ngừng cắn nuốt linh hồn của ông ta, cùng ngẩng đầu lên, phát lên tiếng rít vô cùng phẫn nộ, toàn thân sương đen cuồn cuộn nổi dậy.
Đại Quốc Sư phẫn nộ đến cực điểm, tung người lên, lao thẳng trở về.
Đối tượng của Ma Cưu, vẫn là Cơ Khinh Sa.
Dẫu cho đang trong cơn phẫn nộ, tâm trí Đại Quốc Sư vẫn rất tinh tường. Tiến công Tiêu Phàm, thắng thua khó bề dự liệu. Nhưng có thể khẳng định được rằng, chắc chắn là trận chiến vô cùng lâu dài khó khăn gian khổ khác thường. Dựa vào tình trạng hiện giờ của ông ta, rõ ràng không cầm cự được quá lâu. Lại không lấy được “Xích Viêm Thảo”, âm quỷ cắn nuốt khó mà dừng lại. Kết quả cũng đã định đoạt.
Nhất định phải bắt lấy Cơ Khinh Sa.
Nhìn ra được, người đàn ông Hoa Hạ rất trọng tình cảm, cũng rất quan tâm tớingười phụ nữ của hắn. Chỉ cần bắt được Cơ Khinh Sa, Ma Cưu không đến nỗi hoàn toàn mất ưu thế, vẫn còn con đường ngã giá.
Trong khoảnh khắc, Ma Cưu Đại Quốc Sư liền mang tất thảy đều tính toán vô cùng thích hợp.
Đáng tiếc là, Đại Quốc Sư đã tính toán sai xót, ông ta không tính đến sức chiến đấu của Cơ Khinh Sa.
Thời khắc quan trọng, con người dễ bị xu thế tư duy của bản thân làm u mê. Thế giới của Hàng Đầu Sư là một thế giới trọng nam hoàn toàn. Thậm chí bộ lạc trên toàn lãnh thổ nước Đan Mạn, đều là thế giới trọng nam khinh nữ cực kỳ điển hình. Trong tâm tưởng của Đại Quốc Sư Ma Cưu, phụ nữ cùng nghĩa với ngậm bồ hòn nhẫn nhục, hầu hạ đàn ông thật tốt, chính là người phụ nữ xuất sắc nhất.
Cái gọi là nữ cường nhân, là một danh từ cực kỳ “ít thấy” của nước Đan Mạn.
Người phụ nữ có gan đấu chọi với Hàng Đầu Sư, càng là của quý hiếm có. Còn về người phụ nữ mạnh đến độ có thể kháng cự với Đại Quốc Sư, Ma Cưu không phải nói là chưa gặp qua, ngay cả nghĩ cũng chưa nghĩ đến.
Huống hồ, Cơ Khinh Sa vẫn luôn trong tay ông ta, những ngày nay, hoàn toàn không có chút sức phản kháng. Ma Cưu đã sớm cho rằng Cơ Khinh Sa là “quả hồng mềm”, có thể giơ tay là hái được.
Nếu trong tình cảnh cực kỳ bình tĩnh, Ma Cưu còn có thể nhớ đến thân phận thuật sư của Cơ Khinh Sa. Hiện tại đáng tiếc là, Đại Quốc Sư đã nổi giận.
Ông ta chỉ muốn bắt được Cơ Khinh Sa, khiến tên Hoa Hạ họ Tiêu kia tỉnh táo lại. Dám đùa giỡn với Đại Quốc Sư, thì phải gánh chịu hậu quả.
Trên thực tế, nếu như đấu chọi ngang sức, ở trước mặt Đại Quốc Sư Ma Cưu đã linh khu hóa, Cơ Khinh Sa quả thực không kiên trì được bao lâu. Khoảng cách thực lực hai bên, vẫn là rất rõ ràng.
Song, Đại Quốc Sư Ma Cưu đã đánh giá thấp uy lực pháp khí trên người Cơ Khinh Sa.
Suy cho cùng nước Hoa Hạ đối với Đại Quốc Sư mà nói, quả thật quá xa xôi, sự am hiểu đối với thủ thuật đạo giáo, cũng cực kỳ mơ hồ. Trên người một phụ nữ, dẫu cho cất giấu một pháp khí, nghĩ lại chẳng qua cũng chỉ là phòng thân mà thôi, có thể có bao nhiêu tác dụng chứ?
Sương đen cuồn cuộn, Đại Quốc Sư chớp mắt đã giết đến trước mặt Cơ Khinh Sa.
Vẻ mặt Cơ Khinh Sa bình tĩnh, thản nhiên nhìn Ma Cưu phẫn nộ. Tay trái nắn bí quyết, tay phải giơ lên, một chiếc gương đồng nhỏ phóng lên cao.
- Gương Thiên Cương!
- Vật quý giá Đạo Môn này, vẫn luôn được giấu trên người Cơ Khinh Sa, ẩn mà không phát.
Tiêu Phàm bỏ ra tròn ba ngày tế luyện món pháp bảo này, phần lớn linh lực được tích trữ trong “Vòng Tạo Hóa” đều đưa vào trong “Gương Thiên Cương”, phong ấn lại. Cơ Khinh Sa cũng đã bỏ ra ba ngày trời luyện tập pháp quyết mà Tiêu Phàm giao cho. Pháp quyết này không có cách dùng nào khác, chỉ là trong thời khắc quan trọng, có thể thúc giục “Gương Thiên Cương” mang linh khí của “Vòng Tạo Hóa” đã được truyền vàođó, một lần phóng thích ra ngoài.
đọc truyện cùn
g❤//truyencuatui.net/Chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa chỉ có thể thúc đẩy linh
lực rót vào tạm thời.
Sau đó, pháp quyết sẽ không còn công hiệu.
Đây là bảo vật cực kỳ quý giá của Đạo Môn, nếu không phải là người của Vô Cực Môn, không mất mười năm dần dần rèn luyện mài giũa, đó là nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến.
Song, thời khắc quan trọng, sử dụng một lần đã là quá đủ rồi.
“Gương Thiên Cương” nhảy vọt lên không trung, một tia sáng chói mắt bắn ra, phủ đầu linh khu Ma Cưu.
Trong phút chốc, Ma Cưu chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng chói lóa, còn lại không nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa.
“Gương Thiên Cương” là bảo vật quý giá của Đạo Môn, chuyên trị quỷ vật yêu tà, là kẻ thù không đội trời chung của linh khu Ma Cưu và mười hai âm quỷ.
Ma Cưu vội vàng chưa kịp chuẩn bị, thì đã bị đánh trúng.
Tiếng rào rú thảm thiết kinh thiên động địa phút chốc truyền xa xa.
Chỉ thấy dưới tia sáng, linh khu Ma Cưu và mười hai âm quỷ, sương đen cuồn cuộn, tựa hồ như hoa tuyết gặp phải ánh mặt trời, lập tức bốc hơi. Linh khu và mười hai âm quỷ nháo nhào, dốc sức giãy dụa. Nhưng trong chớp mắt, linh khu rắn chắc đã tiêu tan đi một nửa, trở nên vô cùng mờ ảo.
Mười ngón tay Tiêu Phàm liên tục xoay chuyển, từng đường sức mạnh thần kỳ đánh vào trong “Càn Khôn Đỉnh”, bảo đỉnh bay lên, hỗn độn đồ án màu hồng phủ xuống, thành hình lốc xoáy, bắt đầu thu phục sương đen của linh khu mờ ảo và âm quỷ.
Con rắn lớn cắn vào mắt cá chân Cơ Khinh Sa, lại phi thân lên, vọt vào trong luồng ánh sáng, mở to miệng cắn chặt linh khu Ma Cưu, dốc sức “yun xi”.
Với Tô Nam mà nói, thôn tính linh hồn Ma Cưu, là cơ hội duy nhất giải trừ pháp thuật trong người, làm sao có thể bỏ qua?
- Đại Thiên Vương Lạp Trát Đắc Lý, báo thù cho con...
Dưới sự công kích từ ba phía, linh khu càng khó chống đỡ, chỉ chốc lát sau, tiếng rống tuyệt vọng đã trở thành tiếng gầm thét vang trời. Linh khu Ma Cưu hư ảo, dưới ánh sáng bao phủ kia hóa thành từng điểm từng điểm ánh sáng đen, tứ tán khắp nơi, tức khắc bị “Càn Khôn Đỉnh” thu phục sạch.
Mà mười hai âm quỷ trước khi linh khu nổ tung, đã cầm cự không nổi, đã tán loạn trước rồi.
Tiêu Phàm giơ tay vẫy, “Càn Khôn Đỉnh” lập lòe ánh sáng đỏ, bay về tay hắn, lực thần niệm của Tiêu Phàm tìm tòi trong đỉnh, mãn nguyện gật gù.
Nhưng vào lúc này, năng lực của “Gương Thiên Cương” cũng cạn kiệt, ánh sáng vừa thu lại, gương đồng nhỏ trở nên u ám, từ trong không trung đáp xuống. Tiêu Phàm giơ tay lần nữa, gương đồng cũng bay về trong tay hắn. Tiêu Phàm kiểm tra tỉ mỉ, bảo bối bình an vô sự, lúc này mới an lòng.
Con rắn lớn đen sẫm kia, thì đã phi thân về bên cạnh Tô Nam.
Nhìn lên, trên gương mặt xám xịt của Tô Nam, đã tiêu tan vô hình, thoảng hiện một tia máu đỏ.
Cùng lúc đó, trong một không gian tối đen nào đó, một âm thanh cực kỳ phẫn nộ thình lình vang lên, tràn đầy khí thế áp đảo, dường như một vị đại năng cực kỳ cao thâm nào đó, bỗng nhiên bị kinh động rồi.
“Thánh Tuyền” sôi sùng sục tĩnh lặng trở lại.
Lúc này đây, toàn trang viên Ma Cưu hết sức yên tĩnh.
Người Cơ Khinh Sa lắc lư, ngã về phía sau, linh sủng bổn mạng của Tô Nam giúp cô giải trừ cấm chế, thực ra là lấy độc trị độc. Cộng thêm vừa giải trừ cấm chế, liền dốc toàn lực thôi thúc “Gương Thiên Cương” tiêu diệt kẻ địch, pháp lực của Cơ Khinh Sa tiêu hao trầm trọng.
Người Tiêu Phàm lắc lư, nhoáng một cái đã đến gần, giương cánh tay, ôm vào chiếc eo thon nhỏ Cơ Khinh Sa.
536-nga-xuong/1162263.html
536-nga-xuong/1162263.html
337
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
