TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 556
Tân nhi

Tại nhà nghị sự của tổng đà Thất Diệu Cung trên Núi Lão Quân, hồ Quang minh.

Khi Tiêu Phàm lấy “Xích Viêm Thảo” ra, Hoa bà bà lần đầu tiên nở một nụ cười ở trước mặt hắn, tuy nhiên lập tức lại ẩn vào, nghiêm mặt. Không biết tại sao, Hoa bà bà đối với Tiêu Phàm quan cảm vẫn luôn rất kém, chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt. Có lẽ ở trong suy nghĩ của Hoa bà bà, Tiêu Phàm chính là cái tên “Công tử bột” lừa lấy Thiếu chủ Thất Diệu Cung.

Nam nhân chỉ biết dùng lời đường mật lừa gạt cô gái, quyết không thể cho quá nhiều tín nhiệm.

Nhưng thái độ của các trưởng bối Thất Diệu Cung khác lại rất khác biệt với Hoa bà bà, sự chú ý của mọi người, không ngoài dự tính, đều tập trung vào “Xích Viêm Thảo”.

- Đây là ‘Xích Viêm Thảo’...

- Tinh khí sinh mạng thật tinh thuần...

- Không phải nói, ‘Xích Viêm Thảo’ là cây cỏ sao? Tại sao là một đóa hồng?

Tiếng thì thầm khe khẽ vang lên, mấy vị trưởng bối Thất Diệu Cung châu đầu ghé tai vào nghị luận, tuy nhiên phần lớn mang theo ý hưng phấn không che dấu được. Bất kể là hoa hay là cỏ, hơi thở linh dược này phát ra tuyệt đối không phải là giả.

“Thánh nữ” được cứu rồi.

Lâm Thanh Loan từ trong tay Tiêu Phàm tiếp nhận “Xích Viêm Thảo”, cẩn thận kiểm tra, hai hàng lông mày hơi hơi nhàu lên, nói:

- Tiêu Phàm, ‘Xích Viêm Thảo’ này tại sao không hoàn chỉnh?

Có thể nhìn ra được, “Xích Viêm Thảo” thiếu vài cánh hoa. Đối với hoa cỏ bình thường mà nói, thiếu vài cánh hoa hoàn toàn không phải đại sự gì. Nhưng “Xích Viêm Thảo” là hoàn toàn không giống vậy. Thiếu cánh hoa, có thể ảnh hưởng đến dược hiệu hay không?

Tiêu Phàm khom người, hạ giọng nói:

- Tiền bối, ‘Xích Viêm Thảo’ quả thật thiếu vài cánh hoa. Trong đó, hai cánh bị Ma Cưu Đại Quốc Sư ăn. Còn hai cánh, bản thân tôi giữ lại một, còn một cánh đem tặng cho bằng hữu của tôi, làm thù lao cho cô ấy.

Vị bằng hữu kia, đương nhiên chính là Cơ Khinh Sa.

Phen này đánh bại Ma Cưu Đại Quốc Sư, thuận lợi lấy được “Xích Viêm Thảo”, Cơ Khinh Sa công lao to lớn. Mặc dù bản thân Cơ Khinh Sa tuyệt không có nói ra yêu cầu như vậy, Tiêu Phàm vẫn tặng cho cô một cánh hoa.

Đây là Cơ Khinh Sa nên được.

Lâm Thanh Loan “Hừ” nhẹ một tiếng, không có nói cái gì nữa.

Giống như Tiêu Phàm, Lâm Thanh loan cũng tinh thông dược lý, từ tinh khí sinh mạng tinh thuần tản ra từ trên “Xích Viêm Thảo” để phán đoán, cho dù thiếu bốn cánh hoa, cũng đủ để luyện thành “Thanh linh đan” rồi.

Dù sao còn có linh dược khác phụ trợ, cho dù dược hiệu kém xa “Xích Viêm Thảo”, nhưng văn võ cùng tế, hiệu quả của cả viên đan dược tuyệt đối không kém.

- Lập tức khai lò luyện đan!

Lâm Thanh Loan đứng dậy, trầm giọng hạ lệnh.

- Vâng!

Tất cả nhân vật đầu não của Thất Diệu Cung đồng loạt đứng dậy, khom người lĩnh mệnh.

[ truyen cua tui dot net ] - Tiêu Phàm. Ngươi đi theo ta!

Lâm Thanh Loan liếc mắt nhìn Tiêu Phàm một cái, nói.

- Cung chủ, sao có thể thế này?

Lâm Thanh Loan còn chưa dứt lời, Hoa bà bà liền lập tức phát ra kháng nghị, hầm hừ. Mấy nhân vật đầu não khác cũng đồng loạt nhìn về phía Lâm Thanh Loan, dường như rất là đồng ý với ý kiến của Hoa bà bà.

“Chế đan thuật” được liệt vào một trong thất đại tuyệt kỹ của Thất Diệu Cung, ngay cả Chỉ Thủy tổ sư đều vô cùng tôn sùng. Sao có thể dễ dàng lộ ra cho người ngoài?

Huống chi, người ngoài này còn là “Địch nhân vốn có” của Thất Diệu Cung.

Lâm Thanh Loan lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị chậm rãi đảo qua, lạnh lùng nói:

- Luyện chế ‘Thanh linh đan’ cần âm dương hỗ trợ, các ngươi có thể tìm được một nam đệ tử có nội lực thâm hậu hơn so với hắn sao?

Một câu lập tức chặn lại tất cả mọi người.

Thất Diệu Cung trọng nữ khinh nam cực độ, nam đệ tử môn hạ cũng rất ít, hữu hạn mấy tên, cũng chỉ là đệ tử bên ngoài, không người nào được chân truyền. Không cần nói nam đệ tử, cho dù bao gồm cả Lâm Thanh Loan, chỉ sợ cũng không có người có thể so sánh với nội lực của Tiêu Phàm.

Mọi người ở đây ai ai cũng là cao thủ chế đan, đương nhiên đều rất hiểu rõ một đạo lý —— người luyện đan, nội lực càng thâm hậu, xác xuất luyện đan thành công lại càng cao, đan dược cũng càng tốt.

“Thanh linh đan” có liên quan tới sinh tử của Tân nhi, người luyện đan tiêu chuẩn càng cao càng tốt.

Cho dù là Hoa bà bà, cũng không thể phản bác. Tuy nhiên sau đó, lão thái thái này vẫn sa sầm mặt, không cho Tiêu Phàm sắc mặt tốt.

Cũng may Tiêu Phàm lúc này căn bản không tâm tình để so đo những việc này.

Lập tức đoàn người theo Lâm Thanh Loan tiến vào đan phòng.

Đan phòng của Thất Diệu Cung so với đan phòng của Chỉ Thủy Quan không có khác biệt quá lớn, chỉ có điều trận vân bố trí trong đan phòng có chút bất đồng với đại trận của Chỉ Thủy Quan. Về cảm giác, trận vân được minh khắc trong đan phòng Thất Diệu Cung, trọng điểm thiên về tăng cường uy lực luyện đan; Còn trận vân trong đan phòng tại Chỉ Thủy Quan, trọng điểm lại thiên về phòng ngự, tránh cho lúc luyện đan bị người quấy rầy. Hai bên đều chỗ tuyệt diệu của mình.

Tuy nhiên Tiêu Phàm cảm thấy, hoàn toàn có thể thông hiểu đạo lí, phát huy sở trưởng hai bên.

Trận pháp chi đạo, Tiêu chân nhân là đại gia chân chính!

Đợi sau khi Tân nhi khỏi hẳn, có thể hai người cùng nhau trở về Chỉ Thủy Quan một lần nữa minh khắc trận vân trong đan phòng.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm trên mặt hiện lên một chút ý cười ấm áp.

Vừa đi vào, chính là ước chừng ba ngày ba đêm.

Tiêu Phàm không biết, trong ba ngày này, toàn bộ núi Lão Quân đều biến thành một “Thành lũy chiến đấu”. Lâm Thanh Loan ban xuống hiệu lệnh, tất cả tử đệ Thất Diệu Cung tiến vào “chuẩn bị chiến đấu bậc một”, tất cả pháp trận và phòng ngự của tổng đàn đều triển khai toàn bộ, bất cứ kẻ nào không được cung chủ chính mồm chỉ lệnh, dám xông vào núi Lão Quân đều phải bắt lại.

“Giới nghiêm” lần này, gần như ngay cả toàn bộ đập chứa nước Quang Minh đều bị “Quản chế quân sự”.

Không thể trách Lâm Thanh Loan thận trọng như thế, “Xích Viêm Thảo” thật sự quá mức quý báu. Dọc theo đường đi Tiêu Phàm lấy Phù Lục phong ấn, linh khí sinh mạng tinh thuần đến cực điểm của thần dược không cho phép tiết ra ngoài, cũng không có khiến cho những người khác mơ ước. Hiện giờ khai lò luyện đan, tinh khí sinh mạng rốt cuộc không che dấu được. Linh vật thiên địa như vậy, ở trong quá trình luyện chế, tất nhiên sẽ dẫn phát hiện tượng thiên văn cực kỳ mãnh liệt. Khiến cho các lộ cao nhân dị sĩ chú ý, là điều tất nhiên.

Trên giang hồ, ngọa hổ tàng long, người thân thủ mạnh mẽ, thuật pháp cao minh đếm không hết, Lâm Thanh Loan một chút cũng không dám khinh thường.

Trong lúc luyện đan, cô và Tiêu Phàm cùng với mấy vị cao thủ đứng đầu Thất Diệu Cung đều phân thân phạp thuật, thực sự nếu có kẻ mạnh tiến đến chiếm linh dược, thật đúng là đại phiền toái.

May mà hết thảy coi như thuận lợi. Trong lúc đó quả thật có một hai nhóm người tiếp cận hồ Quang Minh, ý đồ tìm hiểu xem trên núi Lã Quân rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, không ngờ dẫn phát hiện tượng thiên văn dị biến kịch liệt như vậy, nhưng tất cả đều bị trận địa sẵn sàng đón quân địch của đệ tử Thất Diệu Cung đuổi về.

Khi một ngày mặt trời lại mọc lên cao từ Phương Đông, Tân Lâm nằm im lặng ở trên giường hơn hai mươi ngày, trên mặt đẹp bạch ngọc, mơ hồ có một tia huyết sắc, lông mi dài hấp động lên, hai mắt thật to rốt cục chậm rãi mở ra.

- Tân nhi...

Một tiếng gọi vô cùng quen thuộc truyền vào trong tai của Tân Lâm.

Hai giọt nước mắt trong suốt chậm rãi từ trong hai tròng mắt Tân Lâm tràn ra, ngón tay nhỏ bé yếu ớt mạnh nắm chặt, nắm chặt bàn tay ấm áp dịu dàng kia.

Tiêu Phàm nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của Tân Lâm, đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng hôn hít, vẻ mặt mỉm cười.

Gần một tháng không gặp, Tân Lâm gầy đi không ít, khuôn mặt trở nên nhọn một chút, Tiêu Phàm nhìn thấy từng đợt đau lòng.

- Tiêu Phàm...

Tân Lâm rốt cục đã nhìn rõ người đàn ông ở trước mắt, khuôn mặt anh tuấn khiến cô cho dù trong giấc ngủ sâu, cũng không có lúc nào là không nhớ nhung. Cũng không biết một cỗ sức mạnh từ nơi nào đến, Tân Lâm nằm gần một tháng mạnh mẽ vòng eo, muốn ngồi dậy. Tiêu Phàm đúng lúc vươn cánh tay kia, nâng cổ của cô.

Tân Lâm cũng đưa tay ra, ôm lấy cổ của hắn, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, muốn hôn lên.

Một tiếng ho khan uy nghiêm chợt vang lên.

Tân Lâm lập tức giật mình kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức liền choáng váng.

- Sư phụ...

Tân Lâm sợ hãi kêu lên, liên tục không ngừng giấu đầu ở dưới cổ của Tiêu Phàm, rặng mây đỏ diễm lệ trong nháy mắt bay đầy hai má trắng nõn, rất xấu hổ.

Đây là ở đâu?

Sư phụ tại sao lại xuất hiện ở bên cạnh mình và Tiêu Phàm?

Chẳng lẽ là ảo giác?

Mới vừa từ trong lúc ngủ say tỉnh lại, tạm thời, Tân Lâm hoàn toàn không làm rõ được tình trạng!

- Tân nhi, em bị thương, đây là núi Lão Quân. Em về nhà rôi.

Tiêu Phàm vội vàng dùng lời nói đơn giản nhất giải thích cho cô hiện trạng trước mắt.

- A... Sư, sư phụ, con...

Tân Lâm chấn động, vội vàng buông tay Tiêu Phàm ra, vừa thẹn vừa lo, trong lúc nhất thời không biết như thế nào cho phải.

538-tan-nhi/1162266.html

[ truyen cua tui dot net ]

538-tan-nhi/1162266.html

472

2

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.