TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 553
Linh khu (2)

Linh khu hóa thành từ hồn phách của linh sủng bổn mạng này, không có cơ thể thực, phương pháp thông thường, rất khó ngăn cản được. Nếu bị nó chui vào thân xác, có thể thấy được, hậu quả nhất định là tai họa. Chỉ sợ linh hồn lập tức sẽ bị thứ này thôn tính, biến thành bù nhìn, bị nó khống chế.

Dẫu có là Tiêu Phàm, chưởng giáo Vô Cực Môn, cũng không dám mạo hiểm.

Tiếng niệm chú trong miệng Tiêu Phàm lớn dần, tay trái đưa ngang ngực nắn bí quyết, năm ngón tay của bàn tay phải như luân phiên. Từng đạo pháp lực liên tục rót vào trong “Càn Khôn Đỉnh” trước ngực.

Trong thời gian ngắn, linh khu con rết dài gần tấc bắn đến gần trước mặt.

Liền vào lúc này, “Càn Khôn Đỉnh” chấn động mạnh, một cỗ sương đen phun ra, mang theo khí lạnh thấu xương, chính là âm khí địa mạch và linh khi của mười hai âm quỷ mà không lâu trước đây Tiêu Phàmđã thu thập được từ nơi này. Khi đối phó với Di Nô, dùng hết một ít, còn dư hơn nửa, tích trữ trong đỉnh. Tình thế nguy cấp như hôm nay, Tiêu Phàm đương nhiên không nương tay, tất cả âm khí lạnh lẽo, phóng mạnh ra ngoài.

Trong chớp mắt, sương đen ngưng tụ thành băng, đóng băng linh khu con rết vào bên trong, vô số tia sáng màu đỏ, bắn về phía linh khu con rết bị đóng băng kia. Đây lại không phải là thần thông vốn có của âm khí địa mạch, mà Tiêu Phàm đã trộn lẫn các đạo pháp của Vô Cực Môn vào trong đó, chuyên khắc chế quỷ vật tà mị.

- Tốt.

Cơ Khinh Sa không khỏi mừng rỡ.

Nhưng lập tức, nụ cười của Cơ Khinh Sa liền nghiêm lại.

Chỉ thấy linh khu con rết bị đông cứng, đột nhiên hào quang tỏa sáng, cỗ sương đen bao bọc xung quanh bắt đầu tan, đồng thời chui nhanh vào trong thân linh khu. Linh khu vốn bị Phù Lục của Tiêu Phàm làm suy yếu gần nửa phần công lực, trong phút chốc lại phình to ra, trong khoảnh khắc này, hình dáng trở về như lúc ban đầu với chiều dài hai tấc.

Linh khí hấp thu từ âm khí địa mạch và trên người Mười Hai Âm Quỷ, nói ra quả thật có cùng nguồn với linh khu con rết. Đối phó với kẻ khác có lẽ ứng nghiệm như thần, đối phó với linh khu con rết, lại như là tẩm bổ cho nó mà thôi.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Ma Cưu đã hoàn toàn trở nên hư không, ha ha cười lớn trong không trung.

- Tiêu Phàm, ngươi thật ngốc!

Ma Cưu đắc ý nói lớn.

Phải biết rằng linh khu con rết chính là hóa thành từ âm khí địa mạch và tinh quỷ linh sủng. Tiêu Phàm lại còn bồi bổ cho nó.

Quả nhiên quá ngốc.

Tiêu Phàm ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng hiện lên nụ cười.

Cái hắn tranh giành chính là thời khắc quang vinh này.

Linh khu con rết bị nhốt, Ma Cưu hoàn toàn hóa thành hư thể, lại cười lớn một cách đắc ý.

Lúc này đây, Tiêu Phàm không có một kẻ địch!

Nụ cười của Ma Cưu đột nhiên dừng lại.

[ truyen cua tui @@ Net ]
Tiêu Phàm vốn đứng bên cạnh “Thánh Tuyền”, thân mình đột nhiên bắn nhanh ra, như tên bắn ra khỏi cung, trực tiếp bắn thẳng về nơi “Xích Viên Thảo” đang đua nở ở trung tâm “Thánh Tuyền”.

Trong phút chốc, Ma Cưu đờ đẫn há hốc mồm, thậm chí có chút thẫn thờ.

Cũng không nghĩ tới, Tiêu Phàm sẽ bắt được thời khắc vinh quang này, trực tiếp giành được “Xích Viêm Thảo”.

Ngay sau đó, linh khu con rết từ trong sương đen thoát ra ngoài, tiếp tục hướng đến trước truy kích Tiêu Phàm.

Chỉ tiếc là, chậm mất nửa nhịp, đã muộn rồi.

Cao thủ tranh nhau, cái giành được chính là khoảnh khắc điện quang thạch hỏa này.

Người Tiêu Phàm lơ lửng trên không trung, hàn quang trong tay lóe sáng, tiểu đao lá liễu hiện ra quét ngang như ánh điện trên thân cây Xích Viêm Thảo “thon dài”, lập tức rời khỏi thân cây không chút tiếng động, rơi vào trong tay Tiêu Phàm. Trên mặt nước “Thánh Tuyền” vốn tĩnh lặng, đột nhiên cuồn cuộn nổi dậy.

Tốc độ linh khu con rết tăng nhanh hơn, hơi trì hoãn như vậy, thì đã đuổi kịp tới bên chân Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm vừa dừng, một “Tế Hung Xảo Phiên Vân” tiêu chuẩn liền chuyển đến. Bông hoa màu hồng trong tay giương lên, một luồng tinh khí sinh mệnh cực kỳ tinh tthuần, lao nhanh ra.

Tinh khí sinh mạng tràn trề, quả là khắc tinh trời sinh của quỷ vật.

Một sống một chết, hỗ trợ lẫn nhau, rồi lại tương sinh tương khắc.

Linh khu con rết vốn giương nanh múa vuốt, đột nhiên cứng đờ trên không trung, sau đó rơi thẳng xuống, rơi vào trong “Thánh Tuyền” đang sôi sùng sục, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.

- Không...

Linh khu do Ma Cưu hóa thành kêu to lên, trong giọng nói tràn đầy kinh sợ và tuyệt vọng.

Lập tức, linh khu chấn động mạnh, bay nhanh về phía Cơ Khinh Sa, giơ ra bàn tay quỷ cuồn cuộn sương mù, một chốc đã nắm được cổ gáy Cơ Khinh Sa. Một mùi chết chóc u ám, trong nháy mắt đã truyền khắp cơ thể Cơ Khinh Sa, trên gương mặt xinh đẹp, một tầng sương tối đen bao phủ.

- Tiêu Phàm!

- Giao ra! Xích Viêm Thảo!

- Bằng không, ta sẽ giết người phụ nữ của ngươi!

Ma Cưu gào thét khàn cả giọng.

Dẫu là linh khu, gương mặt cũng đã móp méo, đôi mắt đỏ ngầu, ánh lên vẻ hung hăng.

Tiêu Phàm xoay người trên không, vững vàng đáp xuống “Thánh Tuyền”, trên hàng rào tối đen, trên tay đang đỡ lấy đóa hoa màu đỏ tươi đẹp, ánh mắt nhấp nháy nhìn thẳng vào Ma Cưu.

- Đại Quốc Sư, với bộ dạng hiện tại của ông, lấy “Xích Viêm Thảo” còn có tác dụng gì?

Tiêu phàm lạnh nhạt hỏi, ánh mắt liếc xéo, bay tới bên cạnh thân thể Tô Nam.

Trong truyền thuyết, “Xích Viêm Thảo” có thể cải tử hoàn sinh. Nhưng thân xác Ma Cưu đã phân hủy, “Xích Viên Thảo” lẽ nào có thể giúp ông ta rèn đúc lại thân thể hay sao? Vậy cũng quá là thần kỳ!

Nhưng loại linh khu mà mà Ma Cưu bày ra này, lại khiến Tiêu Phàm cảm thấy cực kỳ hứng thú. Trong truyền thuyết trường sinh của Hoa Hạ, đều luôn là truyền thuyết nguyên thần xuất khiếu, suy nghĩ viễn vông. Quyển “Trường Sinh” của “Vô Cực Thuật Tàng” thất lạc toàn bộ, bản thân Tiêu Phàm cũng không tài nào lĩnh hội được cái gọi là nguyên thần xuất khiếu rốt cuộc là loại thần thông gì. Linh khu của Ma Cưu, lại là linh hồnchi thuật thực sự, xác thịt tiêu tan, linh hồn vẫn tồn tại. Đồng thời có thể hoạt động độc lập, dường như còn có bản lĩnh thâm sâu, có thể làm hại tính mạng con người.

Đây là tuyệt kỹ Tiêu Phàm chưa bao giờ thấy qua.

Đương nhiên, lúc này không phải là lúc nghiên cứu loại tuyệt kỹ này. Tiêu Phàm cũng không cho rằng, linh khu trước mắt Đại Quốc Sư Ma Cưu là một loại trạng thái bình thường, có thể tồn tại lâu dài. Ma Cưu là bất đắc dĩ, bị buộc phải cược phen cuối cùng. Nếu không có hậu thủ khác, bất kể thắng thua như thế nào, bản thân Ma Cưu chắc chắn sẽ tan thành tro bụi.

- Ngươi biết cái gì? Mau, đem “Xích Viêm Thảo” giao ra đây! Bằng không, ta lập tức giết cô ta!

Ma Cưu tiếp tục gào thét, tay tăng thêm vài phần công lực, tử khí tối đen như mực, liền tức khắc từ đầu của Cơ Khinh Sa lan xuống phía dưới ngực. Hàng mi thanh tú của Cơ Khinh Sa nheo lại, trên mặt hiện lên vẻ mặt đau khổ.

Nghe ngữ khí của Ma Cưu, chỉ cần có “Xích Viêm Thảo”, ngay cả ông ta ở trong tình hình này cũng có cách xoay chuyển.

Đây quả thực là trái mệnh trời!

Đương nhiên, cũng có khả năng Ma Cưu chỉ là không cam tâm bị Tiêu Phàm giành lấy đi “Viên Xích Thảo”, ta không có được, bất kể ai cũng đừng hòng có được.

Tiêu Phàm trầm ngâm.

Hắn không phải không để ý tới an nguy của Cơ Khinh Sa, mặc dù Tân Nhi trong lòng hắn vô cùng tốt, song nếu phải hy sinh tính mạng của Cơ Khinh Sa đổi lấy tính mạng của Tân Lâm, chuyện như vậy, Tiêu Phàm ngàn lần vạn lần cũng không làm được. Trước mắt Tiêu Phàm không muốn lập tức giao “Xích Viên Thảo” ra, là do hắn không tin Ma Cưu. Dưới tình hình này, bất kỳ lời hứa nào của Ma Cưu đều không thể tin cậy được. Có khả năng rất lớn, Tiêu Phàm đem “Xích Viên Thảo” giao cho Ma Cưu, khiến tình hình của Ma Cưu được cải thiện, hoặc khiến năng lực của Ma Cưu tăng cao trong chốc lát. Nếu như vậy đối với họ mà nói, hậu quả sẽ rất tai hại, không những không cứu được Cơ Khinh Sa, ngay cả Tiêu Phàm cũng khó bề an toàn.

Tiêu Phàm chỉ là tấm lòng nhân hậu, hiệp nghĩa, tuyệt không phải là kẻ ngốc, càng không phải là kẻ lợi dụng lòng tốt của người khác.

- Tiêu Phàm, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có mà bày mưu tính kế, người phụ nữ của ngươi đã trúng “Huyết Hàng” của ta, cả thế giới ngoài ta ra, không có ai có thể giải được. Nếu ngươi dám giở trò ma mãnh, ta khẽ động một tí, người phụ nữ của ngươi sẽ lập tức độc phát toi mạng.

Ma Cưu càng thêm nôn nóng.

- Ta đếm đến ba, ngươi lập tức giao “Xích Viên Thảo” ra đây!

- Một

- Hai

- Ba

- Chờ chút..

Tiêu Phàm quát khẽ, cúi đầu nhìn “Xích Viêm Thảo” trong tay, trong khóe mắt ánh lên vẻ không nỡ, giương tay, đóa hoa đỏ tươi đẹp trong không trung xẹt một vòng cung xinh đẹp, bay về một hướng.

Ma Cưu mừng rỡ, chưa nghĩ ngợi, phi thân lên, bàn tay đen như mực dang ra, bắn thẳng về hướng “Xích Viêm Thảo”.

Liền lúc này, một con rắn lớn cả thân đen sẫm lẳng lặng chui ra từ dưới người Tô Nam. Vặn mình một cái, lập tức giống như tên bắn khỏi cung, bắn phía sau Cơ Khinh Sa, mở to mồm, một ngụm cắn lấy mắt cá chân Cơ Khinh Sa.

Con rắn lớn thân mình đen sẫm này, chính là linh sủng bổn mạng của Tô Nam.

535-linh-khu-2/1162262.html

535-linh-khu-2/1162262.html

301

4

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.