Chương 552
Linh khu (1)
- Tiêu tiên sinh, ta nếu là ngươi thì sẽ nghe ý kiến của Cơ tiểu thư, không cần miễn cưỡng. Công kích như thế này ngươi còn có thể chịu được bao nhiên lần? Ta vẫn là câu nói kia, ngươi hiện tại đi, mang theo nữ nhân của ngươi đi ta không ngăn cản, ngoại trừ ‘Xích Viêm Thảo’ thì ngươi muốn thứ gì cũng có thể mang đi.
Giọng nói Ma Cưu oang oang giữa không trung.
Thanh âm vẫn là lúc là nam lúc là nữ.
Tiêu Phàm lại há mồm phun ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu lên nhìn Ma Cưu khóe miệng hiện lên một mạt cười trào phúng, thản nhiên nói:
- Đại Quốc Sư, ngươi nên tự hỏi chính mình xem những công kích như thế này ngươi còn có thể phát động mấy lần?
- Nếu ta đoán không sai thì đây chính là giới hạn của ngươi rồi. Ngươi dưới tình hình căn cơ không vững cưỡng ép hấp thu Âm Quỷ và hồn phách người sống, căn bản không có thời gian dung hợp lực lượng của bọn họ. Trong tình hình hiện tại ngươi cũng không phải thực sự có thân thể bán linh, kỳ thực chỉ là một con quái thai.
- Ma Cưu tiên sinh, ngươi hiện tại đã không thể áp chế nổi rồi chứ? Có lẽ căn bản không cần ta ra tay, chỉ cần đợi thêm một lát nữa ngươi sẽ bị Âm Quỷ cắn trả, hoàn toàn biến thành một con quỷ vật.
- Đại Quốc Sư, kết cục thất bại của ngươi đã định!
Giọng của Tiêu Phàm lạnh lùng, mỗi một chữ đều như đao kiếm đâm thật mạnh vào trái tim Ma Cưu.
Gương mặt Ma Cưu bỗng nhiên vặn vẹo, cái mặt vốn quỷ khí đen nhánh lượn lờ ngay lập tức trở nên đỏ sậm như máu. Từng khuôn mặt không giống nhau lúc là nam lúc là nữ hiện lên trên da mặt gã, đều lộ ra vẻ mặt vô cùng thống khổ. Những khuôn mặt này chính là bảy tên dương nam âm nữ mới vừa rồi bị gã cưỡng ép cắn nuốt.
Giống như Tiêu Phàm đã nói, cưỡng ép ngưng tụ ra thân thể bán linh, thì chỉ là một con quái thai thôi. Sự cắn trả của Âm Quỷ và sinh hồn đã bắt đầu rồi.
- Đáng chết!
Ma Cưu bỗng ngửa mặt lên trời rống to, kêu đến cuồng loạn.
- Các ngươi đều đáng chết!
Màn sương mù lượn lờ quanh thân Ma Cưu kịch liệt quay cuồng.
- Tất cả những người có mặt ở đây tối nay không có một ai có thể sống sót rời khỏi, đều đi chết đi!
Ma Cưu giương tay áo rộng thùng thình lên, con rết linh sủng bổn mạng vừa rồi bị “Trảm Ma Kiếm” làm bị thương liền bắn ra, không ngừng chạy ở trước người Ma Cưu, giương nanh múa vuốt, thần khí vô cùng dữ tợn.
Ma Cưu cắn đầu lưỡi, miệng vừa mở, một ngụm máu tươi cuồn cuộn bắn ra, vây lên mình con rết khổng lồ. Con rết bị dính máu, chẳng những không trở nên hung hãn hơn, mà ngược lại trong phút chốc kẹt tại nơi đó, không nhúc nhích. Ma Cưu không để tâm, miệng lẩm bẩm, từng làn khí đen bốc lên từ người ông ta, bao vây chặt kín con rết khổng lồ, trong chốc lát chỉ thấy một đám sương đen cực lớn, không còn thấy con rết đâu nữa. Xa xa nhìn lại, trông như một cái kén đen, lẳng lặng treo giữa không trung.
Nhưng mùi tà dị đó, phút chốc đã ngập tràn toàn thạch trận.
Cơ Khinh Sa, thậm chí Tô Nam đã hấp hối cũng bất chợt trợn to hai mắt, nhìn cảnh kỳ lạ này.
Tiêu Phàm cũng không dám sơ suất, cổ tay vừa lật, “Càn Khôn Đỉnh” xuất hiện, chuyển động chậm rãi trước người, các ngón tay như bị kích thích, từng đạo pháp quyết đánh vào trong đỉnh. Hỗn độn đồ án màu đỏ lộ ra trên miệng đỉnh, không ngừng xoay chuyển, gương mặt Tiêu Phàm đều ánh sắc đỏ. Tay trái vừa động đậy, lại nắm mấy tấm Phù Lục trong tay.
Mặc dù không biết Ma Cưu muốn sử dụng tuyệt chiêu loại nào, nhưng “phá kén thành bướm” từ trước đến nay đều là thủ đoạn một bước nâng cao của các sư huynh đệ đồng môn. Linh sủng bổn mạng của Ma Cưu đã lợi hại như vậy, lại trải qua ải “Phá Kén Thành Bướm”, dự là càng khó đối phó.
Tiếng niệm chú trong miệng Ma Cưu càng ngày càng nhanh, càng ngày càng gấp gáp.
Kén sương đen bao quanh con rết khổng lồ cũng không ngừng rung chuyển, tựa như nước đang sôi sùng sục.
“Ầm!”
Kén sương đen bỗng dưng nổ tung, hình ảnh con rết khổng lồ lần nữa hiện ra, vốn là bộ vảy giáp đen sẫm như sắt, nay đã trở thành màu đỏ như máu. Không ngừng vẫy đập, tựa như một trái tim có hình dạng kỳ lạ.
Nhìn “trái tim” mang hình thù con rết này, Ma Cương bỗng cười ồ lên.
Cơ Khinh Sa nhìn hoảng sợ, thân thể Ma Cưu đang bị luồng khí sương đen thôn tính dần. Vốn dĩ vẫn còn trông thấy được hơi thở lúc có lúc không, lúc này lại nhanh chóng chuyển hóa thành hư vô. Dường như thân thể của ông ta sắp biến mất hoàn toàn, còn đọng lại chỉ là thân xác được ngưng kết bởi sương đen mà thành, miễn cưỡng duy trì hình người mà thôi.
Nhưng nụ cười kỳ quái của Ma Cưu vẫn tiếp tục.
Tình hình kỳ lạ này, đừng nói Cơ Khinh Sa chưa từng thấy qua, cho dù là Tô Nam, thân là Đại Hàng Đầu Sư nhất đẳng của nước Đan Mạn, cũng chưa từng nghe qua.
Đây không phải là thân thể bán linh hồn, mà là hư vô hoàn toàn.
Ma Cưu đang biến thành một linh khu thuần chất.
Cũng có thể nói, thân xác của ông ta đang biến mất, chỉ còn lại linh hồn.
Mười Hai Âm Quỷ hiện ra trên thân thể sương mù hư vô của ông ta, cùng với thân xác hóa thành làn khí sương đen quấn cuộn chặt với nhau, bảy tên Âm Quỷ màu đỏ như máu đang nuốt chửng thân xác Ma Cưu. Năm Âm Quỷ màu đen còn lại chưa kịp hòa hợp với sinh hồn dương nam âm nữ, thì đang cắn xé lẫn nhau, giống như có thù không đội trời chung với đối phương, nhất định phải ăn tươi nuốt sống đối phương.
- Đây là thứ quỷ gì vậy?
Cơ Khinh Sa la hoảng lên.
- Linh khu... Ác quỷ...
Tô Nam miễn cưỡng hít một hơi, dùng giọng cực kỳ yếu ớt nói. Trên mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Ngay cả một người sắp chết, cũng hoảng hốt với thứ này, sự kinh khủng của ác quỷ, có thể thấy lốm đốm.
Trong giới pháp thuật, Hàng Đầu Sư có công lựctrì trệ không tiến, bị âm quỷ mà bản thân đã nuôi dưỡng cắn nuốt lại, hoàn toàn không phải là hiếm thấy. Chỉ có điều rất nhiều Hàng Đầu Sư vừa phát hiện tình hình có khác thường, liền liều mạng tổn thất tinh nguyên, thế nào cũng phải cứng rắn phong ấn âm quỷ. Nhưng phong ấn thất bại, sau khi âm quỷ cắn nuốt linh hồn của Hàng Đầu Sư, thì sẽ hóa thân thành ác quỷ, quấy rối gây họa. Cần Hàng Đầu Sư cao minh hơn hoặc vài Hàng Đầu Sư có công lực tương đương, mới có thể trấn áp thu phục ác quỷ.
Ma Cưu là Khâm Phong Đại Quốc Sư, Đệ nhất Hàng Đầu Sư của nước Đan Mạn. Trong các Hàng Đầu Sư, hồn phách của ông ta ắt hẳn là lớn mạnh nhất. Mười Hai Âm Quỷ cùng lúc cắn trả, một khi hóa thân thành quỷ dữ, trên cơ bản cũng không một ai có thể thu phục được.
Tai họa thảm khốc, không thể tưởng tượng được.
Nhưng hiện tại, ai cũng không quản được chuyện này.
Giữa không trung, chợt ánh sáng đỏ chói lóe, “trái tim” không ngừng vẫy đập mang hình hài con rết nổ mạnh ra, lại hoàn toàn không có mùi máu tanh, giống như pháo hoa nổ tung trên bầu trời, vô cùng rực rỡ.
Dường như chưa ai từng chú ý, trong mưa ánh sáng màu đỏ như máu bắn ra bốn phía kia, có một đường ánh sáng đỏ mảnh dài, kích bắn đến chỗ Tiêu Phàm.
Nhưng Tiêu Phàm là người thế nào, “thủ thuật che mắt” mượn gió bẻ măng này, sao có thể qua được mắt hắn chứ?
- Tật!
Quát khẽ một tiếng, hai ngón tay trỏ và giữa của bàn tay phải chỉ về phía trước.
“Càn Khôn Đỉnh” hào quang tỏa sáng, hỗn độn đố án màu đỏ quay chuyển nhanh chóng, hướng về phía ánh sáng đỏ mảnh dài đấy, đánh phủ đầu.
Cơ Khinh Sa lúc này đây mới trông thấy rõ, ánh sáng đỏ mảnh dài đó, là một con rết “mini”. Chiều dài khoảng hai tấc, so với con rết khổng lồ trước đây, thu nhỏ vạn lần. Thân thể toàn máu đỏ, như mã não màu máu khắc thành, gần như là hoàn toàn trong suốt.
Cơ Khinh Sơ không hề cảm nhận được nửa phần sức sống trên thân thể con rết đỏ như máu kia.
Đây là một con quỷ.
Hoặc nói, đây là linh khu hóa từ linh hồn của linh sủng bổn mạng của Ma Cưu.
Thân xác linh sủng bổn mạng nổ tung, Hàng Đầu Sư chắc chắn không sống nổi, đây là luật thép của giới Hàng Đầu, Ma Cưu cũng không ngoại lệ. Song, thân xác của Ma Cưu, đã tiêu vong trước một bước, luật thép này, tự nhiên bị phá bỏ.
Ma Cưu và linh sủng bổn mạng của ông ta đều chỉ còn lại linh hồn. Theo lời của Hàng Đầu Sư, đó là chỉ còn lại linh khu.
“Càn Khôn Đỉnh” vốn là thứ có hiệu lực trong việc chế ngự quỷ vật, lần này lại không linh nghiệm. Linh khu con rết chỉ hơi bị trấn áp trong hỗn độn đồ án, liền thoát khỏi sự cản trở của hỗn độn đồ án, bắn thẳng đến chỗ Tiêu Phàm.
Hai tay Tiêu Phàm cùng giơ lên, bắn Phù Lục ra ngoài, trong không trung bén ánh lửa, hóa thành các loại linh phù, kết hợp bao vây linh khu con rết mảnh dài. Loại Phù Lục mật chế này là nhắm vào các linh khu quỷ vật, có hiệu quả khác thường. Các tấm Phù Lục cùng được tung ra, linh khu con rết bỗng chốc biến thành tia sáng đỏ chói mắt, dựa vào mắt thường có thể trông thấy được tốc độ thối rửa hơn cả một nửa.
Nhưng sức mạnh của Phù Lục cuối cùng cũng cạn kiệt, chiều dài linh khu con rết chỉ còn gần tấc, ngày càng trong suốt hư vô, hóa thành một tia sáng đỏ nhạt, tiếp tục bắn về phía Tiêu Phàm.
535-linh-khu-1/1162261.html
535-linh-khu-1/1162261.html
289
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
