TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 551
Cự linh áp đỉnh

Một quái vật nửa người nửa linh hồn hiện ra phía trên Tiêu Phàm, toàn thân quỷ khí lượn lờ, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống Tiêu Phàm.

Ngay cả Cơ Khinh Sa đều đã ngây dại.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự cường đại của quái vật cách đó không xa. Trước đó mỗi khi Ma Cưu cắn nuốt một Âm Quỷ dung hợp từ sinh hồn, thì khí tức đều mạnh thêm một phần. Nhưng cảm nhận này không rõ ràng lắm, mà sự cường đại của Ma Cưu lúc này lại rất rõ ràng. Cơ Khinh Sa ở bên cạnh cũng có thể cảm nhận được áp lực cực lớn, càng không nói đến Tiêu Phàm đang phải đối mặt trực tiếp.

Tiêu Phàm đưa ngang kiếm chặn trước ngực yên lặng nhìn quái vật, lông mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Âm khí địa mạch không ngừng dung nhập vào cơ thể Ma Cưu, khí tức cường đại không ngừng dâng lên, thậm chí cả mặt nước “Thánh Tuyền” cũng bị cỗ khí tức mạnh liệt này ép lõm xuống hiện lên một cái “Hố” lõm.

- Người Hoa kia, đi chết đi!

Ma Cưu gầm một tiếng giận dữ, thanh âm như lôi chấn làm mặt nước “Thánh Tuyền” nháy mắt bị sóng âm chấn động sôi trào lên. Ma Cưu vừa nhấc tay giữa không trung liền ngưng tụ một bàn tay màu đen to đến một trượng, sương mù đen thui không ngừng quay cuồng vây quanh bàn tay.

Một chưởng đánh ra!

Một chưởng cực đại màu đen mang theo khí tức tử vong không thể kháng cự được trấn áp xuống.

Từ xưa đã tương truyền sau khi “Thiên Quỷ Hàng” đại thành có thể tu thành thân thể nửa người nửa linh hồn, có pháp lực khôn cùng, xem ra cũng không phải là lời đồn vô căn cứ. Ma Cưu lúc này cưỡng ép ngưng tụ thành thân thể nửa người nửa linh hồn, uy lực liền mạnh mẽ khác thường.

Cự chưởng màu đen vừa mới động, Tiêu Phàm liền cảm thấy không khí quanh thân đều căng thẳng, dường như đến sự tốc độ lưu động của không khí cũng chậm lại, trên hai vai cảm nhận được sức mạnh của vạn quân, thậm chí đến xương cốt trong cơ thể đều mơ hồ rung động.

Tiêu Phàm xuất đạo cho tới bây giờ cùng người khác giao thủ cũng không phải chỉ một hai lần, bất kể đối phương là cao thủ siêu phàm xuất chúng đến thế nào cũng không thể gây cho hắn cái cảm giác hít thở không thông tựa như “Thái Sơn áp đỉnh” này. Từ một mặt nào đó mà nói, Tiêu Phàm lúc này gặp phải đã không còn là sức người nữa.

Đây là một loại lực lượng yêu dị đến từ thế giới khác.

Nghiêm túc mà nói hắn hiện giờ phải đối mặt cũng không phải là Đại Quốc Sư Ma Cưu, mà là một cỗ thân thể tràn ngập rất nhiều linh hồn Âm Quỷ, một con quỷ vật!

Chỉ là lúc này hồn phách của bản thân Ma Cưu vẫn giữ được vị trí chủ đạo mà thôi, nhưng những Âm Quỷ và sinh hồn dung hợp này lúc nào cũng có thể cắn trả, nuốt lấy hồn phách Ma Cưu, phản khách thành chủ chiếm quyền chủ đạo.

Tốc độ di chuyển của cái cự chưởng màu đen cũng không nhanh, thậm chí có thể nói là di động rất chậm. Nhưng mỗi khi dời xuống một tấc, thì áp lực lại tăng thêm một phần. Dưới loại áp lực cực đại này tất cả mọi động tác của Tiêu Phàm đều biến thành vô cùng chậm chạp, căn bản không có khả năng né tránh được.

Ngoại trừ lấy cứng đối cứng cũng không còn con đường nào khác có thể đi.

Chỉ là Tiêu Phàm cần phải lấy sức một người đối phó với mười hai tên Âm Quỷ và bảy tám cái sinh hồn hợp lực lại.

Tiêu Phàm chậm rãi vươn tay trái nắm lấy chuôi “Trảm Ma Kiếm”, mỗi một động tác đều rất chậm giống như pha quay chậm trong phim ảnh, di động từng chút một.

Hắn biết chỉ dựa vào lực lượng của một cánh tay, thì đã không có khả năng vũ động “Trảm Ma Kiếm” rồi.

“Trảm Ma Kiếm” chậm rãi dựng thẳng lên.

Từng tấc từng tấc giơ cao lên trên.

Hoa quang lãnh lệ như du long không ngừng lưu động trên thân kiếm cũng biến thành vô cùng trì trệ, giống như bị đông cứng lại không thể nhúc nhích.

Dưới trọng lực ép xuống vượt xa sức lực của con người, thì thần binh lợi khí cũng đều bị áp chế.

Cự chưởng đen thui đã ép tới đỉnh đầu.

“Xuy” một tiếng nhỏ vang lên như thiết côn nóng chảy chợt bị xuyên vào trong nước lạnh.

Mũi kiếm của “Trảm Ma Kiếm” vô cùng sắc bén đã đâm trúng cự chưởng màu đen từ trên trời giáng xuống. Trong tiếng “Xuy Xuy” màn sương đen quay cuồng, thế ép xuống của cự chưởng màu đen càng chậm, nhưng cũng không dừng lại, từng chút một đè xuống.

Hai cánh tay Tiêu Phàm nâng cao lợi kiếm bắt đầu khẽ run, những giọt mồ hôi to như hạt châu từ trên trán hắn cuồn cuộn chảy xuống.

Cự chưởng từng tấc một ép xuống không qua phân nửa thân kiếm đã dần dần càng thêm chậm lại, nhưng vẫn như cũ không có ý dừng lại.

Bỗng nhiên một Phù Lục đỏ sẫm từ trong tay áo Tiêu Phàm bay ra, gắt gao dính sát vào phía trên thân “Trảm Ma Kiếm”, hào quang chu sa huyết hồng chói mắt, cả tấm Phù Lục bốc cháy hóa thành một đồ án hỗn độn vô cùng tươi đẹp, lập tức nhập vào bên trong thân “Trảm Ma Kiếm”, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ngay sau đó từng tiếng rồng gầm thanh lương phóng lên trời.

Nửa thân “Trảm Ma Kiếm” lộ ở bên ngoài quang hoa vốn trì trệ thanh lãnh bỗng như sống lại, trên thân kiếm một con du long ngân quang lóng lánh hiên lên lắc đầu vẫy đuôi ngửa đầu lên trời thét dài, lập tức hóa thành một đạo bạch quang chói mắt đánh thẳng về cự chưởng màu đen.

“Oanh”!

Một tiếng vang thật lớn!

Cự chưởng màu đen từ giữa bỗng nhiên nổ tung hóa thành từng đoàn sương mù màu đen lớn tung bay bốn phía. Nhất thời cuồng phong gào thét như một viên bom tấn nổ tung trong thạch trận, mỗi một góc đều bị cỗ cuồng phong này lan đến.

Cơ Khinh Sa không thể không nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một cỗ cự lực khổng lồ ập đến gần người, nháy mắt bị ép tới ngay cả thở cũng không được.

Tuy nhiên cuồng phong này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, một quyền vừa qua trong thạch trận liền khôi phục lại sự yên bình.

“Lạc” một tiếng giòn vang.

Chỉ thấy “Trảm Ma Kiếm” đang chỉ thẳng lên trời bỗng xuất hiện một vết nứt, lập tức thanh kiếm gẫy thành hai mảnh, bộ phận mũi kiếm dài chừng một xích rơi xuống dưới, có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng va đập với mặt đất.

Bảo vật trấn giáo của Ngọc Dương Quan, thần binh lợi khí do Ngọc Dương chân nhân lưu truyền lại cứ như vậy bị hủy hoại.

Cảm giác như nó và cự chưởng màu đen đã đồng quy vô tận rồi.

Trên mặt Tiêu Phàm chợt hiện lên một mạt đỏ ửng khác thường, rồi lập tức lại biến thành trắng bệch.

- Người Hoa Hạ, đón tiếp một chiêu của ta!

Mắt thấy Tiêu Phàm phá được chiêu thứ nhất của mình, Ma Cưu giận tím mặt lại gầm lên giận dữ, hai cánh tay mở rộng ra rồi mãnh liệt hợp lại ở trung tâm.

“Hô”!

Âm phong bắt đầu nổi lên.

Hai cự chưởng đồng dạng màu đen thật lớn nhánh mắt ở hai đầu thạch trận hiện lên, cùng cự chưởng màu đen ban nãy Ma Cưu đánh ra bất đồng, kích thứ hai này xuất ra tốc độ vô cùng nhanh. Hai cự chưởng màu đen vừa xuất hiện, lập tức liền nhanh như thiểm điện hợp lại ở trung tâm.

Cảm giác như hai cự chưởng này mang theo kình lực không hề yếu hơn nửa phần so với cự chưởng màu đen ban nãy đánh ra.

- Cẩn thận ——

Cơ Khinh Sa không kìm được kêu to, cánh tay nhỏ bé trắng như tuyết nắm chặt thành quyền, không tự chủ được nón thở, mắt phượng quyến rũ trừng lớn.

Chỉ với lực của một chưởng này Tiêu Phàm ứng phó cũng đã vô cùng khó khăn, thậm chí bảo vật trấn giáo “Trảm Ma Kiếm” của Ngọc Dương Quan cũng đều bị hủy chỉ trong một kích. Hiện giờ Tiêu Phàm chỉ với hai bàn tay trắng, thì làm thế nào để ứng phó với lực mạnh gấp đôi này?

Hơn nữa tốc độ của hai cự chưởng lại nhanh như vậy, gần như làm cho người ta không có cả thời gian để hít thở. Vừa mới xuất hiện còn chưa có hồi phục lại tinh thần, thì khắc sau chưởng lực đã đánh tới gần người.

Tiêu Phàm không né không tránh, trong thân thể Hạo Nhiên Chính Khí lưu chuyển cực nhanh, chớp mắt đã tràn vào hai cánh tay, hét lớn một tiếng hai chưởng đã đón đánh về hai bên trái phải. Hai chưởng vừa mới đón đánh, thì hai cỗ khí tức kinh thiên động địa cũng xuất hiện, mang đến kình lực không hề yếu hơn hai cự chưởng màu đen.

Bốn đạo kình lực nháy mắt đã đụng vào nhau.

Lần này một chút tiếng động cũng không có.

Tiêu Phàm đánh ra hai chưởng bề ngoài nhìn lại ngay cả một chút tác dụng cũng không có, không thể mảy may trở ngại đến hai cự chưởng màu đen, hai cự chưởng bỗng nhiên xuyên qua hai cánh tay của hắn khép lại ở trung tâm.

Thân hình cao lớn hiện rõ vẻ gầy yếu của Tiêu Phàm nháy mắt bị sương mù màu đen bao phủ.

Ma Cưu mừng rỡ ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười lúc là nam lúc là nữ, nghe như có rất nhiều người đang cùng cười lớn, hết sức rợn người.

Nhưng ngay sau đó, tiếng cười của Ma Cưu liền đột nhiên dừng lại.

Màn sương khí màu đen tiêu tan, thân ảnh Tiêu Phàm hiện lên cũng không giống với tưởng tượng của Ma Cưu bị cự lực khổng lồ đánh cho đứt gân gãy xương không thành hình người, mà vẫn đứng thẳng ở nơi đó.

“Oa” một tiếng!

Thân mình Tiêu Phàm hơi lay động một cái há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên càng thêm trắng bệch, nhìn không thấy một chút huyết sắc.

- Tiêu Phàm...

Cơ Khinh Sa kêu lên.

- Anh đi mau đi, không cần miễn cưỡng!

Tiêu Phàm phất tay thản nhiên nói:

- Khinh Sa, không sao đâu...

Nhìn thấy Tiêu Phàm chỉ phun ra một ngụm máu lập tức đứng vững lại không còn lay động nữa, âm khí dày đặc trên mặt Ma Cưu rốt cục hiện lên một chút kinh ngạc.

534-cu-linh-ap-dinh/1162260.html

534-cu-linh-ap-dinh/1162260.html

333

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.