TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 550
Thân thể bán linh

Ma Cưu tiếp tục ngồi xếp bằng vận công điều tức, không quan tâm đến thảm kịch này.

- Tật!

Tiếp ngay sau đó Tiêu Phàm miệng quát nhẹ, hai ngón trỏ giữa hợp nhất điểm về hướng Gia Văn.

Gia Văn vốn đã hôn mê nháy mắt đã bị một kích Hạo Nhiên Chính Khí vô cùng hùng hồn làm tỉnh táo lại, mắt thấy “Huyết Ảnh Hàng” đang cắn nuốt máu tươi của mình không khỏi vừa sợ vừa giận, liều mạng giãy dụa. Nhưng cả người đều bị màn sương mỏng huyết sắc bao bọc lại, làm thế nào giãy dụa thoát ra được?

- Sư thúc, cứu mạng...

Gia Văn hét thảm một tiếng.

Ma Cưu không thèm để ý, mà chỉ lo vận công điều tức khôi phục thương thế của mình.

- Ma Cưu, ngươi thật là độc ác!

Gia Văn tuyệt vọng kêu một tiếng tràn đầy căm hận và oán độc. Ngay sau đó thân hình vốn đã khô quắt lại bỗng nhiên phình to lên giống như quả bóng bay được bơm đầy khí, càng ngày càng lớn.

Bàn tay Tiêu Phàm vừa lật “Càn Khôn Đỉnh” liền hiện ra, ở trước ngực cấp tốc xoay tròn, một đồ án hỗn hợp màu đỏ hồng trên miệng đỉnh chậm rãi chuyển động trong phạm vi một xích, quang hoa chói mắt.

“Phanh” một tiếng vang thật lớn!

Thân hình Gia Văn nổ tung, mưa máu vụn thịt bay ra bốn phía, mùi máu tanh xông vào mũi.

Tự nổ!

Đây là thủ đoạn giết địch cuối cùng của một Hàng Đầu Sư có tu vi cao thâm.

Giống như Tiêu Phàm đã dự đoán, lúc Gia Văn tràn ngập oán độc căm hận và tuyệt vọng sẽ không chút do dự sử dụng chiêu cuối cùng này.

“Huyết Ảnh Hàng” biến thành màn sương mỏng huyết sắc, tuy rằng lợi hại vô cùng, nhưng cũng khó có thể chống đỡ được uy lực tự nổ của Gia Văn, trong phút chốc bị mở ra một cái động lớn. Nhưng cũng giống như tình cảnh khi Tô Nam thả ra Bạo Liệt Trùng, cái động lớn này vừa mở ra ngay lập tức liền khép lại với tốc độ kinh người, tuyệt không để cho người ta có thời cơ lợi dụng.

Nhưng lần này “Huyết Ảnh Hàng” gặp “Càn Khôn Đỉnh” chính là khắc tinh của các loại tà thuật quỷ mị.

Đồ án hỗn độn màu đỏ hồng trên miệng đỉnh bay nhanh ra xuyên vào trong cái động lớn bị nổ ra của màn sương mỏng huyết sắc, không ngừng xoay tròn tăng nhanh tốc độ bay. Màn sương mỏng huyết sắc đang cấp tốc khép lại vừa đụng vào đồ án hỗn độn màu đỏ hồng, thì giống như gặp phải kẻ địch đáng sợ nhất, lập tức tản ra bốn phía không thể khép lại được nữa.

Tiêu Phàm dưới chân vừa động thân mình đã bắn nhanh về phía trước, từ trong đồ án hỗn độn xuyên thẳng qua, nháy mắt đã vào bên trong thạch trận.

Ma Cưu vẫn khoanh chân như trước, đối với tất cả mọi việc giống như chưa tỉnh.

Tiêu Phàm vừa mới đặt chân vào bên trong thạch trận, hắc quang phía sau Ma Cưu chợt lóe, linh sủng bổn mạng của gã, con rết cực đại dài khoảng hai thước kia đã bắn ra, nháy mắt bay ngang qua mặt nước “Thánh Tuyền”, mục đích chính là “Xích Viêm Thảo” nở rộ ở trung tâm “Thánh Tuyền”.

Mắt thấy Tiêu Phàm đột phá “Huyết Ảnh Hàng” đến vùng phụ cận, Ma Cưu lập tức không do dự thả ra linh sủng bổn mạng, không phải là muốn ngăn cản hắn, mà là muốn đến trước một bước thu “Xích Viêm Thảo” vào túi.

“Xích Viêm Thảo” vốn sinh trưởng bên trong “Thánh Tuyến”, có thể không ngừng hấp thu dương khí của địa mạch và tinh hoa của mặt trời, lúc này hái “Xích Viêm Thảo” xuống cũng không phải là biện pháp tốt nhất. Nhưng Ma Cưu cũng không còn cách nào khác. Nếu để Tiêu Phàm lấy đi “Xích Viêm Thảo”, thì gã thật sự đã thất bại thảm hại rồi.

Tiêu Phàm thậm chí còn không cần tự mình ra tay với gã, chỉ cần sinh hồn của bảy tên Âm Quỷ mà gã đã nuốt vào trong cơ thể không có sự trợ giúp của “Xích Viêm Thảo” thì bản thân Ma Cưu cũng tuyệt đối không có biện pháp hoàn toàn trấn áp dung hợp, hậu quả tất nhiên là bị Âm Quỷ và sinh hồn cắn trả.

Ma Cưu hiểu rõ điểm mấu chốt này, thì Tiêu Phàm đương nhiên cũng hiểu rõ điểm mấu chốt này.

Thân thể Ma Cưu đã mất một chân, nên hành động trở nên vô cùng chậm chạp. Nhưng linh sủng bổn mạng lại không chịu nhiều ảnh hưởng, vẫn như cũ tứ chi kiện toàn tiến lui nhanh như điện.

Một tiếng rồng gầm!

“Trảm Ma Kiếm” ra khỏi vỏ hóa thành một đạo cầu vồng cực nhanh đuổi giết con rết cực đại.

Bảo kiếm này là bảo vật trấn giáo của Ngọc Dương Quan, năm đó Ngọc Dương Quan chân nhân tay cầm lợi kiếm trảm ma trừ yêu, càn quét tà ác, lấy sức một người sáng lập ra đạo môn lưu phái ở nơi hải ngoại hoang dã, cung cấp một chỗ để che gió che mưacho vô số con cháu người Hoa không nơi nương tựa.

Tiêu Phàm tuy không phải thuần túy là người trong đạo môn, nhưng là đại thuật sư kế thừa chính tông Hoa Hạ, thần binh thông linh ở trong tay Tiêu chân nhân cũng có thể phát huy ra uy lực cực mạnh như vậy.

Bảo kiếm ra khỏi vỏ như du long kinh thiên khí thế kinh người.

Linh sủng bổn mạng biết nó lợi hại, không kịp đi lấy “Xích Viêm Thảo” nữa mà ở giữa không trung xoay người một cái chạy trốn.

“Vụt” một tiếng giòn vang, bảo kiếm đánh trúng con rết phát ra âm thanh kim loại va vào nhau.

Một âm thanh thống khổ vang lên, một nửa miếng giáp vùng lưng đen xì bay ra, máu tươi từ trên lưng con rết cực đại phun ra.

Linh sủng bổn mạng của Đại Quốc Sư Ma Cưu tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn không ngăn cản được sự sắc bén của bảo vật trấn giáo của Ngọc Dương Quan, bị một kiếm chém bị thương.

Ma Cưu một mực khoanh chân ngồi ở đó bỗng mở hai mắt, phun ra ngọn lửa vô cùng phẫn nộ.

Tiêu Phàm không thèm để ý đến Đại Quốc Sư Ma Cưu, chân điểm một cái liền phi thân đến lan can đen nhánh cạnh ao “Thánh Tuyền”, ánh mắt nhìn chằm chằm vào “Xích Viêm Thảo” ở trung tâm “Thánh Tuyền”. Vẫy tay một cái “Trảm Ma Kiếm” đang ở trong không trung bay trở về trên tay Tiêu Phàm, một đạo hào quang thanh lãnh từ trên sống kiếm hiện ra, uốn lượn du động mờ mờ ảo ảo như có bóng dáng rồng bay.

- Dám!

Ma Cưu rống to, một chân điểm xuống mặt đất phi thân lên, lục mang lóng lánh trong hai tay ảo hóa ra vô số những con bướm màu lục lớn nhỏ từ trên cao bay xuống, bắn nhanh về phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm huy “Trảm Ma Kiếm”, một quầng sáng lóe lên lập tức cả bao phủ toàn thân hắn.

Con bướm màu lục từ quầng sáng màu lục trên hai tay Ma Cưu Tiêu Phàm đã từng tận mắt nhìn thấy, đến âm bộc của Tô Nam nuôi dưỡng cũng khó mà ngăn cản, có thể thấy được chỗ lợi hại của nó. Nếu thật sự bị dính vào, thì sẽ không có kết cục tốt. Nhưng “Trảm Ma Kiếm” là bảo vật đạo giáo chuyên khắc các loại tà ma yêu vật, con bướm màu lục chỉ cần chạm vào tấm lưới kiếm phía trên, lập tức bị quầng sáng chôn vùi.

Dù là như thế, nhưng dưới sự tấn công mạnh mẽ của Ma Cưu, thì Tiêu Phàm vẫn phải lùi xuống khỏi lan can cạnh cái ao, từng bước lui đến bên ngoài thạch trận, tay trái nắm chặt phù lục nhưng tạm thời chưa có tế xuất.

Dưới da của Ma Cưu lại lần nữa hiện lên những tia máu, gương mặt cũng bắt đầu không ngừng co giật.

Quang cảnh trong mười lăm phút đồng hồ ngắn ngủi hoàn toàn không đủ để điều trị tốt những thứ đã hỏng trong thân thể, càng không nói đến có thể khép lại thương thế. Lần này dốc toàn lực bức lui Tiêu Phàm, nên không thể áp chế nổi Hàng Đầu và sinh hồn Âm Quỷ trong cơ thể.

- Đại Quốc Sư, không cần thiết phải lưỡng bại câu thương. Ta chỉ cần “Xích Viêm Thảo”!

Bên dưới kiếm quang bao phủ vang lên giọng nói bình thản của Tiêu Phàm.

Ma Cưu cười lạnh nói:

- Lấy đi “Xích Viêm Thảo” chẳng khác nào lấy đi tính mạng của ta.

Tiêu Phàm im lặng.

Vốn nghĩ rằng Ma Cưu thân là Đại Quốc Sư thì chỉ cần dừng lại không tu luyện “Thiên Quỷ Hàng” nữa là có thể bảo mệnh cho dù không có “Xích Viêm Thảo”. Ai biết được tình hình lại không phải như vậy, không có “Xích Viêm Thảo”, thì dù là Đại Quốc Sư cũng phải bó tay vô phương.

Khả năng có thể đàm phán được thực sự đã không còn rồi.

Tuy nhiên Ma Cưu vẫn không hiểu tình huống mà Tiêu Phàm đang phải đối mặt, một lát sau đột nhiên nói:

- Tiêu tiên sinh, ngoại trừ “Xích Viêm Thảo” thì bất cứ điều kiện gì ta cũng đáp ứng. Ta có thể lập tức giải Hàng Đầu trong người Cơ tiểu thư, thậm chí cả Tô Nam ta cũng có thể lưu một con đường sống. Các ngươi muốn gì chỉ cần trang viên Ma Cưu có thì đều có thể cầm đi. Ta lấy tâm ma thề rằng về sau sẽ tuyệt đối không truy cứu việc này, không truy cứu các ngươi, không truy cứu Tô Nam, cũng không truy cứu đạo sĩ Ngọc Dương Quan. Hết thảy mọi chuyện cũ sẽ bỏ qua hết, từ nay về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông.

Lấy thân phận và địa vị của Đại Quốc Sư ở nước Đan Mạn, Ma Cưu nói ra những lời này đã là chủ động nhượng bộ rồi. Ngoại trừ “Xích Viêm Thảo” không thể nhượng lại, thì bất cứ vật gì khác Ma Cưu đều nguyện ý lấy ra trao đổi với Tiêu Phàm.

Thực tế Ma Cưu cũng ý thức được thế cục lúc này quá mức hung hiểm, nếu không nhượng bộ thì không được rồi.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói:

- Đại Quốc Sư, tôi cũng cần “Xích Viêm Thảo” để cứu mạng!

Ma Cưu ngẩn ra rồi lập tức cười như điên, tiếng cười giống như tiếng cú vọ truyền ra xa bên ngoài, quanh quẩn thật lâu trên bầu trời đêm.

- Nếu đã như vậy thì còn gì để nói đây. Quyết chiến một trận đi!

- Đại Thiên Vương, xin hãy ban cho đệ tử thần lực!

Đại Quốc Sư Ma Cưu ở giữa không trung hai tay nắn bí quyết, miệng tụng tên “Đại Thiên Vương” Lạp Trát Đắc Lý. Trong phút chốc âm phong gào thét, một cỗ âm khí địa mạch ngưng kết lại thành sương mù dày đặc bay lên trên chui vào thân thể Ma Cưu.

Cùng lúc đó từng đợt thanh âm quỷ hào thê lương vang lên, năm cỗ hắc vụ trên đỉnh điêu khắc bạch ngọc xuất hiện, năm tên Âm Quỷ từ nơi đó thò đầu ra liếc mắt nhìn Ma Cưu trên không trung một cái, đôi mắt âm u lóe lên hồng quang đồng thời mở mồm kêu một tiếng, phi thân lên xông về hướng Ma Cưu, trong chớp mắt đã chui vào trong cơ thể Ma Cưu.

Thân hình gầy yếu thấp bé của Ma Cưu bỗng nhiên trướng lớn, toàn thân hắc khí lượn lờ, hai mắt dần dần biến thành màu đỏ như máu. Quỷ dị hơn nữa chính là chỗ cái chân cụt của gã ngưng tụ lại một cỗ hắc khí dày đặc như thực thể, càng tụ càng nhiều, dần dần biến dài ra, không ngờ chỉ một lát sau đã ngưng tụ thành hình dáng một cái chân. Cho dù nhìn qua nó cùng với thể xác chân thật khác biệt rất rõ ràng, nhưng cái chân cụt của gã thực sự đã được sinh ra lần nữa.

Mà khí tức cả người của Ma Cưu lại biến thành dày đặc quỷ khí như có như không.

- Thân thể bán linh...

Tô Nam vốn chỉ còn một hơi thở mong manh không ngờ cũng bị cỗ khí tức quỷ dị này làm giật mình tỉnh lại, miễn cưỡng mở mắt ra, lập tức lộ ra ánh mắt tuyệt đối khó tin kêu lên một tiếng kinh hãi.

533-than-the-ban-linh/1162259.html

533-than-the-ban-linh/1162259.html

327

3

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.