TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 549
Uy hiếp

- Dừng tay!

Không đợi “Trảm Ma Kiếm” hoàn toàn ra khỏi vỏ, Ma Cưu đã hét to một tiếng, một chân khẽ nhún trên đất thân mình đã nhẹ nhàng bay đến trước mặt Cơ Khinh Sa, đưa tay phải lên bóp cái cổ trắng nõn tinh xảo của Cơ Khinh Sa.

- Tiêu tiên sinh, muốn nữ nhân của ngài sống liền ngoan ngoãn đứng tại đó đừng nhúc nhích, nếu không tôi giết cô ấy!

Ma Cưu nói không chút khách khí, giọng điệu chắc như đinh đóng cột, không có một chút cơ hội dàn xếp nào.

Kỳ thực dưới tình hình Cơ Khinh Sa đã bị quản chế không có lực để phản kháng, Ma Cưu muốn giết cô cũng không cần phải “Phiền toái” như vậy, chỉ cần một cái phất tay cũng đủ đạt đến mục đích rồi, động tác trước mắt này hiệu quả uy hiếp là rõ ràng nhất.

Cái cổ trắng nõn xinh đẹp của Cơ Khinh Sa với cánh tay ngăm đen nổi đầy gân xanh của Ma Cưu tạo thành sự đối lập rõ nét, làm cho giác quan của người khác bị kích thích mãnh liệt.

Tiêu Phàm lập tức dừng động tác.

Cơ Khinh Sa mỉm cười, ý châm chọc và khinh thường trên mặt như thế nào cũng đều không thể che dấu được.

- Đại Quốc Sư, thật mất mặt!

- Không nghĩ tới Ma Cưu tiên sinh đường đường là Đệ nhất Hàng Đầu Sư của nước Đan Mạn, tự nhận là người kế thừa y bát của ‘Đại thiên vương’ Lạp Trát Đắc Lý cư nhiên lại lưu lạc đến tình cảnh này, phải dựa vào uy hiếp nữ nhân để bảo vệ mạng già của mình!

Cơ Khinh Sa chậm rãi nói, vừa nói vừa nhẹ nhàng lắc đầu.

Ma Cưu cũng không mắc mưu, cười lạnh nói:

- Cơ tiểu thư, người đàn ông của cô cũng không mạnh hơn tôi chỗ nào, còn không phải để nữ nhân của mình đến chỗ tôi làm nội gián sao? Theo như lời người Hoa các người nói là hắn có thể làm mùng một thì tôi cũng có thể làm mười lăm. Đã biết đây là chuyện của nam nhân chúng tôi, thì ban đầu cô không nên chen vào, nếu như cô đã chen vào rồi lại còn muốn bình yên rút lui ra ngoài thì đúng là nằm mơ đi!

- Đại Quốc Sư, nếu ngài không làm hại Khinh Sa thì tôi xin bảo đảm chuyện giữa hai chúng ta cho dù thắng bại như thế nào cũng sẽ không liên lụy đến những Hàng Đầu Sư khác của quý phái.

Tiêu Phàm yên lặng nhìn thẳng Ma Cưu, chậm rãi nói, thanh âm trầm thấp.

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Ma Cưu ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong tiếng cười đầy ắp sự trào phúng.

Tiêu Phàm bình tĩnh nói:

- Đại Quốc Sư, đây không phải uy hiếp, đây là điều kiện trao đổi.

- Hừ! Điều kiện trao đổi... Nếu như ta chết rồi ‘Phái Bất Cổ’ còn cần thiết tồn tại sao? Cho dù ngươi giết sạch bọn họ thì liên quan gì tới ta? Ngươi có biết tại sao ta không lấy vợ không sinh con không? Bởi vì ta theo đuổi là ‘Đạo trường sinh’! Chỉ cần ta có thể trường sinh thì vợ con hậu nhân có tác dụng gì? Ta nếu không thể trường sinh thì tất cả mọi thứ trên thế tục này đối với ta còn ý nghĩa gì? Ngươi cảm thấy ta sẽ tiếp nhận điều kiện trao đổi của ngươi sao?

Ma Cưu khinh thường nói.

- Đại Quốc Sư...

- Lui về phía sau!

Ma Cưu lại rống to một tiếng.

- Nếu không ta giết nữ nhân của ngươi trước, sau đó cùng ngươi quyết một trận tử chiến!

Thanh âm của Ma Cưu đã hiện rõ sự nôn nóng, thậm chí còn xem lẫn ý điên cuồng. Dị sắc vàng kim từng đợt nổi lên trên mặt gã, nhìn qua giống như đúc màu sắc lớp vỏ của Bạo Liệt Trùng Vương, trên da Ma Cưu không ngừng chuyển động.

Hai lần liên tiếp trúng Hàng Đầu Bạo Liệt Trùng của Tô Nam, chống chọi đến lúc này cũng đã khó tiếp tục áp chế xuống rồi, bắt buộc phải lập tức xử lý.

Tay của Ma Cưu bỗng nhiên tăng thêm sức mạnh.

Trên mặt Cơ Khinh Sa hiện lên biểu tình thống khổ.

Tiêu Phàm yên lặng lui lại phía sau, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như trước. Nhưng mu bàn tay trái cầm kiếm đã nổi lên từng đám gân xanh, ngón tay bởi vì dùng lực quá lớn mà trắng bệch, cho thấy nội tâm của Tiêu Phàm cũng không bình tĩnh như vẻ bên ngoài của hắn.

Một trận tối nay quan hệ đến sự sống chết của bản thân, cũng quan hệ đến sự sống chết của Tân Lâm và Cơ Khinh Sa.

Hai người phụ nữ phong hoa tuyệt đại này đã cho hắn sự tín nhiệm lớn nhất, không hề cất giữ lại chút nào.

Ma Cưu cắn chặt răng, gắt gao nhìn thẳng Tiêu Phàm, cánh tay phải bóp cổ Cơ Khinh Sa bắt đầu khẽ run rẩy. Nếu vẫn không nghĩ được biện pháp, thì Hàng Đầu trong cơ thể gã thật sự áp chế không nổi rồi.

Đúng vào lúc này trong mê cung lại vang lên tiếng gầm giận dữ, Gia Văn đem theo mấy vị Hàng Đầu Sư khác xông ra.

Nhìn qua vị Hàng Đầu Đại Sư chỉ dưới Ma Cưu của “Phái Bất Cổ” lúc này có chút chật vật, khắp mặt toàn là máu, mất một con mắt, chỗ mắt trái bây giờ là một cái hốc trống rỗng máu me nhầy nhụa, nhãn cầu đã không cánh mà bay. Theo sát sau Gia Văn còn có hai vị Hàng Đầu Đại Sư và bốn vị Hàng Đầu Sư khác trên người cũng đầy vết thương, không có lấy một người nguyên lành.

Đám người Gia Văn vừa nhìn thấy Tiêu Phàm, ánh mắt lập tức sôi trào lửa giận, hận không thể đem người đàn ông Trung Hoa trẻ tuổi này một ngụm nuốt vào, cắn thành từng mảnh nhỏ.

Đại trận mê cung vốn bố trí để vây hãm Tiêu Phàm, ai biết được tình hình lại đảo lộn hết. Tô Nam và Tiêu Phàm lần lượt xông ra khỏi mê cung, mà đám người Gia Văn ngược lại bị vây trong mê cung đến giờ mới có để xông ra được.

Ảo thuật này trở thành có chút cổ quái.

Chỉ là trong lúc này Ma Cưu căn bản cũng không có thời gian để truy cứu tường tận sự việc này, vừa thấy đám người Gia Văn hiện thân không khỏi vui mừng cất cao giọng kêu lên:

- Gia Văn, ngăn hắn lại. Chỉ cần ngươi giúp ta tranh thủ mười lăm phút đồng hồ, ta sẽ đem phương pháp bồi dưỡng linh sủng thứ hai truyền cho ngươi!

Phương pháp bồi dưỡng linh sủng thứ hai là sáng tạo độc nhất của Đại Quốc Sư Ma Cưu, trước đó không có người nào thành công bồi dưỡng linh sủng thứ hai. Phương pháp bồi dưỡng này Ma Cưu chỉ truyền cho đệ tử chân truyền của mình, độ thân mật của đám người Gia Văn còn kém một chút. Nhưng trong lúc này Ma Cưu tự nhiên sẽ không giữ lại cái gì.

Trước kia gã đã hứa đem chức vị Đại Tế Ti “Phái Bất Cổ” truyền cho Gia Văn, hiện giờ cũng chỉ có phương pháp bồi dưỡng linh sủng thứ hai mới có thể đả động Gia Văn liều mạng với Tiêu Pham.

- Sư thúc yên tâm, con cùng người này không đội trời chung!

Gia Văn nghe vậy nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

Cả đời Gia Văn chưa bao giờ bị thất bại thảm hại như tối hôm nay, không những sư đệ và đệ tử thân truyền gần như chết sạch mà bản thân cũng bị hỏng một con mắt, tất cả mọi thứ đều do tên người Hoa trước mắt ban tặng. Cho dù Đại Quốc Sư Ma Cưu không “Nâng giá” y, thì Gia Văn cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Tiêu Phàm.

Sự kiêu ngạo của Hàng Đầu Đại Sư cũng không cho phép y tại thời khắc quan trọng này làm con rùa rụt đầu.

- Tốt, tốt lắm!

Ma Cưu lập tức cảm thấy vui vẻ.

- Giết hắn!

Gia Văn gầm lên một tiếng giận dữ, huy pháp khí trong tay xông tới chỗ Tiêu Phàm.

Trong mê cung, rõ ràng là “Sân nhà” của mình mà lại bị người này làm cho quay vòng vòng, trơ mắt nhìn sư đệ và đệ tử lần lượt bị công kích, từng người một bị giết, luôn chỉ kém có một chút mà không kịp cứu viện, Gia Văn đã sớm oán khí ngập trời. Hiện giờ Tiêu Phàm đang ở trước mắt, cuối cùng cũng không còn mê cung trở ngại, Gia Văn sao có thể không liều chết tiến lên cùng Tiêu Phàm quyết một trận thắng bại chứ?

Những tên Hàng Đầu Sư khác cũng có cùng tâm tư như Gia Văn, bất chấp tất cả theo sau Gia Văn lớn tiếng hò hét, giơ cao pháp khí vọt lên.

Ma Cưu không có thời gian để ý đến thắng lợi của trận chiến này, gã nhất định phải nắm bắt hết thảy thời gian, không thể lãng phí được nữa rồi.

Tức khắc buông Cơ Khinh Sa ra, một chân khẽ nhún thân mình liền bay về phía “Thánh Tuyền”, một trảo vừa ra một cánh hoa “Xích Viêm Thảo” lại bay lên, Ma Cưu há miệng nuốt lấy cánh hoa rồi lập tức ngồi xuống bắt đầu vận công điều tức chữa trị thương thế.

Bên ngoài thạch trận tiếng la hét đã ngút trời, đánh giết thành một đoàn.

- A ——

Ma Cưu vận công điều tức chưa đến mười lăm phút, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, theo tiếng kêu thảm thiết này là một thân ảnh hoa chân múa tay giữa không trung, trực tiếp bắn tới làn sương mỏng huyết sắc do “Huyết Ảnh Hàng” hình thành.

Không ngờ lại là Hàng Đầu Đại Sư Gia Văn.

Mà các Hàng Đầu Sư khác tham gia vây công Tiêu Phàm đã sớm nằm la liệt dưới đất, không rõ sinh tử.

Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, Gia Văn không có chút lực kháng cự đâm đầu vào màn sương mỏng huyết sắc. “Huyết Ảnh Hàng” không phân biệt địch ta, một khi có người xông vào thì đám sương mỏng huyết sắc lập tức cuốn lấy, bao vây toàn thân Gia Văn.

“Huyết Ảnh Hàng” là tinh huyết bản thân Đại Quốc Sư Ma Cưu hóa thành, sự lợi hại của nó không cần phải nói. Màn sương mỏng huyết sắc vừa bao vây thân thể Gia Văn, liền có vô số tơ máu chui vào trong thân thể Gia Văn nhìn như vô số con sâu nhỏ huyết sắc đang cắn nuốt thân thể Gia Văn. Gia Văn chỉ kịp kêu thảm một tiếng liền hôn mê, cơ thể vốn có thể xem là cường tráng của y với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhanh chóng khô quắt đi, dường như tinh khí thần toàn thân đều bị bay đi nhanh chóng.

Cùng lúc đó màn sương mỏng huyết sắc càng thêm sáng ngời, huyết quang lưu chuyển, rõ ràng đã chiếm được cái gì bổ dưỡng.

532-uy-hiep/1162258.html

532-uy-hiep/1162258.html

291

2

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.