TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 548
Hậu thủ của Tô Nam

Chỉ cần Ma Cưu làm như vậy, thì Tô Nam sẽ lập tức cho nổ con Bạo Liệt Trùng trong miệng, làm cho chính mình nổ tan thành từng mảnh. Hơn nữa Ma Cưu tin rằng Tô Nam chắc chắn sẽ dùng chính thân thể của mình để biến thành thủ đoạn công kích cuối cùng, lấy phương thức tự bạo đối phó kẻ địch, tiến hành công kích cuối cùng thảm thiết nhất.

Đây là phương thức mà bất cứ Hàng Đầu Sư nào lúc tự bạo cũng đều chọn dùng.

Tô Nam chỉ cười hai tiếng, thanh âm lập tức biến thành trầm thấp, một cỗ khí tức tử vong lướt qua trên mặt y, con rết cực đại đang cắn mắt cá chân y cũng biến mất không thấy đâu nữa, nhưng Hàng Đầu đã sớm xâm nhập vào cơ thể y. Người sau khi bị linh sủng bổn mệnh của Đại Quốc Sư cắn qua mà còn kiên trì không ngã xuống, trên thế giới này căn bản là không tồn tại.

Tô Nam cũng quyết không thể ngoại lệ.

Khác nhau ở chỗ là thời gian Tô Nam kiên trì được so với người khác dài hơn một chút.

Nhưng cũng chỉ là như vậy.

Tô Nam đưa lưng về phía cột đá chậm rãi ngồi xuống.

Phía sau Tô Nam là người đàn ông trẻ tuổi tướng mệnh thuần dương bị Ma Cưu hấp thu tinh hồn đã sớm trở thành một cỗ thi thể, đầu nghiêng về một bên, sắc mặt trắng bệch âm u.

Tô Nam phải dựa lên đùi cỗ thi thể này.

Có thể nhìn ra được, không bao lâu nữa đường đường là giáo chủ “Phái Nạp Cát”, Hàng Đầu Sư số một nước Đan Mạn Tô Nam cũng sẽ giống như người đàn ông trẻ tuổi này biến thành một cỗ thi thể giá lạnh.

Tuy nhiên trên mặt Tô Nam trước sau vẫn thản nhiên mang theo ý cười châm chọc.

Có thể ở trong khu vực trung tâm trang viên của Ma Cưu cùng Đại Quốc Sư Ma Cưu đồng quy vu tận, Tô Nam cũng đã thấy không uổng rồi.

Nhưng Ma Cưu hiển nhiên không cho là vậy.

Đại Quốc Sư cực kỳ chán ghét liếc nhìn Tô Nam một cái, cười lạnh nói:

- Tô Nam, ngươi quả nhiên là mưu lược sâu xa, vì đối phó với ta quả thực đã không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng ở tại đây thì hết thảy mưu kế của ngươi đã định trước sẽ không có hiệu quả. Mở to mắt ngươi ra mà xem cho rõ đó là cái gì...

Đại Quốc Sư chợt xoay người sang chỗ khác, giơ tay chỉ vào đóa hoa màu hồng lớn ở trung tâm “Thánh Tuyền” —— “Xích Viêm Thảo”!

“Xích Viêm Thảo” vẫn nở rộ như trước, lay động theo gió, sức sống dồi dào như biển.

- Chỉ cần có “Xích Viêm Thảo”, thì cho dù ta có bị thương nặng đến cỡ nào, cho dù ngươi hạ Hàng Đầu ác độc như thế nào với ta, thì cũng chỉ là việc nhỏ, không có ai có thể ngăn cản ta tu luyện ‘Thiên Quỷ Hàng’. Tô Nam, ta cho ngươi biết, đợi sau khi ta thần công đại thành, chuyện thứ nhất ta muốn làm chính là đem ‘Phái Nạp Cát’ của ngươi tiêu diệt sạch sẽ, gà chó cũng không tha! Khiến cho ‘Phái Nạp Cát’ từ nay về sau sẽ hoàn toàn biến mất khỏi nước Đan Mạn!

Ma Cưu bắt đầu nghiến răng nghiến lợi rống lên giận dữ.

Mặc dù miệng gã nói như không sợ hãi điều gì, kỳ thực sự xuất hiện của Tô Nam đã đủ tạo thành phiền toái lớn cho gã.

“Thiên Quỷ Hàng” là vô thượng thần thuật thần kỳ thế nào? Trăm nghìn năm qua ngoại trừ “Đại Thiên Vương” Lạp Trát Đắc Lý thì không có người thứ hai luyện thành. Ma Cưu vì tu luyện môn thần thuật này đã chuẩn bị gần chẵn ba mươi năm, trong thời kỳ tinh khí thần đều đạt đỉnh cao mới tu luyện mà cũng không nhất định có thể thành công. Càng không nói đến gã hiện tại liên tiếp bị thương, thân trúng hai loại Hàng Đầu? Cho dù có “Xích Viêm Thảo” trong thời điểm quan trọng có thể cứu mạng, nhưng tinh khí bản thân tổn hao quá nhiều, tỷ lệ thành công tu luyện “Thiên Quỷ Hàng” đã hạ thấp rất nhiều.

Tu luyện “Thiên Quỷ Hàng” là một con đường không lối về, hoặc là thành công hoặc là thất bại, mà hậu quả của thất bại chính là “Chết”!

Khống chế không được mười hai âm quỷ cắn trả, thì không thể nghi ngờ là chắc chắn phải chết.

Không có con đường thứ ba có thể đi!

Bởi vậy có thể thấy Ma Cưu căm hận Tô Nam đến mức nào.

Tuy nhiên lúc này Ma Cưu lại không dám đến gần Tô Nam. Tô Nam nhìn qua đang hấp hối, thậm chí Ma Cưu rít gào cũng không có bất cứ phản ứng nào, tử thần lúc nào cũng có thể đến. Nhưng chỉ cần Tô Nam còn một hơi thở Ma cưu cũng không dám mạo hiểm, ngược lại hai tay nắn bí quyết miệng lẩm bẩm vội vàng thi pháp, hạ liên tiếp hai cấm chế trên người Tô Nam.

Đây là chuẩn bị để phòng ngừa Tô Nam vào thời điểm cuối cùng tự nổ.

Cái chết của Hàng Đầu Sư không thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường để đánh giá. Cho dù Tô Nam không còn hơi thở, nhưng chỉ cần vẫn còn một tia thần niệm tồn tại, thì cũng có thể dẫn nổ Bạo Liệt Trùng. Giả dụ Ma Cưu không cẩn thận đến gần Tô Nam, thì vẫn có khả năng bị tính kế.

Cái bẫy như thế Ma Cưu tuyệt đối sẽ không mắc phải.

Ma Cưu thật vất vả mới thi pháp xong, lúc này mới thật sự thở phào một cái. Có hai loại cấm chế này, thì cho dù Tô Nam tự nổ cũng không thể làm tổn thương đến chính mình.

Chẳng qua sau chuyện này thì pháp lực của Ma Cưu tiêu hao lại càng nhiều, sắc mặt đã trở nên càng thêm xám trắng, lộ ra thần thái vô cùng mệt mỏi. Cũng đến tận lúc này Ma Cưu mới có thể có thời gian cẩn thận xem xét vết thương trên chân phải, tạm thời xử lý một chút. Nhưng bất luận gã làm như thế nào thì gã cuối cùng cũng mất đi một cái chân, hành động không dễ dàng như lúc trước.

Đợi Ma Cưu hoàn toàn xử lý xong vết thương, lại nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi mới ngẩng đầu nhìn vào trung tâm “Thánh Tuyền”, chuẩn bị hấp thu tinh hoa của “Xích Viêm Thảo” để khôi phục thương thế, nhưng hai hàng lông mày bỗng dựng lên.

Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao lớn nho nhã đang chậm rãi bước ra khỏi mê cung, tiến về thạch trận.

Con ngươi của Ma Cưu bỗng co rút lại!

Không thể nghi ngờ người đàn ông trẻ tuổi ung dung nho nhã không nhanh không chậm này chính là Tiêu Phàm.

Sau khi Ma Cưu thi triển “Huyết Ảnh Hàng” bao phủ lại toàn bộ thạch trận, đã hoàn toàn ngăn cách liên hệ với mê cung. Nhưng trước lúc “Huyết Ảnh Hàng” có hiệu lực, gã vẫn có thể cảm ứng được đại trận mê cung chỉ bị phá đi một cái nhãn trận, vẫn còn hai cái nhãn trận có hiệu lực. Làm thế nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Tiêu Phàm có thể thoát khỏi đó chứ?

Gia Văn trấn thủ đại trận mê cung lại còn thêm mấy tên Hàng Đầu Đại Sư nữa, chẳng lẽ toàn bộ đều bị Tiêu Phàm giết rồi?

Ma Cưu khó có thể tin được.

Nhìn khắp toàn bộ nước Đan Mạn, Gia Văn có lẽ chưa phải là kẻ mạnh trong số các Hàng Đầu Đại Sư, so với những Hàng Đầu Đại Sư như Tô Nam, Cao Trừng, Nạp Tả có chênh lệch rõ ràng. Nhưng có đại trận mê cung và những Hàng Đầu Đại Sư khác hỗ trợ, cho dù không thể giết chết Tiêu Phàm, thì ít nhất cũng phải ngăn cản hắn một thời gian không ngắn chứ?

Nhưng Tiêu Phàm hiện ở trước mắt, rõ ràng không phải là mắt gã có vấn đề.

Thậm chí thanh kiếm nằm trong tay Tiêu Phàm kia Ma Cưu cũng nhận ra được, chính là bảo vật trấn giáo “Trảm Ma Kiếm” của “Ngọc Dương Quan” mà lúc trước Di Nô mang về bị Tiêu Phàm tiện tay mượn sử dụng.

Trước khi Tiêu Phàm đi vào thạch trận đã dừng bước, mắt nhìn về phía tầng sương mỏng huyết sắc tản ra một cỗ huyết tinh gay mũi, hai hàng lông mày nhíu lại. Ánh mắt khi nhìn thấy Cơ Khinh Sa bên trong thạch trận lại lập tức lộ ra sự quan tâm.

- Tiêu Phàm cẩn thận, đây là Hàng Đầu!

Cơ Khinh Sa không kìm được kêu lên.

Trước đó Cơ Khinh Sa vẫn điềm tĩnh tự nhiên, cho dù trúng phải Hàng Đầu của Ma Cưu cũng cắn răng chịu đựng, tuyệt đối không lên tiếng cầu xin. TiêuPhàm vừa xuất hiện, Cơ Khinh Sa liền không kìm được nữa.

Ánh mắt sắc bén của Ma Cưu quét qua, khinh thường cười một tiếng.

Xem “Huyết Ảnh Hàng” là cái gì?

Ở dưới sự bao phủ của Hàng Đầu còn có thể tự nhiên trò chuyện!

Chính vào lúc này thanh âm rõ ràng của Tiêu Phàm truyền vào, ôn hòa công chính, ngữ khí không mang theo chút hung bạo nào, thật giống như đang bình tĩnh hòa nhã thương lượng với Đại Quốc Sư Ma Cưu.

- Đại Quốc Sư, xin ngài thả Khinh Sa, cũng thả giáo chủ Tô Nam ra!

Ma Cưu đầu tiên là cả kinh, sau đó lập tức trấn định lại, cười lạnh một tiếng nói:

- Tiêu tiên sinh, ngài cảm thấy có khả năng này sao?

- Tôi cũng biết khả năng này là rất nhỏ, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng nỗ lực lần cuối. Đại Quốc Sư là tôn sư một phái, tôi hy vọng đàn ông chúng ta có thể giải quyết chuyện này.

Thanh âm của Tiêu Phàm vẫn bình thản như trước, không hề nóng vội.

- Tiêu tiên sinh, ngài nói đùa sao? Là nữ nhân của ngài đến trang viên của tôi làm nội ứng trước, bị tôi phát hiện, hiện tại ngài lại nói những lời này là nghĩ tôi ngu ngốc sao? Hay là nói người Hoa các người đều có thói quen đổi trắng thay đen?

Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, ngậm miệng lại.

Sự tình đã đến bước này rõ ràng đã không thể thông qua “Đàm phán” đến giải quyết vấn đề, chỉ có thể dựa vào thực lực để phân thắng thua.

Tiêu Phàm giơ “Trảm Ma Kiếm” trong tay lên, tay phải cầm lấy chuôi kiếm, “Vụt” một tiếng lợi kiếm đã xuất ra khỏi vỏ ba tấc, hàn quang bắn ra bốn phía, một cỗ sát khí dày đặc cũng theo đó mà ra.

531-hau-thu-cua-to-nam/1162257.html

531-hau-thu-cua-to-nam/1162257.html

306

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.