Chương 544
Vị khách không mời mà đến (3)
- Hừ
Ma Cưu Đại Quốc Sư lạnh lùng hừ một tiếng, bỗng nhiên giơ tay lên, một cỗ kình lực lạnh giá kỳ lạ mạnh mẽ bắn về bức điêu khắc bạch ngọc đối diện Cơ Khinh Sa, mang theo bầu không khí lạnh giá, thậm chí ngay cả hồ nước cũng bị đóng băng.
Ngay sau đó, một cái bóng đen xuất hiện từ đỉnh đầu bức điêu khắc bạch ngọc, nhanh chóng ngưng tụ thành một Âm Quỷ dáng người tinh xảo đặc sắc, mở hai mắt ra, buồn bã nhìn vào Cơ Khinh Sa.
- Cơ tiểu thư, ngươi tốt nhất đừng ép ta thay đổi chủ ý.
Ma Cưu quát lớn một tiếng.
- Tiêu Phàm nếu lúc này tới quấy rối, ta không ngại giết chết ngươi.
Cơ Khinh Sa liền mỉm cười, thản nhiên khinh thường.
Ma Cưu Đại Quốc Sư, trong thời khắc mấu chốt vẫn mang loại đức tính đó, chỉ biết lấy nữ nhi ra uy hiếp. Tiêu Phàm tuyệt nhiên sẽ không làm như vậy.
Về điều này, Cơ Khinh Sa tuyệt đối tin tưởng không chút nghi ngờ.
Bắp thịt trên cơ thể của Ma Cưu co quắp hai cái, màu đỏ như máu trên làn da chợt tiêu tan, chẳng mấy chốc biến thành màu sắc xám xịt. Ma Cưu không để ý tới Cơ Khinh Sa, gã khẽ vẫy tay, “Xích Viêm Thảo” ở giữa “Thánh tuyền” lại tuôn trào ra tinh khí sinh mệnh, ùa về phía Ma Cưu.
Khẽ hút vào luồng tinh khí sinh mệnh tinh thuần đến cực điểm, Ma Cưu lập tức đầu giương lên, vẻ mặt thích chí, nét mặt tái xanh liền bắt đầu biến mất.
Biến cố ngay tức khắc xảy ra.
Một lực hút mạnh mẽ trong mê cung xuất hiện, “Xích Viêm Thảo” vốn đang làm dịu cho Ma Cưu, chợt chuyển hướng, di chuyển về phía bên kia mê cung.
- To gan.
Ma Cưu vừa sợ vừa giận, gầm lên giận dữ.
Chỉ nghe âm thanh xuy xuy, bốn con côn trùng màu vàng nhỏ từ trong mê cung bay nhanh tới, trong phút chốc đã đến đỉnh đầu của Ma Cưu.
- Bạo liệt trùng!
Ma Cưu kinh ngạc, dưới chân bất động, cả người bỗng nhiên lướt ngang sang một bên. Thân là “Đệ Nhất Hàng Đầu Sư”, Ma Cưu hiểu rõ sự lợi hại của Bạo Liệt Trùng hơn bất cứ kẻ nào. Thời điểm này, gã muốn đứng lên tránh né, nhưng không kịp. Ma Cưu vừa né tránh, vừa chưởng ra một chưởng, lập tức sương mù u ám, lạnh lẽo thấu xương.
Chỉ tiếc Đại Quốc Sư động tác mặc dù mau, nhưng thời cơ mà đối thủ chọn rất xảo quyệt, ông ta đang toàn lực vận công trấn áp Âm quỷ dung hợp trong cơ thể, còn cần bổ sung thêm “Xích Viêm Thảo”, mới có thể miễn cưỡng ứng phó được.
Lúc này ra tay đánh lén, là thời cơ tốt nhất.
Có thể không chế thời cơ xuất thủ một cách vừa khéo như vậy có thể thấy người đánh lén này, tuyệt đối cũng là một thế hệ tông sư tinh thông Hàng Đầu Thuật.
Rầm rầm rầm...
Cái lạnh vừa mới gần người, Bạo Liệt Trùng đã nhanh trước một bước nổ tung.
Chỉ thấy tứ phương khói lửa, ở giữa không trung bỗng nhiên vô số khói kéo dài tạo ra “Đuôi lửa” bủa vây về phía đầu Ma Cưu.
Cơ Khinh Sa ở bên cạnh bị tình thế làm cho kinh sợ, thật sự không nghĩ tới Hàng Đầu Thuật không ngờ có khả năng lợi hại đến thế.
Ma Cưu một chưởng đánh ra, cuồng phong gào thét không ngừng, âm khí lạnh thấu xương, trên không trung hình thành sương trắng, rõ ràng có thể thấy được, không ngờ có thể làm đông cứng “Diêm hỏa” (khói lửa) được hình thành sau khi Bạo Liệt Trung nổ tung.
Tuy nhiên Cơ Khinh Sa thấy rõ ràng, vẫn có hai điểm “Diêm hỏa” xuyên thấu qua làn khói rơi xuống trên người của Ma Cưu, ánh sáng chợt lóe lên, chui vào trong y phục của Ma Cưu.
Một luồng hắc khí đột nhiên lóe lên trên mặt Ma Cưu.
- Ra đây ngay.
Ma Cưu nổi giận, cổ tay khẽ lật, hai luồng quang cầu màu lục xuất hiện, hai tay giơ lên, quang cầu bay lên trời ra khỏi thạch trận. Bên trên mê cung hóa thành một mạng lưới khổng lồ màu lục, bao phủ xuống ngay đầu.
Bóng người chợt hiện ra, một người đàn ông mặc áo choàng đen lách mình ra từ trong mê cung, tránh được đòn công kích của mạng lưới màu lục đó.
Vừa nhìn thấy người này, Cơ Khinh Sa mở to hai mắt nhìn.
- Đúng là anh?
Ngay cả Ma Cưu cũng giật mình kinh hãi, dương như hơi có chút không tưởng được.
Người đàn ông này mặc bào phục truyền thống nước Đan Mạn, vẻ mặt nho nhã, đúng là giáo chủ Tô Nam của “Nạp Cát phái”.
- Đại Quốc Sư, không ngờ là ta à?
Tô Nam hai tay chắp sau lưng, đứng ở xa thạch trận, nhàn nhã nói, trên gương mặt hiện liên ý châm chọc.
- Quả thật không ngờ, ngươi lại dám tới đây tìm đường chết.
Ma Cưu rất nhanh trấn tĩnh lại, cười nhạt một tiếng nói.
- Tự tìm đường chết? Đại Quốc Sư ngươi có vẻ tự tin quá? Dựa vào tình hình hiện tại của ngươi sao? Ha ha...
Tô Nam cũng cười đáp trả lại.
- Tô Nam, mặc kệ ngươi cải trang giỏi đến bao nhiêu, ngươi không thể gạt được ta.
Ma Cưu nhìn thắng Tô Nam lạnh lùng nói.
Tô Nam gật đầu nói:
- Đại Quốc Sư, ta đâu có tính đến chuyện phải giấu diếm ngươi. Đúng vậy, trận chiến nửa tháng trước ấy, ta quả thật đã bị thương không nhẹ. Sáu tùy tùng đều bị giết, sức lực giảm đi nhiều. Nhưng có một việc, Đại Quốc Sư hẳn có thể đoán được, mười mấy năm qua ngươi vẫn luôn chuẩn bị cho việc tu luyện “Thiên quỷ hàng”, còn ta, cũng làm công tác chuẩn bị cho một việc...
- Ngươi luôn muốn đối đầu với ta?
Ma Cưu hỏi ngược lại, giọng điệu có chút ngờ vực.
- Đương nhiên.
Tô Nam không chút do dự liền thừa nhận.
- Mấy năm nay, Đại Quốc Sư là mối uy hiếp lớn nhất đối với Tô Nam ta, trước sau hai lần tới trang viên bái phỏng, khiến ta sợ đến mức không dám cả ra ngoài cửa. Đại Quốc Sư nếu như ngươi gặp phải tình trạng này, liệu ngươi sẽ nghĩ ta cũng như vậy, ít nhiều làm chút chuẩn bị?
Ma Cưu cười một tiếng, nói:
- Chỉ có kẻ yếu mới cần chuẩn bị như vậy.
Tô Nam thản nhiên nói:
- Đại Quốc Sư, ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Nhưng người càng mạnh bao nhiêu lại càng tự tin một cách quá mức, đôi khi sẽ hỏng việc, bởi vì sẽ làm ngươi sinh ra những phán đoán sai lầm.
Điểm này Ma Cưu không thừa nhận cũng không được.
Tô Nam bỗng nhiên xuất hiện tại nơi này, chính là chứng cứ rõ ràng.
Vốn cho là, đã ra sức đưa Tô Nam về nơi chín suối từ lâu, bế quan tự thủ. Ai biết thời khắc quan trọng này lại lần nữa xuất hiện trước mặt Ma Cưu.
Ma Cưu quả thực có thể cảm nhận sự suy yếu của Tô Nam. Bất kể là ai, khổ tâm nuôi dưỡng nhiều năm sáu gã Âm Quỷ, một khi toàn diệt, thần hồn sẽ bị thương nặng. Nhưng điều này không lừa gạt được Ma Cưu. Ngay lúc đó Tô Nam quả thật bị thương rất nguy kịch.
Chỉ không biết ông ta dùng phương pháp gì làm cho mình trong thời gian ngắn như vậy khôi phục sức chiến đấu. Cõ lẽ cách điên phong vẫn còn rất xa, nhưng ít ra đã có sức đánh một trận, thậm chí vào thời điểm đặc thù này, là sự uy hiếp lớn đối với Ma Cưu.
Còn có Bạo Liệt Trùng!
Đây cũng là điều khiến Ma Cưu không tưởng tượng được.
Thân là Đại Hàng Đầu Sư hàng đầu nước Đan Mạn, Tô Nam có thể luyện chế ra “Bạo Liệt Trùng”. Đến cả Ma Cưu cũng không ngờ. Mấu chốt ở chỗ khi quyết chiến ở Hoàng phủ, Tô Nam thiếu chút nữa ngã xuống tại chỗ, không ngờ vẫn nhẫn nhịn không sử dụng Bạo Liệt Trùng, là điểm ngoài dự đoán của mọi người.
Xem ra Tô Nam vẫn đang chờ đợi cơ hội tốt nhất, mới ra đòn sát thủ.
- Tô Nam ngươi khôi phục nhanh thật đấy...
Ma Cưu nhìn thẳng Tô Nam, chậm rãi nói, hai má khẽ co giật. Trong “Thánh tuyền”, mặt nước sôi trào, lượng lớn âm khí địa mạch không được chui vào trong cơ thể Ma Cưu, từ chối trợ giúp y áp, giúp gã trấn áp tên tiểu nhân đang không chịu đi vào khuôn khổ kia.
Tô Nam thản nhiên cười nói:
- Đại Quốc Sư, trong trang viên của ta, mặc dù không có sinh trưởng ra Xích Viêm Thảo, nhưng những thứ dược liệu khác không ít, đan dược được luyện chế cho dù không có công hiệu khởi tử hồi sinh, nhưng bù lại về tinh khí vẫn là có thể.
Nói xong ánh mắt hướng về phía đóa hoa hồng đang nở rộ ở giữa “Thánh tuyền”, đôi mắt lóe lên sắc lửa.
Tô Nam hiển nhiên biết dược liệu trong trang viên của mình, đều là những thứ không tồi, nhưng so với “Xích Viêm Thảo” mà nói, giống như khác nhau một trời một vực. Vừa lúc nãy ông ta chỉ vừa đến gần đã cảm thấy tinh khí trong cơ thể được tăng lên, lợi ích đem lại quả thật không nhỏ, nếu như có thể đoạt được cả khóm “Xích Viêm Thảo” vậy có gì quý hơn.
- Ngươi muốn “Xích Viêm Thảo?”. Đúng là hoang tưởng!
Ma Cưu gầm lên giận dữ, giơ một tay lên, một luồng kình lực vô hình bắn ra, vòng quanh “Xích Viêm Thảo” ở giữa “Thánh tuyền” một vòng, những cánh hoa kiều diễm bỗng nhiên bay lên lượn lờ bên trên “Xích Viêm Thảo” như lưu luyến chẳng muốn rời đi.
Ma Cưu vẫy tay một cái, những bông hoa kia dường như nhận được triệu tập nào đó, giống như tên rời khỏi dây cung, bắn nhanh về phía Ma Cưu. Ma Cưu cầm đóa hoa ở trên tay, cẩn thận xem xét, trong đôi mắt lộ lên những tia lửa nóng. Sau đó y đưa đóa “Xích Viêm Thảo” lên miệng, cắn nhai vài cái rồi nuốt vào bụng.
Tô Nam cũng không ra tay ngăn cản, nhìn không chớp mắt về phía Ma Cưu, dường như cũng rất muốn mở mang kiến thức về công dụng của “Xích Viêm Thảo”. Đối với đại đa số Hàng Đầu Sư mà nói công hiệu giúp khởi tử hồi sinh của “Xích Viêm Thảo”, chẳng qua chỉ là tin đồn, sự thật mà nói chưa được ai kiểm chứng.
Ma Cưu nuốt “Xích Viêm Thảo” vào người, làn da màu đỏ của y biến mất một cách nhanh chóng, trở nên đen nháy, tiểu nhân màu đỏ máu trong cơ thể ra sức giãy dụa, đập liên tục không ngừng, trong nháy mắt bị dung hòa, trấn áp, không còn chút động tĩnh.
Thấy đến đây, Cơ Khinh Sa khẽ thở dài, hạ giọng nói:
- Tô Nam giáo chủ, giáo chủ có lẽ phải ngăn cản y đấy. Bây giờ Ma Cưu không còn là Ma Cưu như trước kia rồi.
Tô Nam sắc mặt thay đổi, hai mắt bỗng nhiên co rút lại.
Cơ Khinh Sa vẫn chỉ là mơ hồ cảm nhận được khí tức của Ma Cưu trước và sau có sự khác biệt rất lớn, đều là Đại Hàng Đầu Sư, Tô Nam ở phương diện này cảm giác sẽ nhạy bén hơn.
- Ngươi thật sự đã biến bản thân thành quỷ?
Nhìn Ma Cưu cách đó không xa, Tô Nam trên mặt biểu lộ ra vẻ khó tin.
528-vi-khach-khong-moi-ma-den-3/1162253.html
528-vi-khach-khong-moi-ma-den-3/1162253.html
274
2
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
