Chương 543
Khách không mời mà đến (2)
Gia Văn muốn đích thân qua bên kia nghe ngóng tình hình, người xông vào mê cung rốt cụộc là thần thánh phương nào. Nếu thật để những người này đi vào mê cung thì sẽ ảnh hưởng đến tu luyện của Đại Quốc Sư, đừng nói cái ghế Đại Tế Ti sẽ lập tức biến mất khỏi mình, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng khó mà giữ.
Đối với người ngoài mà nói, mê cung này chiếm diện tích khá rộng, quy mô lớn, người ngoài lọt vào trong đây, muốn ra ngoài gần như là không thể, không khéo sẽ đói chết trong mê cung. Ngay cả Gia Văn cũng cần thận trọng phân biệt, mới không đi nhầm đường.
Dù sao trước đó, y cư trú trong trang viên của mình để tu luyện, không quen thuộc lắm đối với trang viên của Ma Cưu, đối với mê cung này thì càng thêm xa lạ, thời gian này mới quen thuộc dần đường trong mê cung này.
Ở trang viên Ma Cưu, có một quy định cứng rắn không thể thay đổi, mặc kệ ai tiến vào mê cung, đều phải cố gắng nhớ đường, không được làm dấu trên lộ khẩu. Hiển nhiên, điều này là để tránh bị người ngoài lợi dụng. Một khi mê các lộ khẩu trong mê cung được làm dấu rõ ràng, bị người ngoài giải mã, mê cung liền mất tác dụng, chỉ có thể dựa vào cấm chế của trận pháp để vây địch, đương nhiên, hiệu quả giảm bớt đi nhiều.
Kẻ thù tiến vào mê cung với tốc độ nhanh như vậy, cũng là một trong những nguyên nhân khiến Gia Văn khiếp sợ.
Cho dù là Gia Văn đã ở trong mê cung thời gian dài, cho tới nay cũng không dám nói thông thuộc mê cung rõ như lòng bàn tay. Mê cung thật sự quá khổng lồ, chỗ ngã ba nhiều đến mức làm người ta phát điên.
Đương nhiên, không loại trừ người tới có thiên phú kiệt xuất trên phương diện nhận biết mê cung.
Ở phương diện này, Gia Văn thừa nhận mình quá tầm thường, cơ bản không nói đến chuyện thiên phú hay không thiên phú, mà chỉ đạt tiêu chuẩn bình thường. Thiên phú của Gia Văn nằm ở chỗ lĩnh ngộ Hàng Đầu Thuật. Làm một người Hàng Đầu Sư, chỉ cần có thiên phú này, như vậy đã đủ rồi.
Gia Văn vội vàng hướng mắt đến mắt trận thứ hai, giữa hai bức tường đá dày ngăn chặn, một người đàn ông cao lớn chậm rãi đi về phía trước, vẻ mặt điềm tĩnh, sải bước không nhanh không chậm, giống như đang dạo chơi.
Người nay không phải Tiêu Phàm, mặc trang phục truyền thống Đan Mạn, quần áo và trang sức màu đen, dưới ánh trăng thanh đạm nhìn qua rất mơ hồ, làm cho người ta có cảm giác không chân thực đến cực độ.
Người đàn ông có vóc người gầy nhỏ này, rõ ràng rất quen thuộc đường trong mê cung, dù bước chân không vội vàng, không hấp tấp, nhưng chẳng hề có ý dừng lại, mỗi lần đến ngã ba, đều quẹo vào không có chút do dự.
Người mặc áo đen lại lần nữa vòng qua bức tường đá khi nãy, cuối cùng dừng bước.
Một tiếng “Phì” vang lên.
Một con rết lớn thả mình xuống từ trên đỉnh tường đá, ánh mắt màu đỏ, nhìn thẳng vào chàng thanh niên mặc áo bào đen. Con rết này, thậm chí còn lớn hơn rất nhiều so với linh sủng bổn mạng của Ma Cưu Đại Quốc Sư. Chiều dài thân khoảng chừng ba mét, lễ giáp như sắt, lóng lánh màu xanh sáng bóng, làm cho người ta cảm giác cứng rắn cực độ, miệng để lộ ra hai chiếc răng nanh dài “phì, phì” phun khói độc.
Con rết lớn đến cỡ này, quả thực không khác gì loài yêu quái.
Người đàn ông trong bộ áo choàng đen lại không quan tâm, thản nhiên nhìn qua hung thần này, hai tay để sau lưng khóe miệng hiện lên một nụ cười chế nhạo. Mặc dù từ trên người con rết này, cảm nhận được khí tức của Ma Cưu, nhưng cũng có thể khẳng định, đây không phải linh sủng bổn mạng của Ma Cưu.
- Môt vật thí nghiệm thất bại mà thôi, vậy mà cũng thành chủ lực thủ trận.
Người đàn ông khoác áo choàng đen rất khinh thường mà nói, giống như đang đối thoại với con rết khổng lồ kia.
Con rết khổng lồ dường như có thể nghe hiểu được lời nói của người đàn ông mặc áo choàng đen, liền cong người lên, cái đầu màu vàng kim dương lên, trong miệng phun ra một lượng lớn khói độc, hướng thẳng đến người mặc áo đen.
Cái đầu to lớn của con rết này không ngờ vô cùng hung bạo.
- Hừ!
Người đàn ông mặc áo choàng đen hừ một tiếng, ống tay áo giương lên, một luồng kình phong bắn ra lập tức khiến làn khói độc xoay ngược về. Tay phải cong lại gảy nhẹ, một đường hắc ảnh bắn nhanh ra, nhìn kỹ lại, lại là một loại sâu nhỏ, trên lưng óng ánh màu vàng kim, hùng hổ lao thẳng tới con rết khổng lồ.
Con rết to lớn dường như kỵ với màu vàng kim của con sâu nhỏ, lập tức ngẩng đầu lên, nhả một ngụm khói độc hưóng về phía khói màu vàng mà con sâu nhỏ đã phun ra, nháy mắt bao vây lấy nó.
“Bụp” một tiếng vang thật lớn, con sâu nhỏ màu vàng vỡ ra, một mùi tanh lập tức khuyếch tán ra xung quanh. Con rết khổng lồ vốn dính sát trên tường đá, đột nhiên như bị dội nước sôi, kêu lên những tiếng phì phì, rồi rơi bịch xuống đất, quằn quại giữa lối đi, trên bối giáp cứng như sắt, không ngờ hiện ra vài lỗ đen. Bối giáp giống như bị thứ gì đó hòa tan, thịt trắng bên trong nó đều lộ hết ra ngoài.
- Bạo Liệt trùng
- Ngươi là Hàng Đầu Sư?
Lối đi bên kia, vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc của Gia Văn.
Người đàn ông mặc áo đen không chút để ý, chỉ nhìn thẳng vào chỗ con rết đang quay cuồng giãy giụa, trên mặt lộ ra thần sắc kinh dị. Con rết lớn này rõ ràng chỉ là một vật thí nghiệm thất bại, Ma Cưu từng muốn đem nuôi thành linh sủng bổn mạng của mình nhưng không được như ý nguyện. Là một vật thí nghiệm thất bại như vậy, không ngờ dưới sự công kích của Bạo Liệt Trùng lại có thể kiên trì thời gian dài như vậy, vẫn không lập tức bị mất mạng.
Gia Văn cũng hừ lạnh một tiếng, chậm rãi vòng lại từ lối đi bên kia.
Rõ ràng, thái độ ngạo nghễ này của người đàn ông mặc áo choàng đen, đã chọc giận Gia Văn. Gia Văn tính cách vốn đã không điềm tĩnh, từ lúc trở thành Hàng Đầu Sư, mấy chục năm qua, ít có người ngạo mạn ở trước mặt y như thế.
- Các hạ là ai? Dám xông vào Ma Cưu trang viên, không muốn sống nữa sao?
Gia Văn mặt âm trầm hỏi. Bước chân dừng lại từ xa, không tiếp tục tiến gần.
Trên thân người này y cảm nhận được sức mạnh uy hiếp mãnh liệt. Hàng Đầu Sư có thể nuôi được “Bạo Liệt Trùng”, ở trình độ cao như thế nào thì có thể biết được. Huống chi, Gia Văn đã cùng hắn mặt đối mặt rồi, nhưng một chút cũng không nhìn ra độ nông sâu của người này.
Đối với Gia Văn mà nói, là điều trước nay chưa từng có.
Người đàn ông mặc áo choàng đen nhìn ông ta một cái, ý khinh thường trên khóe miệng càng hiện rõ hơn.
Ánh trăng trên bầu trời cong như móc câu.
Một tiểu nhân đỏ như máu từ trán người thanh niên chậm rãi chui ra, cố hết sức vùng vẫy nhưng lại bị Ma Cưu một tay khống chế.
Đây đã là lần thứ sáu.
❤đọc truyện ở http://truyencuatui.net/
Ba người đàn ông, ba người phụ nữ, sáu cái thi thể. Trên trán mỗi người có một
vết máu chảy xuống, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua không thể nói nên lời. Dù Cơ
Khinh Sa không giống những cô gái bình thường luôn được nuông chiều, nhưng khi
nhìn thấy cảnh tượng như thế này trong đầu vẫn cảm thấy khó chịu.
Toàn bộ thạch trận, gió lạnh thê lương.
Ma Cưu há miệng, một hơi nuốt tiểu nhân người đỏ như máu đang không ngừng giãy dụa vào trong bụng, rồi lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận công tu luyện.
Liên tiếp đã trải qua sáu lần như thế, hết thảy đều đã quá quen thuộc, cắn nuốt, luyện hóa, hành văn liền mạch lưu loát, không có nửa phút trì hoãn. Màu máu đỏ tươi đang không ngừng chuyển động dưới da của Ma Cưu.
Lúc này Ma Cưu đã khác trước, vẻ mặt không còn ngăm đen nữa mà đã tươi tắn hồng hào, thậm chí ngay cả hai mắt đều biến thành đỏ như máu.
Trong cảm giác của Cơ Khinh Sa, ngay cả mặt trăng cũng biến thành một màu đỏ như máu. Cô có thể cảm nhận rõ rệt, âm khí dày đặc xung quanh trên người Ma Cưu.
Đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng có, không có bất kỳ một người sống nào, có thể cho Cơ Khinh Sa một cảm giác u ám đến như vậy.
Gương mặt của Ma Cưu lại một lần nữa bắt đầu vặn vẹo, trên trán mồ hôi chảy ra.
Trong thời gian ngắn như vậy, liên tiếp cắn nuốt âm hồn do sáu Âm quỷ dung hợp, cho dù Ma Cưu công lực huyền diệu, cũng cảm thấy càng ngày càng khó nhọc. Cơ Khinh Sa tuy rằng không biết pháp môn tu luyện của “Thiên quỷ hàng”, nhưng bằng trực giác cũng có thể biết, Ma Cưu trên thực tế là cưỡng ép làm nhanh tiến trình tu luyện.
Ma Cưu nhất định là cảm thấy được một mối nguy hiểm nào đó đang đến gần.
Tình hình xảy ra trong mê cung, Cơ Khinh Sa không phát hiện được, nhưng Ma Cưu thì khác. Ở mê cung có nhiều cấm chế, đều do gã tự mình bố trí, chỉ cần có người vừa chạm vào cấm chế, khoảng cách gần như vậy không thể gạt được y.
Lực lượng phòng ngự có khả năng điều động đã được điều động.
Ở trong mê cung, cấm chế được bố trí dày đặc, mấy vị Đại Hàng Đầu sư tự mình trấn thủ. Mượn dùng lực của đại trận, không ngờ vẫn không ngăn cản được Tiêu Phàm, Ma Cưu Đại Quốc Sư bất đắc dĩ không còn cách nào khác.
Trong mê cung liên tục có hai tiếng kêu thảm thiết từ phía xa xa truyền đến.
Ma Cưu đang toàn lực trấn áp tiểu nhân dung hợp trong cơ thể, chợt khóe miệng gã co giật một hồi.
Có một gã Đại Hoàng Đầu Sư đã chết.
Một mắt trận của đại trận mê cung đã bị công phá.
Dao động méo mó của lực cấm chế đại trận, thậm chí ngay cả Cơ Khinh Sa đang bị chặn kín nội lực chân khí cũng cảm nhận được.
- Đại quốc sư ngươi hình như có phiền toái.
Cơ Khinh Sa luôn giữ im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
528-khach-khong-moi-ma-den-2/1162252.html
528-khach-khong-moi-ma-den-2/1162252.html
258
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
