Chương 545
Huyết ảnh hàng
Lực Thần niệm quét qua người, không ngờ trên ngươì Ma Cưu cảm ứng được sự u ám của quỷ dữ qua từng hơi thở. Không phải là nuôi dưỡng khí tức Âm Quỷ, mà là hơi thở rõ ràng phát ra từ bản thể Ma Cưu. Tô Nam trước kia chưa bao giờ có cảm giác này.
- Ha ha...
Ma Cưu ngửa mặt lên trời cười như một tên điên dại. Trong mê cung lại lần nữa phát ra tiếng rú thảm thiết mà không còn tâm trí để ý chút nào.
- Tô Nam, ngươi hiện tại mới phát hiện không phải đã quá muộn sao?
Tô Nam không kìm nổi lòng lùi lại phía sau một bước.
Ma Cưu trước mặt, đã mạnh hơn so với nửa tháng trước nhiều. Xem ra Tô Nam đối mặt với y có cảm giác không thể đo lường được. Nhất là khí tức như có như không trong cơ thể gã, càng làm Tô Nam kinh tâm.
Nghe đồn rằng, Hàng Đầu Sư sau khi luyện thành “Thiên quỷ hàng” cơ thể trở thành nửa người nửa linh, có thể làm cho thân thể chuyển hóa giữa hư và thật bất cứ lúc nào. Loại kỹ xảo này, gần như cũng đã trở thành thân thể bất tử, nhiều công kích đối với y đều không hiệu quả. Khó trách vừa rồi đòn sát thủ mà Tô Nam tung ra - “Bạo Liệt Trùng” bí mật luyện nhiều năm, đối với Ma Cưu cũng không hề thương tổn.
Bạo Liệt Trùng đối với thân thể bằng xương bằng thịt có hiệu ứng rõ ràng, một khi trúng phải tai họa vô cùng. Nhưng đối với thân thể Âm Quỷ, tác dụng cũng không lớn. Bạo Liệt Trùng mà Hàng Đầu Thuậtmang theo, đối với Âm Quỷ không tạo được thương tổn quá lớn.
- Tô Nam, ta đã từng nói với ngươi, Vô Thượng Thần thuật mà “Lạp Trát Đắc Lý Đại Thiên Vương” truyền lại, thần diệu khó lường, không phải thứ ngươi có thể lĩnh ngộ được. Hiện tại ngươi đã tin chưa?
Ma Cưu không đè nén được cảm xúc đắc ý trong lồng ngực, cười lớn nói.
“Thiên quỷ hàng” lưu truyền nhiều năm ở nước Đan Mạn như vậy, ngoại trừ “Thiên Quỷ Vương” Lạp Trát Đắc Lý trong truyền thuyết. Nghìn nghìn vạn vạn Hàng Đầu Sư không ai luyện thành, ngay cả thử qua cũng chưa người nào có thể, hiện giờ Ma Cưu gã cuối cùng đã như ánh rạng đông. Trở thành người kế thừa Lạp Trát Đắc Lý, “Đệ nhất Hàng Đầu Sư” thực sự trong trăm ngàn năm qua, sao không làm người ta đương đương đắc ý, không kìm nổi phải lộ cảm xúc ra bên ngoài?
Tô Nam thật sự là đối tượng tốt để khoe khoang.
Cũng giống như một anh chàng đẹp trai nhà giàu, tuyệt đối sẽ không khoe khoang với người kém hơn mình, mà đối tượng anh ta khoe khoang, chỉ có thể là m anh chàng đẹp trai nhà giàu khác.
Ma Cưu vẫn không giết Cơ Khinh Sa, mà để cho cô đứng bên ngoài quan sát, chính là do tâm lý khoe khoang này đang tác quái.
Tô Nam lập tức trấn tĩnh lại, cười lạnh nói:
- Ma Cưu, lúc này mới luyện qua một nửa thôi, cách “Thiên quỷ hàng” đại thành vẫn còn xa lắm, ngươi hiện tại đã dương dương tự đắc, không phải là quá sớm sao?
- Vậy sao? Tô Nam, ngươi biết không, tật xấu lớn nhất của ngươi là mạnh miệng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần ngươi quay trở về, giết chết Tiêu Phàm, một khi ngươi đã trở thành người một nhà, ta sẽ không truy cứu chuyện quá khứ nữa. Nếu không, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
Ma Cưu trầm mặt, nói từng câu từng chữ.
Tô Nam nhịn không được nữa cười rộ lên, vừa cười vừa lắc đầu, dường như có vẻ kỳ quái, tại sao Ma Cưu lại có ý nghĩa như vậy.
- Giết Tiêu Phàm? Ma Cưu, ngươi nói đùa sao? Ngươi nghĩa rằng ta tốn biết bao trăm cay nghìn đắng lại tới đây, để nghe ngươi chê cười sao? Hơn nữa ngươi coi Tiêu tiên sinh là người như thế nào? Cho rằng ai cũng có thể đối phó với hắn?
Hai má của Ma Cưu co quắp vài cái, trong mắt của gã hiện lên một chút thống khổ.
Cơ Khinh Sa bỗng nhiên nói:
- Tô Nam giáo chủ, không nên bị vẻ bề ngoài che mắt, gã bị thương rồi. Côn trùng mà vừa rồi Giáo chủ thả ra, đã làm gã bị thương.
- Im miệng.
Ma Cưu nổi giận hết lớn, giương một tay lên, một chòm lục mang hóa thành hồ điệp, bắn về phía Cơ Khinh Sa.
Chân khí pháp lực toàn cơ thể Cơ Khinh Sa bị phong tỏa, không chút nào kháng cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn con bướm màu lục dính trên người mình, rất nhanh xuyên thấu qua lớp lụa mỏng, chui vào bên trong, lồng ngực chợt lạnh, lập tức lan truyền khắp cơ toàn thân. Theo sau đó là cảm giác ngứa khắp toàn thân. Dù là Cơ tổng thường ngày chú trọng tác phong, cũng không nhịn được khó chịu “Hừ” một tiếng, cắn chặt đôi môi đỏ mọng diễm lệ, mồ hôi từ trên trán tuôn ra.
Tô Nam một tay vừa nhấc lên, một pháp khí hình bát lộ ra, thừa dịp lúc Ma Cưu ra tay với Cơ Khinh Sa mà phân tâm, cái bát đón gió mà lên, bay về hướng “Thánh tuyền” trên, pháp khí hình bát khẽ nghênh lên, liền phát ra một luồng lực hút mạnh đến cực đại, tinh khí sinh mệnh khổng lồ vô cùng của “Xích Viêm Thảo” lần lượt bay vào trong miệng bát.
- Ngươi dám...
Ma Cưu gầm lên một cách giận dữ, ống tay áo giương lên, một con rết khổng lồ dài khoảng hai xích (67cm) bay ra, lao ngang qua Thánh tuyền, bổ mình về phía chiếc bát, mở ra miệng rộng, một ngụm nọc độc phun ra, hai chiếc răng nanh sắc nhọn dưới ánh trăng lạnh lẽo lóe lên thứ hàn quan trí mạng.
Cùng lúc đó, bước chân của Ma Cưu khẽ dịch, hai tay dang rộng thân bay lên cao, tựa như diều hâu chụp mồi, bổ xuống người Tô Nam, cơ thịt trên mặt không ngừng co giật, chất đầy vẻ giữ tợn.
Tô Nam không chậm trễ. Ồng tay áo tung ra một chiếc kiếm luân màu đen, bay lượn trên không trung. Tay trái nắm quyết ngang ngực, tay phải liên tục giơ lên, đánh từng luồng pháp lực vào trong kiếm luân. Kiếm luân càng chuyển càng nhanh, ảo hóa ra từng màn khói đen, trên không trung hình thành lốc xoáy màu đen không lớn không nhỏ, vắt ngang trước người Ma Cưu.
Hô------
Ma Cưu một chưởng đánh ra, lập tức cuồng phong gào thét.
Lốc xoáy sương đen mà Kiếm luân ảo hóa ra, không có chút nào kháng cự, tức khắc tiêu tan.
Tô Nam không chút hiếu chiến, kiếm luân khẽ bay lên, dưới chân giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, giống như bay lui về phía mê cung. Đồng thời vẫy tay, chiếc pháp khí hình bát đang bay về phía “Xích Viêm Thảo” dừng lại, bắn ngược lại cực nhanh, chớp mắt “đã trở về trong tay Tô Nam.
Con rết khổng lồ ngoạm một phát vào không trung.
Tô Nam một khắc không ngừng, rút lui đến lối ra của mê cung, thân hình dừng lại, mắt nhìn Ma Cưu.
Ống tay áo Ma Cưu mở ra, từ không trung hạ xuống. Thần sắc âm u, cơ thịt trên khuôn mặt lại giật lên liên hồi. Nơi này đã là ngoài thạch trận, vừa ra khỏi thạch trận, Ma Cưu liền lập tức cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, sinh hồn Âm Quỷ đầu vốn đã bị trấn áp, dường như lại có chút rục rịch.
Ma Cưu trong lòng hiểu được, thời gian ngắn như vậy, căn bản không đủ để chính thức dung hợp sinh hồn Âm Quỷ. Dù có “Xích Viêm Thảo” không ngừng cung cấp tinh khí sinh mệnh, cũng chỉ là khiến bản thể trở nên sức sống tràn đầy, có đầy đủ năng lực cưỡng ép trấn áp, cắn nuốt sạch sinh hồn Âm Quỷ. Muốn hoàn toàn dung hợp, còn phải ở lại trong thạch trận nghỉ ngơi một thời gian ngắn, không chịu bất cứ ngoại lực quấy nhiễu, chậm rãi vận công thực hiện, chuyển hóa mới được.
Tuy nhiên Tô Nam rõ ràng không có ý định để y thực hiện điềy đó.
Mắt thấy Ma Cưu vẫn chưa truy sát, Tô Nam cười thản nhiên nói:
- Đại Quốc Sư, có phải không thể rời khỏi thạch trận kia quá xa không? Ta biết “Thiên quỷ hàng” không dễ luyện như vậy.
Xem ra Tô Nam đã quyết định, tuyệt không ngay mặt giao thủ với Ma Cưu, chỉ cần Ma Cưu vừa về tới trong thạch trận, chuẩn bị tiếp tục tu luyện “Thiên quỷ hàng”, Tô Nam liền chạy tới quấy rối. Một khi Ma Cưu tức giận, muốn lấy mạng ông ta, Tô Nam lập tức né tránh.
Cái này gọi là: Địch đến ta lui, địch trú ta nhiễu, địch mệt mỏi ta đánh, địch thoái ta truy.
Chiến thuật du kích của vĩ nhân nào đó năm ấy, quả nhiên là chân lý đúng mọi nơi mọi lúc.
Ma Cưu hung hăng trừng mắt nhìn Tô Nam, âm thầm cắn răng một cái, đưa ngón trỏ tay phải ra, tay trái tụ khí thành đao, nhẹ nhàng cắt một vạch, lập tức máu tươi trào ra. Ma Cưu xoay người sang chỗ khác, bay nhanh lên phía trên thạch trụ to lớn sau lưng vẽ ra một đồ án cổ quái, hồng quang chợt lóe, đồ án cổ quái máu chảy đầm đìa trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa, tựa như bị thạch trụ nuốt hết sạch sẽ.
Ma Cưu ống tay áo giương ra, phi thân lên vòng quanh thạch trận một vòng, máu tươi trên ngón trỏ không ngừng chảy ra, một phù chú giống như hoa văn kỳ quái khắc sâu tại cột đá phía trên.
Một bầu không khí nồng nặc mùi máu tanh, dần dần tràn ngập tới.
Khi đồ án phù chú cuối cùng bị thạch trụ hấp thu cắn nuốt là lúc mười hai cái cột đá bỗng nhiên phát ra những tiếng nổ uỳnh uỳnh, vô cùng trầm thấp nhưng lại có thể nghe rõ ràng. Những lõa nam lõa nữ điêu khắc trên thạch trụ, trên thân thể hiện ra từng vệt huyết sắc, dần dần bắn ra một đạo hồng quang. Liên tiếp chồng lên nhau, nháy mắt toàn bộ thạch trận đều bị một tầng mỏng huyết vụ bao phủ, quầng sáng đỏ như máu như ẩn như hiện.
Ma Cưu chậm rãi bước tới tượng điêu khắc bạch ngọc đối diện Cơ Khinh Sa, khoanh chân ngồi xuống, vận khí điều tức, hai mắt khép hờ, Tô Nam ở bên kia nhìn lên liếc mắt một cái, ông ta làm như không có người như thế tồn tại.
- Huyết ảnh hang...
Tô Nam chăm chú nhìn quang mạc huyết sắc như ẩn như hiện kia, thì thào nói, sắc mặt chợt trở nên cực kỳ khó coi.
Huyết ảnh hàng trong một ý nào đó mà nói, kỳ thật giống như tự nổ, là một loại Hàng Đầu Thuật lưỡng bại câu thương. Không phải vạn bất đắc dĩ, Hàng Đầu Sư sẽ không thi triển. Hiện giờ Ma Cưu thi triển “Huyết ảnh hàng”, bao phủ hoàn toàn thạch trận, Tô Nam muốn đi vào thạch trận công kích Ma Cưu, nhất định phải xuyên qua lá chắn do Huyết ảnh hàng hình thành.
Nói cách khác, trước khi công kích Ma Cưu, Tô Nam sẽ phải trúng Hàng Đầu trước.
Đương nhiên cứ như vậy, bản thân Ma Cưu cũng phải hao tổn nhiều nguyên khí. Chẳng qua phía sau y còn có một gốc cây “Xích Viêm Thảo”, tổn thất một ít tinh nguyên thì vẫn có thể kịp thời được bổ sung. Cho dù không nhanh chóng bổ sung, cùng không hoàn toàn bị tiêu hao hết.
529-huyet-anh-hang/1162254.html
529-huyet-anh-hang/1162254.html
345
3
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
