TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 542
Khách không mời mà đến (1)

So với biến hóa trên da thịt của Ma Cưu, cô càng để ý tới ngữ khí trong lời ông ta vừa nói hơn, “Lạp trát đắc lý Đại Thiên Vương” vẫn còn sống, ít nhất theo ngữ khí của ông ta, hẳn là đúng như vậy.

Nhưng mà, điều này sao có thể!

Chẳng lẽ trên thế giới này, thực sự có bí quyết trường sinh bất tử? Hơn nữa còn có người có khả năng này?

Nhận ra sự khác thường của Cơ Khinh Sa, ánh mắt lóe sáng của Ma Cưu thoáng quét qua, mỉm cười nói:

- Cơ tiểu thư, thật ra thì điều này không có gì kỳ quái cả. Giống như trong đạo thuật của người Hoa Hạ các cô, có bí quyết trường sinh bất tử. Hàng Đầu giới chúng ta cũng có công pháp như vậy. Phương pháp “Lạp trát đắc lý Đại thiên Vương” đích thân tu luyện truyền lại, chắc chắn sẽ không sai.

Cơ Khinh Sa khẽ “Hừ” một tiếng, nói:

- Đại Quốc Sư, nước Hoa Hạ chúng ta, cũng không có loại tà thuật hại người như thế này.

Nói xong, mắt liếc qua người thanh niên cách đó không xa, rất rõ ràng, người này đã chết, dù rằng thân thể anh ta nhìn qua còn rất nguyên vẹn, nhưng đã biến thành một cái xác không hồn, không có sự sống.

- Chuyện đùa!

Ma Cưu cười ha hả, nói.

- Cơ tiểu thư, ấn tượng cô tạo cho tôi, không giống loại người cổ hủ như vậy. Thế giới này, vốn chính là một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Chỉ cần có thể đạt được mục tiêu của mình, giết vài người có tính là bao? Quốc gia của các cô, không phải chính là như vậy sao? Xưa nay đều là kẻ giết người nhiều nhất, được tôn sùng làm đại anh hùng.

Cơ Khinh Sa nhướng mày, định mở miệng, nhưng lại nghe Ma Cưu “Ồ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn về hướng tây bắc, ngay sau đó mặt nở nụ cười.

- Tốt lắm, Cơ tiểu thư, cứu tinh của cô rốt cục đã xuất hiện. Tiêu tiên sinh đã vào mê cung.

Ma Cưu mỉm cười nói, mang theo ý châm chọc mỉa mai.

Loại châm chọc này, xuất phát từ hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay ông ta. Từ miệng Cơ Khinh Sa miêu tả Tiêu Phàm khó lường như thế nào, còn không phải đã lọt vào trong cạm bẫy chính ông ta tỉ mỉ sắp đặt?

Cơ Khinh Sa cười cười, nói:

- Đại Quốc Sư, nếu thật là như vậy, tôi khuyên ông vẫn nên là cẩn thận một chút. Tiêu Phàm không giống ông, anh ta là một người rất bình thản. Nếu tôi không nhìn lầm, Đại Quốc Sư thật ra rất thích mạo hiểm.

Ma Cưu cười lạnh nói:

- Không mạo hiểm, sao có được thành công? Những kẻ mạnh trên thế giới này, ai không có tính như thế? Dần dần từng bước, rập khuôn theo kẻ khác, tuyệt không thể leo lên trên đỉnh cao nhất.

- Vậy sao? Xem ra chúng ta ai cũng không thuyết phục được ai, vậy hãy cùng căng mắt chờ đi.

Thần sắc của Cơ Khinh Sa lại trở nên có chút điềm tĩnh, thoải mái.

Nói thật, cô không cảm thấy được hơi thở của Tiêu Phàm, nhưng cô tin Ma Cưu. Trực giác của vị Đại Quốc Sư này, so với cô chắc chắn phải nhạy bén hơn rất nhiều. Hơn nữa, đây là ở trang viên của ông ta, tất cả cấm chế đều là do ông ta bố trí, hiển nhiên hết thảy đều sẽ biết rõ nhất.

Nếu Ma Cưu nói Tiêu Phàm đã tới, vậy hắn chắc chắn đã đến.

Mê cung bên ngoài thạch trận, là một phòng tuyến cuối cùng Ma Cưu bố trí, cũng là phòng tuyến kiên cố nhất. Gia Văn bố trí pháp trận của mình trong mê cung. Trận địa của mê cung này bao la rộng lớn, Gia Văn và hai vị Hàng Đầu Sư khác cùng với hơn hai mươi Hàng Đầu Sư có thể thoải mái ẩn thân trong mê cung. Đặc biệt quan trọng là, tường đá của mê cung này cũng đủ kiên cố, không ai có thể phá hủy.

Nhiều năm trước khi kiến tạo mê cung, Đại Quốc Sư Ma Cưu đích thân bày ra tầng tầng lớp lớp cấm chế trong mê cung, lại thêm pháp trận Gia Văn tự tay bố trí, lực cấm chế mạnh không gì sánh được.

Gia Văn tuy chưa từng quen biết Tiêu Phàm, nhưng không ngông cuồng ngạo mạn, càng không dám xem thường hắn.

Một kẻ có thể làm cho Đại Quốc Sư phải thận trọng như vậy, tuyệt khó đối phó. Gia Văn bày trận trong mê cung, đánh vào chính là chủ kiến “vị mưu thăng, tiên mưu bại” (tìm cách đánh bại trước, không tìm kiếm chiến thắng).

Bất kỳ một pháp trận nào, sợ nhất chính là mắt trận bị phá trừ. Mắt trận một khi bị phá, pháp trận có lớn mạnh cũng không còn tác dụng. Gia Văn bố trí pháp trận này, mắt trận nhiều đến ba nơi, mỗi nơi đều do một Đại Hàng Đầu Sư trấn thủ, muốn phá vỡ hoàn toàn triệt để pháp trận, bắt buộc trước tiên phải hủy diệt ba mắt trận, mà muốn hủy diệt chúng, thì trước hết phải tiêu diệt toàn bộ ba gã Đại Hàng Đầu Sư cùng đồ tử đồ tôn chỉ huy. Nếu không, bất cứ kẻ địch nào cũng khó mà lao ra từ trong mê cung pháp trận.

Gia Văn tin rằng, cho dù Tiêu Phàm có ngược đời, muốn phá vỡ pháp trận triệt để thoát khỏi mê cung, cũng cần một khoảng thời gian rất dài.

Có một khoảng thời gian dài như vậy, cũng đủ để Đại Quốc Sư Ma Cưu hoàn thành “Thiên quỷ hàng” của ông ta.

“Thiên quỷ hàng” một khi luyện thành, vậy còn có kẻ thù nào đáng sợ nữa chứ?

Không đợi Gia Văn nghĩ một cách sẵn sàng đâu ra đấy, một tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên truyền ra, đã có người xông vào mê cung. Vừa ra tay, thủ hạ của y đã bị thương vong, là Hàng Đầu Sư nào phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy. Gia Văn còn có ấn tượng, đó là sư điệt của y, tư chất tốt, tuy thời gian nhập môn chưa lâu, ở Hàng Đầu Thuật đạt trình độ không hề thấp chút nào, ai ngờ ở trong này, vừa đối mặt liền gặp phải độc thủ của kẻ địch.

Tiêu Phàm, quả nhiên lợi hại.

- Khởi động đại trận.

Gia Văn trong nháy mắt bình tĩnh như lúc ban đầu, lạnh lùng truyền lệnh.

Xoay quanh bên cạnh y có vài tên Hàng Đầu Sư trẻ tuổi, khoanh chân ngồi, nghe vậy lập tức một tay bấm quyết, một tay vung pháp khí, miệng lẩm bẩm bắt đầu làm phép.

Đại trận được bắt đầu, một khí lực đạt đến cực điểm ngay lập tức trong nháy mắt bao phủ toàn bộ mê cung. Trong mê cung lúc này khắp nơi đầy rẫy cạm bẫy, nguy hiểm trùng trùng.

Đại trận vừa mới bắt đầu, lại là một tiếng kêu thảm xa xa truyền đến.

Gia Văn sắc mặt lập tức thay đổi.

Tiếng kêu này, với tiếng kêu lần trước không đến cùng một phía, mà phát ra từ hai hướng khác nhau, khoảng cách không gần. Cho dù ở mặt đất bằng phẳng, trong thời gian ngắn như vậy, một người rất khó từ nơi này chạy đến bên kia, chứ đừng nói đến mê cung.

Lập tức Gia Văn liền hiểu được, kẻ tấn công vào mê cung không chỉ có một người.

Tên Tiêu Phàm kia, không ngờ còn có người giúp đỡ.

Hơn nữa, lại là một cao thủ rất mạnh.

Nếu không, làm sao có thể tự nhiên hành động trong mê cung có cấm chế trận pháp cường đại như vậy bao phủ?

Gia Văn bắt đầu nôn nóng.

Trận pháp này, trước đây chỉ là bố trí đối phó với một kẻ thù, ai ngờ rằng đến hai kẻ thù mà cả hai đều rất mạnh. Vốn là đại trận kiên cố, vững chắc bất khả xâm phạm, ngay lập tức lộ ra điểm yếu.

Gia Văn lập tức phát ra tín hiệu yêu cầu chi viện.

Lần trước trang viện Ma Cưu xảy ra đại loạn, những đệ tử thân truyền của Ma Cưu Đại Quốc Sư tổn thất gần như không còn ai, thậm chí ngay cả Di Nô đã thành kẻ phản đồ. Để đảm bảo an toàn, Đại Quốc Sư đã triệu tập toàn bộ mấy vị Đại Hàng Đầu Sư còn lại của “Bất Cổ Phái” vào trang viên.

Trang viên quy mô lớn, các Đại Hàng Đầu Sư khác chia nhau canh giữ các quan khẩu mấu chốt. Tuy nhiên Gia Văn cho rằng, trước mắt quan trọng nhất chính là mê cung.

Vị trí của mê cung quá quan trọng rồi, đây là phòng tuyến cuối cùng. Mê cung đại trận một khi bị đột phá, kẻ thù sẽ đột phá quấy nhiễu Đại Quốc Sư tu luyện “Thiên quỷ hàng”. Những nơi khác vững chắc, cũng chỉ là vô ích.

Trước đó, Ma Cưu đã trao cho Gia Văn toàn quyền, chỉ cần đảm bảo an toàn, Gia Văn có thể điều động toàn bộ lực lượng phòng vệ trang viên. Các Đại Hàng Đầu Sư khác vừa nhìn thấy Gia Văn phát ra tín hiệu chi viện, liền vội vàng chạy tới.

Nhưng mà tình huống biến hóa cực nhanh, thật sự vượt ra ngoài dự kiến. Các Đại Hàng Đầu Sư khác chưa đuổi tới tiếp viện, tiếng thét thứ ba lập tức vang lên. Gia Văn tinh tường cảm ứng được, toàn bộ cấm chế của mê cung đại trận, đều xuất hiện chấn động. Hàng Đầu Sư bị giết này, hẳn phải là thủ vệ nơi quan trọng nào đó, ảnh hưởng đến sự vận hành của đại trận.

- Không thể nào!

Gia Văn chợt đứng dậy, từ sâu trong cổ họng phát ra một câu như vậy, hai hàng lông mày thắt chặt, sắc mặt xanh mét, trong mắt hằn lên sự tức giận mãnh liệt.

Cho dù Tiêu Phàm lợi hại, cũng tuyệt đối không có khả năng nhìn như không thấy đối với cấm chế của toàn bộ đại trận, thậm chí ngay cả Ma Cưu Đại Quốc Sư, nếu bị nhốt trong đại trận này, cũng không thể tung hoành ngang dọc như chốn không người.

Chẳng lẽ Tiêu Phàm và những người trợ giúp kia hợp lại còn lợi hại hơn Cưu Đại Quốc Sư?

Đây không phải chuyện đùa!

Song trong lòng Gia Văn chất đầy sự hoài nghi, cũng không dám xem thường. Nghe nói Tiêu Phàm này đến từ Trung Hoa. Trong lòng y có thêm suy nghĩ, đất nước Trung Hoa thần bí, có lẽ thật sự có kỹ xảo đặc thù gì đó, là thứ mà y không biết, nhưng không thể để cho Tiêu Phàm tùy tiện vào mê cung, nếu đấu bừa bãi, không chừng hắn phá hủy mắt trận, toàn bộ uy lực của đại trận suy yếu không ít.

Gia Văn suy nghĩ một chút liền có quyết định, phân phó mấy câu với bảy tên đệ tử ngồi vây quanh, thân hình chuyển động, vô thanh vô tức đi về phía trước, trong nháy mắt qua tường đá không thấy bóng dáng.

528-khach-khong-moi-ma-den-1/1162251.html

528-khach-khong-moi-ma-den-1/1162251.html

269

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.