Chương 541
Người máu
Tiêu Phàm dù lợi hại hơn nữa, hắn cũng là người, không phải thần.
Trang viên Ma Cưu giờ phút này, ở trong mắt Tiêu Phàm, so với khi hắn lần đầu tiến xâm nhập vào trước đó vài ngày, rõ ràng có khác biệt, sát khí vô hình phóng lên cao, bao phủ toàn bộ trang viên trong đó, tuy rằng nhìn không thấy, sờ không được, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng. Loại sát khí vô hình này, thậm chí đã đang áp chế lực thần niệm của hắn.
Thấy Tiêu Phàm dừng bước không đi, Di Nô không khỏi có vài phần sốt ruột, không kìm nổi thúc giục:
- Tiêu tiên sinh, chúng ta cần nhanh hơn một chút mới được. Nếu không, tôi lo Cơ tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm.
- Vậy sao?
Ánh mắt của Tiêu Phàm quét mạnh qua, lấp lánh, sáng rực.
Di Nô không kìm lòng nổi mà quay đầu tránh, ngượng ngùng cười, nói:
- Tiêu tiên sinh, tôi là có ý tốt. Nếu chẳng may Cơ tiểu thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy cũng không tốt, Cơ tiểu thư thật là xinh đẹp...
Một câu cuối cùng này, cũng là câu từ tận đáy lòng.
Dù ở sâu trong nội tâm y có căm hận Tiêu Phàm và bạn gái hắn bao nhiêu, nhưng không thừa nhận cũng không được, Cơ Khinh Sa thật sự là cô gái xinh đẹp quyến rũ nhất mà cả đời này y từng gặp. Trước đó, Di Nô nằm mơ cũng không nghĩ ra, một người con gái có thể làm mê hoặc đến như vậy.
Những lời này lập tức có tác dụng, Tiêu Phàm không nói một lời nào, lại lần nữa tiến về phía trước.
Di Nô cười thầm trong lòng: “Tiểu tử, bạn gái tốt như vậy một mình đứng trong trang viên, ta không tin ngươi không lo lắng.”
Rất nhanh, hai người một trước một sau, đi vào trong trang viên Ma Cưu, trực tiếp đi thẳng vào cửa chính.
Di Nô vẻ mặt kiêu ngạo nhìn nơi đó, bảo vệ ngoài thành của trang viên liền mở cửa thành liên tục không ngừng, không ai nghi ngờ thân phận của Tiêu Phàm. Người mà Đại Hàng Đầu Sư Di Nô đích thân dẫn vào, chẳng lẽ còn phải hoài nghi sao?
“Trở lại chốn cũ”, so với lần đầu tiên xâm nhập trang viên Ma Cưu, càng dễ dàng hơn. Có Di Nô ở phía trước dẫn đường, dọc đường đi Tiêu Phàm không hề gặp bất kỳ trở ngại nào, mọi người đều làm như không thấy đối với bọn họ.
Nếu như muốn dụ Tiêu Phàm mắc mưu, như vậy trò này diễn phải càng thật càng tốt.
Tiêu Phàm cứ như vậy không nhanh không chậm theo sát phía sau Di Nô đi về phía trước, nét mặt dửng dưng, không một chút ý lo lắng khẩn trương, dường như nơi hắn đi vào không phải là trang viên của đệ nhất Hàng Đầu Sư nước Đan Mạn, mà là đang đi dạo chơi trong tiết thanh minh.
Không giống với sự thản nhiên của Tiêu Phàm, trong thạch trận nội thành trang viên, không khí càng thêm quỷ dị.
Tiếng kêu thảm thiết của người thanh niên trẻ đột nhiên dừng lại, đầu nghiêng về một bên, không có thêm nửa tiếng thở, nếu không phải ngực còn có tiếng phập phồng rất nhỏ, thì không khác gì so với người chết cũng. Những khói đen bao vây anh ta sớm đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ là hai đầu lông mày xuất hiện một khí đen dày đặc.
Tiếng Ma Cưu niệm chú càng nhanh hơn, pháp khí bên tay phải giơ cao, khẽ cắt vào cổ tay bên trái, một ít máu chảy ra. Ma Cưu gảy nhẹ, máu bay đi, dừng giữa ấn đường của người thanh niên trẻ.
Ánh sáng màu đỏ chợt lóe lên!
Máu tươi trong nháy mắt liền bị hấp thu sạch.
Ngay sau đó, giữa ấn đường của chàng trai trẻ xuất hiện một điểm đỏ tươi, cảm giác như trán anh ta bỗng nhiên có một cái hố. Thế nhưng điều kỳ lạ là trong cái hố này máu tươi không hề phun ra, chỉ có một vật đỏ tươi gì đó chầm chậm từ trong hố hiện ra, dường như trên trán mọc lên một cái sừng nhọn màu đỏ.
Vô cùng quỷ dị.
Cơ Khinh Sa không chớp mắt nhìn chiếc sừng nhọn màu đỏ dài ra trên trán người thanh niên.
Chiếc sừng nhọn này nhanh chóng đổi thành hình tròn, trong khoảnh khắc, liền biến thành một cái đầu đàn ông, một khuôn mặt hiện ra rõ ràng, và gần như giống hệt người thanh niên trẻ kia, chỉ có điều cái đầu không lớn lắm, không có tóc, trên đầu máu tươi đầm đìa, nhưng lại không hề nhỏ xuống dưới.
Máu đỏ tươi vẫn đang không ngừng tuôn ra từ cái hố trên trán người thanh niên trẻ, rất nhanh ngưng kết thành thân thể của một người đàn ông, tứ chi, giống như quá trình thai nhi mới chào đời.
Không chỉ Cơ Khinh Sa tròn mắt chăm chú nhìn kẻ được ngưng kết từ máu đông mà thành này, sắc mặt Ma Cưu cũng trở nên cực kỳ hồi hộp, tiếng chú ngữ trong miệng liên tục không ngừng, hai mắt sáng ngời, nhìn thẳng tên người máu, hai mí mắt không chớp lấy một cái.
Nam thanh niên ngơ ngác đứng ở dưới cột đá, sắc mặt sớm đã trắng bệch như tờ giấy, hai mắt trắng dã, tiếng đập rất nhỏ nơi ngực cũng không nghe rõ, dường như đã đứt hơi toi mạng.
Kẻ tiểu nhân cả người do máu ngưng kết mà thành này, lại ngửi không thấy một chút mùi máu tanh, Cơ Khinh Sa chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ từ trên người nó. Hai mắt tiểu nhân run run không ngừng, dường như đang dốc toàn lực muốn mở ra.
- Đi!
Ma Cưu lại hét lớn một tiếng, ngón tay gảy nhẹ, giọt máu thứ hai bắn nhanh ra, chui vào bên trong thiên linh người máu.
Một tiếng khóc nỉ non, vô cùng kỳ dị chợt vang lên, hai mắt của người máu mở mạnh ra, mắt tràn đầy màu máu, có thể phân biệt rõ hình dáng của lòng trắng và nhãn cầu. Nhìn ra được, ánh mắt của nó ngay từ đầu rất ngỡ ngàng, nhưng trong thời gian rất ngắn liền trở nên trấn tĩnh linh hoạt, rất nhanh liền nhìn về phía Ma Cưu.
- Đến!
Ma Cưu hồi hộp trừng thẳng người máu, giơ tay trái, khẽ ngoắc ngón tay về phía nó, mặt đầy tính toán, so với thói quen điềm tĩnh tự nhiên của ông ta, thì khác một trời một vực.
Rất nhanh, trong mắt người máu liền hiện lên ý kinh sợ, tựa hồ như vô cùng sợ Ma Cưu. Dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi sự ràng buộc của người thanh niên trẻ, như muốn trốn chạy.
Ma Cưu “Hừ” lạnh một tiếng, nháy mắt mặt lạnh như sương, tay trái nắm lại thành quyền, hư không tóm chặt lấy người máu. Một lực lớn vô hình, nháy mắt đã bao phủ nó.
Tay trái của Ma Cưu hơi kéo về sau một chút, mặc cho người máu kêu hét, giãy dụa thế nào đều vô ích.
“Vù” một tiếng, người máu rốt cục thoát khỏi sự ràng buộc của người thanh niên trẻ, nhanh như chớp lao về phía Ma Cưu. Giữa đường, nó còn cố vùng vẫy lần cuối, liều mạng giãy dụa, cũng không hề có tác dụng.
Ma Cưu há to miệng, bộ ngực cao phồng lên, hút mạnh khí vào bên trong.
Một tiếng kêu thê lương, người máu liền bị Ma Cưu hút trọn vào trong miệng, thoắt cái liền không còn thấy bóng dáng. Toàn mặt Ma Cưu bỗng chốc liền biến thành đỏ như máu, dường như trong mạch máu nháy mắt có vô số máu tươi, bất cứ lúc nào cũng đều có thể phá tan huyết quản của ông ta mà bắn ra.
Ma Cưu khó chịu “Hừ” một tiếng, ngồi phịch xuống đất, khoanh gối lại, tay trái nắm thành quyền, tay phải khua pháp khí, miệng không ngừng niệm chú, bắt đầu trấn áp người máu bị chính ông ta hút vào.
“Thánh tuyền” phía sau Ma Cưu lại một lần nữa sôi lên. Từng đợt sương nhè nhẹ nhanh chóng từ trong đó tràn ra, chui vào trong cơ thể ông ta. Cơ Khinh Sa nhìn thấy rất rõ ràng, dưới da của Ma Cưu có một cái gì đó nhô lên, chạy rất nhanh, hình như đang tận lực muốn phá tan gông cùm xiềng xích để thoát ra. Mặc dù sương đen đang liên tục không ngừng nhập vào cơ thể Ma Cưu, nhưng một chút cũng không thể áp chế được thứ nhô lên này, tốc độ chạy càng lúc càng nhanh, sắc mặt của Ma Cưu cũng càng ngày càng đau đớn.
Thế nhưng trong khoảnh khắc, giọt mồ hôi to như hạt đậu liền từ trên trán ông ta lăn xuống.
Ma Cưu cắn chặt răng, tận lực ngăn lại.
Lại vào ngay lúc này, ở trung tâm “Thánh tuyền” vốn đang yên lặng bất động, đóa hoa hồng nở rộ khẽ lay động theo làn gió, một luồng tinh khí bay lên, lặng lẽ bay về phía ông ta.
Ma Cưu lập tức hơi mở miệng, hút những tinh khí này vào, ngay sau đó, giống như cành liễu thoáng bất định trong gió, ông ta lập tức liền ổn định thân hình, mồ hôi lăn tăn trên trán cũng mất dần, vật nhô dưới da đó, dường như đã hao hết khí lực, rốt cục cũng yên tĩnh trở lại.
Con ngươi của Cơ Khinh Sa hơi khép lại.
Ma Cưu vẫn yên lặng ngồi ở đó, tựa hồ như chưa hề phát sinh bất kỳ biến hóa gì, nhưng Cơ Khinh Sa rõ ràng đã cảm nhận được gì đó khác biệt, Ma Cưu trước mặt, so với lúc trước, hơi thở như mạnh hơn một chút. Phen “quần chiến” kịch liệt vừa rồi này, chẳng những không khiến ông ta tiêu hao thần khí, ngược lại làm cho sắc mặt ông ta càng thêm hồng hào.
Tất cả những điều này, đều từ luồng tinh khí của “Xích Viêm Thảo”.
Linh dược đất trời này quả nhiên không giống bình thường, chỉ một luồng tinh khí liền có hiệu quả kinh người như vậy, khó trách có thể cải tử hoàn sinh, hành sự ngược đời.
- Ha ha, ha ha ha...
Thoáng cái, Ma Cưu đứng dậy, ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười cực kỳ khoái trá.
Tiếng cười này nghe như không hề vang chút nào, nhưng trong đêm yên tĩnh lại truyền đi rất xa, chấn động khắp núi rừng, vô số chim phóng lên, âm thanh vọng liên hồi, tạp âm chói tai, bất an dị thường.
- Tốt, tốt lắm, tốt vô cùng... Lạp trát đắc lý Đại Thiên Vương, quả nhiên không gạt ta...
Ước chừng thời gian uống một chén trà, tiếng cười của Ma Cưu mới dần dần bình thường trở lại, ông ta giống như một đứa bé, vén ống tay áo lên, cẩn thận nhìn hai cánh tay mình, thậm chí còn giơ tay nắn lên thịt trên tay, dường như muốn kiểm tra một chút thay đổi của cơ thể và sự “trơn nhẵn” của làn da.
Hai hàng lông mày thanh tú của Cơ Khinh Sa khẽ nhíu lại.
527-nguoi-mau/1162250.html
527-nguoi-mau/1162250.html
262
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
