Chương 540
Khởi động
Tuy nhiên trong lúc này, Đại Quốc Sư Ma Cưu đã không có quá nhiều thời gian để tỉ mỉ cân nhắc những chuyện này. Loan đao giống trăng lưỡi liềm, chậm rãi chuyển dời về giữa trời, thời cơ tốt nhất để tu luyện “Thiên quỷ hàng” đã tới gần.
Cánh tay Ma Cưu khẽ động, ba điểm lục mang từ trong tay ông ta bay lên, chỉ chớp mắt, hóa thành ba con bướm màu lục giữa không trung, lập tức liền bay tới đỉnh đầu Cơ Khinh Sa, hai cánh giương lên rất to, một đầu kẹp xuống, không chút khó khăn xuyên qua lớp lụa mỏng trên người nàng, chui vào nhập trong cơ thể nàng.
Cơ Khinh Sa chỉ cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ trong nháy mắt liền lan chảy khắp toàn thân nàng, tất cả xương cốt tứ chi đều trở nên ấm áp, thoải mái không thể diễn tả thành lời, thật giống như đang hưởng thụ an dưỡng ở suối nước nóng cao cấp nhất, không còn muốn nhúc nhích.
Rõ ràng là Hàng Đầu Thuật lợi hại nhất, hết lần này tới lần khác lại để cho người khoan khoái như thế, “Hàng Đầu Sư đệ nhất” quả thực danh bất hư truyền.
Cơ Khinh Sa thầm kinh hãi, lập tức hít sâu một hơi, muốn vận chân khí bên trong chống đỡ, lại phát hiện, loại cảm nhận đó của nàng không sai, mà thật sự đã xảy ra. Ngay cả nửa phần nội lực chân khí nàng cũng không thể vận lại, cứ như vậy đứng yên ở nơi đó, khó mà di động dù là nửa phần. Thế nhưng ý nghĩ lại càng thêm tỉnh táo.
Đại Quốc Sư Ma Cưu thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, nói:
- Cơ tiểu thư, ta biết cô còn cất giấu một số loại đồ pháp khí, nhưng không sao, cô sẽ không có cơ hội thi triển. Ta chỉ cấm chế hoạt động của cô, cũng không thương tổn tới linh hồn cô. Ta sẽ cho cô dung hợp với một gã đầy tớ sau cùng, như vậy, cô chẳng những có thể chứng kiến toàn bộ quá trình tu luyện “Thiên quỷ hàng”, biết đâu còn có thể nghe được tin tức khi Tiêu Phàm tiên sinh khinh suất. Nếu cô vận khí đủ tốt, có lẽ các người còn có thể gặp nhau lần cuối.
- Sau khi luyện thành “Thiên quỷ giáng”, linh hồn cần mạnh hơn để củng cố cảnh giới, ta tin Tiêu tiên sinh là nhân tuyển thích hợp nhất.
Ma Cưu cười cười, nói không nhanh không chậm, giọng điệu ngạo nghễ.
Cơ Khinh Sa từ từ nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Giống như Ma Cưu nói, cô quả thật còn cất giấu pháp khí, không chỉ một. Pháp khí bổn mạng của chính cô – ngoài lạc giáp ra, còn có “gương Thiên Cương”. Vốn tưởng rằng có thể giấu được Ma Cưu, nhưng thì ra chỉ là tự lừa mình mà thôi. Ma Cưu biết rõ cô thân mang pháp khí, cũng không để ý chút nào, có thể thấy ông ta rất tự tin.
Ma Cưu cũng không nói thêm, khoanh chân ngồi xuống cạnh “Thánh tuyền”, tay trái bấm quyết, tay phải cầm một pháp khí màu đen, hai mắt nhắm hờ, miệng lẩm bẩm, bắt đầu làm phép.
Mặt ngoài “Thánh tuyền” vốn yên bình, lăn tăn ánh sóng, dần dần gợn sóng nổi lên, vằn nước từng vòng từng vòng mở rộng thêm, khói đen từng đợt từng đợt từ mặt nước bay lên.
Cơ Khinh Sa đang nhắm mắt chỉ cảm thấy toàn thân khẽ rung, một luồng khí lạnh kỳ lạ đập vào mặt, không thể không mở mắt ra.
Chỉ thấy khói đen lờ mờ không ngừng hướng về phía “Thánh tuyền”, mười hai pho tượng bạch ngọc trên hồ nước bốn phía không ngần ngại hấp thu vào trong. Mười hai pho tượng bạch ngọc vốn đã tinh xảo dị thường, bảo quang bên ngoài di động, sinh động như thật.
Cơ Khinh Sa toàn thân pháp lực bị giam cầm, không cách nào vận nội tức để kháng cự lại giá lạnh, song chỉ trong khoảnh khắc, lại cảm thấy khí lạnh kỳ lạ này trực tiếp chui thẳng vào xương cốt, cắn chặt lấy răng.
Ma Cưu nhíu hai hàng lông mày, thần sắc ngưng trọng, âm thanh thần chú trong miệng đứt quãng khó hiểu.
Những dương nam âm nữ đang ở dưới những cột đá biệt lập kia vẫn bị đông cứng đến độ sắc mặt tím xanh, vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt dại ra, không nói không rằng.
- ... Lạp trát đắc lý, lạp trát đắc lý...
Chú ngữ của Ma Cưu vô cùng tối nghĩa, Cơ Khinh Sa nghe không rõ ông ta rốt cuộc đang nói cái gì, tuy nhiên theo những câu “lạp trát đắc lý” thường xuất hiện từ miệng Ma Cưu, cô cũng nghe được rõ ràng, càng về sau, tiếng chú ngữ càng gấp, tần suất xuất hiện của “lạp trát đắc lý” cũng càng nhiều.
Khói đen bên trong “Thánh tuyền” bay lên cũng ngày càng dày đặc, dần dần tập trung vào một pho tượng bạch ngọc. Pho tượng đó có dáng một thanh niên trẻ, theo mạch đất hấp thu âm khí ngày càng nhiều, mặt ngoài pho tượng bắt đầu sáng mập mờ, lóng lánh như mộng ảo.
Cơ Khinh Sa ý thức được, có một số việc sắp xảy ra.
Nơi đỉnh đầu pho tượng bạch ngọc, từ từ bốc lên một màn sương mù màu đen, so với âm khí xuất hiện ở địa mạch “Thánh tuyền”, màn sương đen này còn dày đặc hơn rất nhiều, hơn nữa còn ngưng kết thành khối, cũng không hề tiêu tan.
Trong khoảng thời gian ở cùng với Tiêu Phàm này, Cơ Khinh Sa gặp qua không ít Âm Quỷ, không nghi ngờ gì, đây chính là những con quỷ do Ma Cưu nuôi dưỡng.
Tuy nhiên trong chớp mắt, Âm Quỷ đã liền ngưng tụ thành hình, cứ như vậy lơ lửng trên đầu tượng bạch ngọc, pho tượng vốn đang sáng lấp lánh, dường như trong nháy mắt bị rút sạch tinh túy, lập tức liền trở nên đờ đẫn cứng nhắc, không có chút trí tuệ nào.
Khoảnh khắc mặt ngoài “Thánh tuyền” sôi trào lên, từng khối âm khí đặc sền sệt chen nhau lao về phía Âm Quỷ đang lơ lửng giữa không trung, chui vào trong cơ thể của nó. Thân thể của Âm Quỷ với tốc độ mắt thường có thể thấy được đầy đặn cứng dày lên, rất nhanh liền giống hệt như một thực thể bình thường. Ngũ quan có, vị trí đôi mắt thậm chí lóe ra ánh sáng màu đỏ, giống như sinh ra hai con mắt thật, hung hăng trừng thẳng một gã thanh niên trẻ tuổi đứng ngơ ngác dưới cột đá đối diện.
Người thanh niên này, Cơ Khinh Sa trước đây chưa từng gặp qua, hẳn không phải là nam tử thuần dương từ Lạc Già Thành, mà là người Ma Cưu đã sớm chuẩn bị từ trước.
Trong nháy bị ánh mắt với mắt tà khí rét căm căm của Âm Quỷ nhìn trừng trừng, người thanh niên vốn đang đờ đẫn, dường như bị sự kích thích mãnh liệt nào đó, mở choàng mắt, vừa tiếp xúc với ánh mắt bốn phía tà khí của Âm Quỷ kia, trên mặt người thanh niên trẻ lập tức lộ ra sự hoảng sợ cực độ.
- Đi!
Ma Cưu đứng bật dậy, hai mắt đỏ ngầu, tay phải giơ lên, quát.
Thân Âm Quỷ trên đầu pho tượng run lên, dường như đang dùng lực giãy giụa thoát khỏi lực trói buộc nào đó. Lập tức bắn về phía người thanh niên trẻ tuổi. Nhìn từ dáng người và tướng mạo của Âm Quỷ này, cũng là thân thể của người thanh niên.
Ngay sau đó, Âm Quỷ đã liền nhào tới trên người người thanh niên trẻ, chỉ thấy Âm Quỷ vốn dày đặc như thực thể, bỗng nhiên trở nên như có như không, khói đen cuồn cuộn không ngừng bốc lên, nháy mắt đã vây kín người thanh niên trẻ, xuyên thấu qua miệng, mắt, mũi, lỗ tai, cùng với da bên ngoài của anh ta, rất nhanh thâm nhập vào trong thân thể người thanh niên trẻ.
- A...
Một tiếng rú vô cùng thảm thiết chợt vang lên.
Người thanh niên trẻ hoàn toàn không có khả năng phản kháng trừng lớn đôi mắt biến thành đỏ như máu, hai hàng máu loãng từ trong mắt anh ta chảy ra. Da mặt nhăn nhó thành hình dạng cực kỳ thống khổ.
Một tiếng rú thảm thiết như thế này, trong nháy mắt liền truyền khắp toàn bộ trang viên, vang vọng rất lâu trong không trung rừng rậm.
Tiêu Phàm chợt dừng chân, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trang viên Ma Cưu cách đó không xa.
Hai hàng lông mày nhíu chặt.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng phủ trên người, kéo dài bóng dáng cao lớn của hắn trên đường núi.
Từ trong tiếng rú thảm này, Tiêu Phàm có thể tinh tường cảm nhận được sự thống khổ và tuyệt vọng của người kia.
Di Nô đi phía trước hắn, cũng đồng thời dừng bước, quay đầu nhìn sang, nói nhỏ:
- Tiêu tiên sinh, chúng ta phải tăng thêm tốc độ mới được, Ma Cưu đã bắt đầu rồi...
Theo chỉ thị của Đại Quốc Sư, Di Nô có trách nhiệm “dẫn đường” cho Tiêu Phàm.
Ma Cưu chỉ là lệnh cho Di Nô như vậy, về phần sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có tha cho y hay không, ông ta cũng không hứa hẹn gì. Di Nô cũng chỉ có thể toàn lực ứng phó, tranh thủ một tia hy vọng sinh tồn tối tăm cuối cùng.
Cũng may, Tiêu Phàm dường như cũng không nghi ngờ, không chút do dự theo y đến đây.
Nhìn thấy được, Tiêu Phàm cực kỳ tin tưởng cấm chế trên người Di Nô, tin rằng y không dám “lật lọng”. Trên thực tế, cấm chế trên người y cũng quả thật chưa từng động, sau khi Ma Cưu điều tra qua, không có bất kỳ biểu hiện gì.
Di Nô tuyệt không dám hỏi.
Y biết, mỗi một câu nói của y hiện tại, đều có thể làm Ma Cưu tức giận, khiến cái mạng nhỏ của y nháy mắt tan thành tro bụi. Phương pháp bảo mạng tốt nhất, chính là ngậm miệng lại, ngoan ngoãn làm theo lệnh của ông ta, dù thế nào cũng không được nói nhiều.
Di Nô hiện tại chỉ có thể cầu nguyện, Ma Cưu tu luyện “Thiên quỷ hàng” thành công, tâm trạng vui vẻ, sẽ bỏ qua cho y tội chết. Còn như có thể tháo cấm chế của Tiêu Phàm hay không, y không tỉ mỉ nghĩ tới. Nếu cấm chế này ngay cả Ma Cưu cũng không giải được, vậy đúng là y thật đáng chết, không còn lời nào để nói.
Đương nhiên, nếu bản thân muốn sống, vẫn còn một điều kiện tiên quyết, chính là Tiêu Phàm phải chết!
Về điểm này, Di Nô thật sự rất có lòng tin.
Bất kể nói như thế nào, lần này Ma Cưu đã chuẩn bị rất đầy đủ, Tiêu Phàm hoàn toàn không biết gì đối với việc này, còn tưởng rằng hết thảy đều đang tiến hành theo kế hoạch của hắn chứ.
Lấy cố tình tính với không phòng bị, lại là ở trong sân nhà Ma Cưu. Ngoại trừ Ma Cưu không thể tự ra tay đối phó với Tiêu Phàm ra, thì đã chiếm toàn bộ những lợi thế tiên thủ khác, thiên thời địa lợi nhân hòa có đủ. Giả sử như vậy vẫn không làm gì được người thanh niên từ nước Hoa Hạ nghìn dặm xa xôi đến này, đâu có lý đó được.
526-khoi-dong/1162249.html
526-khoi-dong/1162249.html
271
3
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
