Chương 537
Thủ đoạn sấm sét
- Chỉ có điều, Đại quốc sư, số mệnh chỉ là cách nói của giới pháp thuật ở Hoa Hạ quốc chúng tôi, tôi thật không biết là Đại quốc sư cũng tin cái này.
Ma Cưu dại quốc sư nói:
- Cơ tiểu thư, pháp thuật khắp thiên hạ này, khi đạt đến cảnh giới cao thâm nhất, thật ra đạo lý đều tương thông cả.
Ở điểm này, Cơ Khinh Sa hoàn toàn đồng ý.
Tiêu Phàm đã từng nói, đại đạo chi cực, vạn pháp đều thông.
Xem ra, đạt đến trình độ như bọn họ, khi nhận thức về nhiều vấn đề, đều có thể trực tiếp nhìn thấu được bản chất của nó.
- Cơ tiểu thư, cô biết không, tôi rất tò mò về Tiêu tiên sinh, hy vọng cô có thể giúp tôi tăng thêm hiểu biết về Tiêu tiên sinh, tin chắc Cơ tiểu thư sẽ không phản đối chứ?
Ma Cưu lại nói một cách nho nha lễ độ.
Cơ Khinh Sa cười cười, thản nhiên nói:
- Đại quốc sư, chẳng lẽ vì tôi là phận nữ lưu, ông liền xem thường tôi sao?
Ma Cưu vội lắc đầu, cười nói:
- Không không, Cơ tiểu thư hiểu lầm rồi. Muốn khiến người khác nói lời thật, Hàng Đầu Sư chúng tôi có rất nhiều thủ pháp. Tin chắc trên thới giới này, không một ai có thể giỏi việc truy hỏi hơn chúng tôi. Chỉ là, Cơ tiểu thư là khách quý, tôi không hy vọng dùng những thủ pháp này lên người của Cơ tiểu thư. Đối với một cô gái xinh đẹp như Cơ tiểu thư mà nói, làm như vậy chẳng phải là quá mạo phạm hay sao. Nhưng Cơ tiểu thư nên biết rằng, việc tu luyện “Thiên Quỷ Hàng” đối với tôi mà nói, thật sự rất quan trọng, không cho phép bất cứ ai phá hoại nó. Cho dù là cao nhân như Tiêu tiên sinh. Cũng tuyệt đối không thể. Cho nên, nếu Cơ tiểu thư nhất quyết không chịu hợp tác, sẽ khiến tôi rất khó xử. Cơ tiểu thư là nữ trung hào kiệt, tin chắc sẽ không làm nên những chuyện phá hoại phong cảnh như vậy.
Cơ Khinh Sa nhíu mày nói:
- Nếu tôi không hợp tác. Đại quốc sư sẽ giết tôi phải không?
Ma Cưu bật cười ha hả, lắc đầu liên tục nói:
- Cơ tiểu thư hiểu lầm rồi, trong Hàng Đầu thuật của chúng tôi, có nhiều thủ pháp, có thể kiến người ta sống không bằng chết. Giết người, quả thật chỉ là hạ đẳng mà thôi.
- Tuy nhiên, bất kể thể nào, tôi vẫn phải cảm ơn Cơ tiểu thư trước, đã giúp tôi thanh lý bọn phản đồ trong môn phái.
Ngữ điệu của Ma Cưu, vẫn không hề vội vàng hấp tấp. Trong giọng nói lại càng lộ vẻ nhẹ nhàng.
“Rầm”, Di Nô quỳ mạnh xuống, hướng về phía Ma Cưu dập đầu, kêu lên:
- Sư phụ, là lỗi của đệ tử, đệ tử đã phạm phải sai lầm lớn, xin sư phụ thứ tội cho một lần này.
Giọng nói run lên một cách không thể ngăn chặn.
Liền trong lúc này. Phạm Anh hô to một tiếng, dưới chân xê dịch một cái, thân mình vọt về phía cửa nhanh như điện xẹt.
Đối mặt với tình hình quẫn bách muôn phần giống như vậy, cách xử trí của hai sư đồ bọn họ là hoàn toàn khác nhau. Quan hệ sư đồ cùng với quan hệ “cấp trên cấp dưới” nhiều năm, định sẳn là Di Nô không dám có bất cứ ý niệm phản kháng nào trước mặt của Ma Cưu. Ngoài việc cần xin tha thứ, gã không còn lựa chọn nào khác.
Phạm Anh thì không giống như vậy, Phạm Anh chưa từng thật sự nể phục qua một ai.
Đối với Di Nô, là lợi dụng; Đối với Tiêu Phàm, là sợ hãi; Đối với Ma Cưu, cũng là sợ hãi. Một khi tình hình không ổn, bất kỳ ai cũng không thể khiến cho Phạm Anh phải khoanh tay chịu chết. Trong lòng y hiểu rõ, Ma Cưu không phải là Tiêu Phàm, tuyệt đối không có lòng nhân nghĩa như vậy. Một vị đại hàng đầu sư suốt đời tôn sùng nguyên tắc “Cường giả vi tôn”, giết người vô số, làm sao lại dể dàng tha thứ cho môn đồ đã phản bội mình như vậy chứ?
Nhất là Phạm Anh, chỉ là nữa đường xuất gia. Trước đó, Phạm Anh thậm chí còn chưa gặp mặt Ma Cưu được vài lần. Giữa hai người, hoàn toàn không nói được tình nghĩa sư môn gì.
Ma Cưu “hừ” lạnh một tiếng, nhưng không ra tay ngăn cản Phạm Anh.
Ở đây không chỉ có một mình ông ta, hậu bối như Phạm Anh, vẫn chưa có tư cách khiến ông ta phải đích thân ra tay.
Quả nhiên, không đợ Ma Cưu ra lệnh, Gia Văn cùng một tên đại hàng đầu sư liền đông thủ, rút ra một pháp khí, pháp lực dưới chân, liền đuổi theo Phạm Anh.
- Âm bộc trong cơ thể người này có chút dị thường, có lẽ đã bị người khác động tay chân trước.
Ma Cưu lạnh lùng nói.
Chỉ cần nhắc nhở một câu như vậy, Gia Văn bọn họ tự nhiên sẽ biết cách phòng bị như thế nào.
Cứ trì hoãn một chút như vậy, Phạm Anh đã chạy tới tận cửa. Trở nên gấp gáp hơn, vài tên thủ vệ giám ngục bình thường vừa mới rút súng ra, vẫn chưa kéo chốt bảo hiểm, chỉ thấy trước mắt một tia sáng lóe lên, ba bốn tên giám ngục đồng thời ôm cổ, ngã thẳng xuống đất.
Giữa cổ của bọn họ, không ai ngoại lệ đều cắm một thanh phi tiêu đuôi én sáng lấp lánh, những dòng máu đỏ tươi, chảy ra không ngừng.
Thời khắc sinh tử, Phạm Anh ra tay không chút nương tình.
Những thủ vệ bình thường đó, làm sao là đối thủ của truyền nhân chính tông phái Long Môn chứ?
Giết chết vài tên thủ vệ, lại thoắt một cái, Phạm Anh đã chạy ra khỏi nhà giam, trốn vào trong bóng đêm thanh vắng.
- Chạy đi đâu?
Gia Văn cùng với những tên Đại Hàng Đầu Sư khác hét lớn, chân trước chân sau đuổi ra đến cửa.
- Cứ giết chết, không cần bắt sống!
Ma Cưu thản nhiên dặn dò một câu. Từ vậy có thể thấy, lòng hận thù của đại quốc sư đối với têm phản đồ này là nhiều như thế nào. Người càng quyền cao chức trọng, càng có thế lực mạnh, thì càng khó mà tha thứ cho sự phản bội của đệ tử đối với mình. Đối với họ, đây không những là thất bại, mà còn là sự sỉ nhục.
Một vị lãnh tụ bị thân tín tâm phúc của mình phản bội, chứng tỏ về phương diện năng lực hoặc là sức hấp dẫn cá nhân có tồn tại chỗ thiếu hụt.
Đây hoàn toàn là điều mà một nhân vật lớn không nguyện ý thừa nhân.
Cơ Khinh Sa khẽ động thân hình mềm mại.
Ma Cưu bổng nhiên quay mặt lại, nhìn về phía Cơ Khinh Sa, trên mặt liền hiện lên nụ cười, nói:
- Cơ tiểu thư nghe hiểu ngôn ngữ của người thành Lạc Già chúng tôi à?
Câu dặn dò vừa rồi của ông ta, chính là dung tiếng Lạc Già để nói, rất rõ ràng, Cơ Khinh Sa nghe hiểu được.
- Đúng, đại quốc sư, tôi đã học qua ba năm ở đại học Hoa Nhân ở thành Lạc Già.
Ma Cưu như giải được khúc mắt liền hiểu ra:
- Thì ra là thế. Xem ra Cơ tiểu thư rất hiểu rõ bộ tộc chúng tôi, khó trách lại có gan xâm nhập vào trang viên này. Cơ tiểu thư, tôi có chút tò mò, các người là làm thế nào tính kế Di Nô vậy?
Vừa nghe lời nói này, không đợi Cơ Khinh Sa trả lời, Di Nô lại dập đầu lần nữa, trán đập mạnh xuống nền nhà bằng đá, phát ra tiếng “rầm”. Lúc ngẩng đầu lên, trán của Di Nô đã bầm một mảng, sưng khá to.
- Sư phụ minh giám, đệ tử thực sự bị ép buộc...
Một câu chưa giứt, Ma Cưu mạnh mẽ phất tay áo. Lời giải biện của Di Nô đột nhiên dừng lại, hai tay ra sức che lấy cổ của mình, há to miệng, tìm cách hít thở hết sức mình, nhưng lại hết sức khó khăn. Khuôn mặt ngăm đen trong nháy mắt liền nghẹn lại thành màu xanh tím tái.
Đối với tình cảnh quẩn bách của Di Nô, Cơ Khinh Sa không hề cảm thấy thông cảm, cười cười nói:
- Đại Quốc Sư, môn sinh đắc ý này của ngài, kỳ thật cũng không thông minh lắm. Rất dễ tin người. Phạm Anh cho gã một chút lợi lộc, gã liền quên thân phận của mình, cam tâm tình nguyện cùng Phạm Anh làm việc. Bất luận Phạm Anh nói gì, gã cũng tin mà không chút nghi ngời. Chỉ số thông minh như vậy, muốn đối phó với gã thật sự quá dễ dàng. Không giấu gì ông, Đại quốc sư. Bản thân ông tuy thần công cái thế, không ai địch nổi, nhưng trình độ của đám đồ đệ thật nói không dám khen. Nếu được một nửa, à không, được một phần ba bản lĩnh của ông thôi, chúng tôi chưa chắc có thể giữ gã lại dễ dàng như vậy.
- Tôi biêt ngay là do Phạm Anh giở trò. Cơ tiểu thư, người Hoa các người thật sự rất xảo quyệt. Nhiều năm như vậy, bóc lột đất của chúng tôi còn chưa đủ sao, cả Tiêu tiên sinh cũng không ngại đường xa mà chạy đến đây, đối phó với tôi. Cơ tiểu thư, nói thật với cô, tôi đang rất tức giận.
Mặt Ma Cưu biến sắc nói, ngữ khí trở nên nghiêm túc, tay ông lại phất về phía sau.
Di Nô buông tay che cổ xuống, miệng há to, giống như cá mắc cạn vậy. Hít thở khó khăn, sắc tím trên mặt tan dần, lập tức kêu to lên:
- Sư phụ, sư phụ, người nói chí phải. Người Hoa bọn họ quả thật quá xảo trá... Tên Phạm Anh khốn kiếp đó, tôi đối tốt với gã như vậy, gã lại phản bội tôi, phản bội “Bất Cổ phái” của chúng ta, quả thật là tội đáng chết vạn lần... Sư phụ, sư phụ, bọn họ còn hạ độc trên người đệ tử, ép đệ tử phản bội người... Xin sự phụ nhất định phải cứu đệ tử, đệ tử, đệ tử hận đến muốn giết chết bọn chúng...
Lúc này, muôn vàn sai lầm ngàn vạn tội lỗi, tự nhiên liền đổ hết lên đầu của Phạm Anh.
Về phần Tiêu Phàm rốt cuộc đã hạ độc lên người của gã hay là cấm chế, lúc này, đâu thể nào giải bày một cách rõ rang như vậy được, tóm lại là thứ độc có thể lấy mạng con người ta.
Ma Cưu chừng mắt nhìn gã một cái, để mặc cho gã ở đó dập đầu xin tha.
Liền trong lúc này, ở đằng xa truyền đến một tiếng rú thảm hết sức thê lương.
Chính là tiếng của Phạm Anh.
Sự thê lương tuyệt vọng đó, khiến Cơ Khinh Sa cũng kìm không được rùng mình một hồi.
Một lát sau, ngoài cửa vang lên một tiếng bước chân dồn dập, Gia Văn cùng một tên Đại hàng đầu sư khác bước nhanh về nhà giam. Gia Văn vung tay một cái, “xoạch”, một vật hình cầu rướm máu rơi mạnh xuống nền nhà bằng đá.
Nhìn kỹ mới thấy, đó chính là thủ cấp của Phạm Anh.
Hai tên người thổ man rợ này, không ngờ lại chặt mất đầu của Phạm Anh.
Nhưng chỉ có như vậy, mới là phương thức tốt nhất để chứng tỏ bọn họ đã triệt để thi hành mệnh lệnh của Ma Cưu.
Nhìn thấy thủ cấp dính đầy máu tươi của Phạm Anh, trong lòng Cơ Khinh Sa cũng có chút cảm khái. Đối với việc lúc đầu Tiêu Phàm đồng ý tha mạng cho Phạm Anh, còn hứa là sau khi việc thành sẽ phân cho y một phần ba gia sản của Phạm gia, Cơ Khinh Sa lúc đó có chút không đồng tình lắm. Làm một trọng tài chí cực trong thế giới ngầm của thành phố Thiết Môn h, Cơ Khinh Sa cho rằng hết thảy vẫn phải tuân thủ quy tắc. Người như Phạm Anh, chết là phải.
Nhưng Cơ Khinh Sa cũng không ngờ rằng, Phạm Anh lại chết thảm như vậy, đầu lìa khỏi cổ.
Nói một cách tương đối, cách chết như vậy thật sự quá mức thê thảm.
Ma Cưu gật đầu hài lòng, khen ngợi nói:
- Gia Văn, làm tốt lắm!
Gia Văn lập tức cúi đầu hành lễ, cao giọng nói:
- Đa tạ Đại Quốc Sư khen ngợi. Đối phó với bọn người Hoa quỷ kế đa đoan này, không cần phải khách sáo.
- Ha ha, nói có lý lắm.
Ma Cưu cười phá lên, lại nhìn về phía của Cơ Khinh Sa, ánh mắt sắc bén vô cùng, nhìn Cơ Khinh Sa toàn thân từ trên xuống dưới.
- Cơ tiểu thư, anh bạn của cô cũng đã xong đời rồi. Vậy cô có muốn biết, ta chuẩn bị xử trí cô như thế nào không?
Cơ Khinh Sa nói một cách lạnh lùng:
- Đại quốc sư, ông lầm to rồi, Phạm Anh không phải là bạn của tôi. Cho dù hôm nay ông không giết gã, sau này nếu có cơ hội, tôi cũng sẽ giết chết gã thôi.
- Được rồi, vậy thì tùy cô. Cơ tiểu thư, cô không cần phải lo, ta bây giờ sẽ không giết cô đâu. Đối với ta mà nói, cô vẫn còn giá trị lợi dụng khá lớn. Cô chính là con mồi tốt nhất để nhử Tiêu tiên sinh, một cô gái xinh đẹp giống như cô, ta tin chắc là bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ không trợn mắt nhìn cô chết đâu, hắn nhất định sẽ dốc toàn lực xông tới cứu cô. Ta sẽ đợi đến khi Tiêu tiên sinh đến, cho cô thấy hắn sẽ lọt vào bẫy của ta như thế nào. Người hoa các người không phải là thích dùng kế lắm sao? Lần này, ta rất muốn để bọn ngươi nếm thử mùi vị bị trúng kế là như thế nào. Sau đó sẽ ở trước mặt hắn, để âm bộc của ta rút cạn linh hồn của cô từng chút, cuối cùng, biến thành một bộ phận cơ thể của ta.
- Cơ tiểu thư, xin cô tin tưởng ở ta, ta nhất định nói được làm được, quyết không nuốt lời!
Nói xong, Ma Cưu lại ngẩn cao đầu cười lớn.
Trong đêm thanh vắng, tiếng cười truyền ra xa, tựa như cú đêm cuồng kêu, nghe trong tai của người ta, một cảm giác khó chịu nói không nên lời.
523-thu-doan-sam-set/1162246.html
523-thu-doan-sam-set/1162246.html
278
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
